Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 247: Tồi khô lạp hủ (14)


Đọc truyện Ngã Vi Ngư Nhục – Chương 247: Tồi khô lạp hủ (14)

Đại doanh quân đội canh phòng nghiêm ngặt, đặc biệt càng tới gần khu vực của chủ tướng thì càng cảnh giới sâm nghiêm, đừng nói là thích khách, ngay cả con ruồi cũng có thể bị nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Trừ nơi đó ra những chỗ khác cũng đều có canh phòng, nhưng sẽ luân phiên nhau. Diêu Chiếu Nghi vẫn luôn là do Tiểu Kiêu trông coi, một người tàn tật không thể đi lại Tiểu Kiêu căn bản không lo lắng nàng sẽ chạy trốn, cho nên trông coi cũng không quá để tâm.

Ai có thể ngờ được Diêu gia sẽ phái người tới giết nàng.

Kẻ giết nàng chính là người của Diêu gia!

Đêm trước đó Tiểu Kiêu giúp Diêu Chiếu Nghi gội sạch tóc, mất rất nhiều sức lực mới đem mái tóc dài buộc chặt của nàng chải tách ra, Diêu Chiếu Nghi nằm ở đó như thường lệ không nói một lời, Tiểu Kiêu vốn luôn nói nhiều, không cần nàng tiếp lời tự mình có thể nói suốt cả đêm.

“Sắp tấn công Đạt huyện rồi, ngày mai ăn mì nước, bỏ vào đó vài miếng thịt, ta chừa cho ngươi một chén.”

Hoài Dương và Nam Nhai nằm kề bên nhau, cho nên tập quán ăn uống gần giống nhau, tất nhiên biết được Diêu Chiếu Nghi thích khẩu vị gì. Tiểu Kiêu biết Diêu Chiếu Nghi nhất định thích ăn mì nước, người Nam Nhai các nàng thức ăn chính chính là mì nước, thích bỏ thêm vào đó vài miếng thịt cùng đậu phộng vụn.

“Chưa nói không ăn thì ta sẽ ngầm hiểu là ngươi muốn ăn a. Yên tâm, nhất định nhớ kỹ cho ngươi thêm một muỗng đường.”

Diêu Chiếu Nghi rốt cục bị chọc cười: “Ta không ăn đường.”

“Hở? Người Nam Nhai các ngươi không phải đều thích cho thêm đường vào trong mì nước sao?”

“Ta không thích.”

“Sinh thời ta rốt cục cũng bắt được một người Nam Nhai có khẩu vị bình thường. Vậy mì nước tinh khiết cho thêm thịt, hiểu rồi.” Tiểu Kiêu cực kỳ tán đồng mà gật đầu, “May mắn ngươi không thêm đường, hai chúng ta còn có thể tiếp tục tán gẫu.”

Diêu Chiếu Nghi khóe miệng khẽ co giật, Tiểu Kiêu xem như là nàng đang nở nụ cười.

Ngày hôm sau bản thân Tiểu Kiêu đã ăn no, gắp ba miếng thịt lớn bỏ vào trong chén mì, hưng trí bừng bừng đi ra ngoài doanh địa.

“Ai ai, Tướng quân, mỗi người một miếng, ngươi sao lại không phúc hậu như vậy chứ! Gắp ba miếng!” Phía sau có người ồn ào.

“Tướng quân không phải là cho chính mình ăn, các ngươi tỉnh lại đi.”

“Tướng quân cho ai ăn a?”


“Đương nhiên là cho mỹ nhân ăn.”

Tiểu Kiêu vung chân móc một phát, một cây củi lửa bay về phía người đang hi hi ha ha cười nhạo nàng, giữa một mảnh tiếng kêu rên Tiểu Kiêu mặt mày đỏ ửng vững vàng bưng chén mì nước, chớp nhoáng như một cơn gió chạy về hướng Diêu Chiếu Nghi.

Nàng là người đầu tiên phát hiện thích khách.

Còn cách hai mươi bước Tiểu Kiêu đã phát hiện trong bóng tối có chút khác thường, Diêu Chiếu Nghi luôn luôn ngồi trên xe đẩy tay, hiện giờ sao lại có thêm bóng người?

“Ai!”

Tiểu Kiêu hét lớn một tiếng, chén mì vốn được cầm cẩn thận từng li từng tí trong tay trong nháy mắt nghiêng đổ trên mặt đất. Bóng đen kia nghe được động tĩnh chợt bứt ra nhảy vọt lên, muốn thi triển khinh công đào tẩu. Tiểu Kiêu nhặt lên một hòn đá dùng hết khí lực toàn thân ném tới, trúng ngay mắt cá chân của thích khách. Thích khách ăn đau, cắn răng kiên trì chạy trốn. Tiểu Kiêu kẹp hai ngón tay lại dán vào trên môi, tiếng huýt gió lanh lảnh vang dội kinh động toàn bộ quân doanh.

Bọn lính nhanh chóng truy đuổi theo thích khách, khi Tiểu Kiêu chạy đến bên người Diêu Chiếu Nghi muốn nâng nàng dậy, phát hiện yết hầu của nàng đã bị cắt đứt, máu tựa như dòng suối điên cuồng tuôn trào ra ngoài.

Diêu Chiếu Nghi bụm cổ nhìn chằm chằm Tiểu Kiêu, trong cổ họng phát ra âm thanh không thành lời, sắc mặt rất nhanh biến thành màu trắng bệch đáng sợ.

“Quân y, quân y!” Tiểu Kiêu xé ống tay áo xuống giúp nàng băng bó, lòng nóng như lửa đốt mà hô to, quân y chạy tới rất nhanh, nhưng đã không còn kịp nữa.

Khi đám người Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đến đó, Diêu Chiếu Nghi đã chết.

Tiểu Kiêu ôm nàng vẫn duy trì tư thế vừa rồi, trên tay trên y phục và trên mặt tất cả đều là máu của Diêu Chiếu Nghi, là máu đã lạnh.

Thích khách bị bắt trở về, một trong các binh lính đã từng ở Nam Nhai một đoạn thời gian rất dài, cùng Diêu gia cũng có chút liên hệ nói: “Người này là người của Diêu gia, nhìn chiêu thức võ công của hắn là biết.”

“Người của Diêu gia?” Chân Văn Quân có chút khó tin, “Ngươi là người của Diêu gia mà lại tới giết Diêu Chiếu Nghi?”

Thích khách cười ha ha, cắn vỡ túi thuốc độc cột ở trên răng tự sát.

Vệ Đình Húc: “Xem ra Diêu gia đã tính toán quyết tâm bất chấp giành thắng lợi rồi.”


“Nhưng nàng là người nhà a. . . . . .” Tiểu Kiêu chất vấn, “Chẳng lẽ vì thắng lợi, ngay cả người nhà cũng có thể giết sao!”

Nghi vấn của nàng hỏi ra, nhưng không nhận được câu trả lời của bất cứ người nào.

Nằm trên xe đẩy tay ngắm nhìn bầu trời đêm, Tiểu Kiêu cố gắng tìm kiếm Tử Vi cung, tìm không được, liền hỏi Chân Văn Quân.

Chân Văn Quân ngồi bên cạnh nàng, cho nàng mượn bả vai để gối đầu, kiên nhẫn chỉ từng điểm cho nàng xem.

Tiểu Kiêu tìm được Tử Vi cung, ghi nhớ thật kỹ, lại hỏi về cuộc chạm trán giữa Chân Văn Quân và Diêu gia, Chân Văn Quân liền bắt đầu từ trận chiến Yên Hàng nói cho nàng biết từng chi tiết một.

“Nói như vậy Diêu Chiếu Nghi tàn phế là do nàng gieo gió gặt bão, là do nàng khởi xướng khiêu chiến, nên phải gánh chịu tất cả hậu quả. Vừa rồi ta cũng là nhất thời không khống chế được, mới nói ra những lời lẽ ngây thơ như vậy. Trên chiến trường chuyện gì cũng có thể phát sinh, ta không nên quá kinh ngạc.” Tiểu Kiêu dừng một chút rồi nói, “Những đạo lý này ta từ sớm cũng đã hiểu, nhưng mà a mẫu, ta khó chịu, ta vẫn là rất khó chịu.”

Chân Văn Quân xuôi theo mái tóc nàng, từng lọn từng lọn, cẩn thận tách chúng ra, năm ngón tay giống như chiếc lược, chải vuốt mái tóc được bện thắt vụng về của Tiểu Kiêu, ở bên tai nàng thì thào nói:

“Ta đã sống hơn ba mươi năm, có hai chuyện khiến cho ta khó quên. Hai chuyện này vào lúc ấy mang đến cho ta thương tổn cả đời cũng không thể quên được. Chuyện thứ nhất chính là vào năm Thần Sơ thứ chín, sau ba năm nỗ lực lại nhận được tin a mẫu đã chết. Tuy rằng sau đó đã chứng minh được tin tức lúc đó là giả, a bà ngươi cũng còn sống đến hiện tại, thế nhưng đối với ta khi đó mà nói là không cách nào tiếp nhận được. Ta cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi biết tin a mẫu không còn ở nhân thế, thật sự, giống như sấm sét giáng xuống đầu. Ta đã thống khổ tự trách rất lâu, nhưng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể theo thời gian trôi qua, từ từ tiếp nhận.”

Tiểu Kiêu: “Vậy chuyện còn lại là gì?”

Chân Văn Quân còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Kiêu lập tức mắt sáng như tuyết tự mình cướp lời mà đáp: “Ta biết rồi, Chiếu Vũ năm đầu, năm đó ngươi cùng Vệ Tử Trác thành thân, đã biết hết toàn bộ chân tướng!”

“Không được phép không biết lớn nhỏ, gọi thẳng tên của nàng.”

“Dù sao nơi này cũng chỉ có ta và ngươi, yên tâm, nếu có người ngoài ở đây ta vẫn sẽ gọi nàng một tiếng a mẫu.”

“Cho nên, chuyện giữa ta và Tử Trác ngươi là lúc nào biết được?”

Tiểu Kiêu đắc ý nói: “Đừng quên ta vẫn là người sớm nhất phát hiện bí mật của nàng. Tuy rằng khi đó còn không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cảm giác của ta rất nhạy bén, nói có vấn đề là có vấn đề. Chân tướng thực sự cũng là trong rất nhiều năm sau này ta tự mình đi thăm dò mới biết, kỳ thật đến bây giờ còn có chút nghi hoặc, a mẫu ngươi có thể nói hết toàn bộ cho ta biết được không?”


“Có gì không thể?”

Chân Văn Quân chưa bao giờ đem ân oán nhiều năm như vậy giữa nàng và Vệ Đình Húc hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho ai nghe, bản thân nàng đối với chuyện này cũng là mâu thuẫn, cũng không nguyện ý đề cập nhiều. Đó là vết thương đau đớn nhất trong cuộc đời nàng, nàng đã từng nghĩ rằng cả đời này cũng không thể để cho chuyện này trôi qua, thế nhưng chuyện trên thế gian thật kỳ diệu biết bao. Hận ý khắc cốt ghi tâm ngày xưa cho tới bây giờ đã biến thành một trong vô số những vết thương cũ, nó có thể tồn tại lâu hơn một chút màu sắc đậm hơn một chút, nhưng không có khác biệt gì quá lớn.

Nàng còn nhớ rõ cảm giác đau đớn, nhưng nàng đã không còn đau nữa.

“Khi đó ta cũng từng hỏi qua vô số lần vì sao, nhưng mà không ai có thể cho ta đáp án. Tất cả những chuyện phát sinh ở trên người chúng ta, chúng nó chính là đã xảy ra như vậy, sẽ không báo cho ngươi biết lại càng sẽ không hỏi ngươi có nguyện ý hay không, nó cứ xảy ra, ngươi chỉ có một con đường là tiếp nhận. Ban đầu mới tiếp nhận có thể rất thống khổ, nhưng một khi đã đối mặt với nó sau đó hiểu được nó, sẽ phát hiện nó cũng không có kinh khủng như vậy.”

Tiểu Kiêu cười hì hì muốn nàng kể lại lần nữa chuyện nàng lần đầu tiên đến bắc cương ra chiến trường, bị người Trùng Tấn đánh cho điên cuồng chạy trốn. Chân Văn Quân bị nàng quấn lấy không có biện pháp đành phải nói. Tiểu Kiêu vừa nghe vừa điên cuồng cười to, cười đến cuối cùng lau đi nước mắt, chui vào trong lòng Chân Văn Quân ngủ thiếp đi.

“Ngủ ở chỗ này không sợ lạnh sao? Hửm?” Chân Văn Quân chọc vào đầu Tiểu Kiêu.

Tiểu Kiêu ôm nàng càng chặt hơn: “Có a mẫu ở đây sẽ không lạnh.”

Diêu Chiếu Nghi đã chết, nhưng lại tiến vào trong mộng của Tiểu Kiêu, vĩnh viễn sống ở trong lòng nàng.

Cái chết của nàng còn tạo thành ảnh hưởng cho phe đối phương.

Khi Diêu Lâm hạ quyết tâm giết chết thân sinh nữ nhi cũng vô cùng thống khổ, sau khi được Cát Thăng an ủi mấy lần mới có chuyển biến tốt. Cát Thăng cho người đi lan truyền tin tức Diêu Chiếu Nghi đã chết đến trong quân, nói bè đảng Vệ thị tâm địa rắn rết, ngay cả một nữ nhân tàn tật cũng không buông tha.

Cái chết của Diêu Chiếu Nghi giống như một ngọn đuốc đang cháy bùng được ném vào trong đống củi khô, nhanh chóng thiêu đốt lên khí thế của các tướng sĩ Diêu gia, đội quân tiên phong của Vệ Cảnh An mạnh mẽ vượt qua Quỷ Thủy, gặp phải cường lực đánh lén, song phương ác chiến bên bờ sông Quỷ Thủy.

Một tháng trước bọn họ đã đánh hạ được Tuệ huyện, Lý Ngạn quả thực đã ẩn giấu không ít nhân mã ở Tuệ huyện, nhưng cũng không phải là toàn bộ. Hiện giờ ngoại trừ Diêu gia, số quân binh còn lại của Lý Ngạn cũng đã chạy tới chi viện. Chân Văn Quân bảo Trưởng Tôn Ngộ cùng Tiểu Kiêu chia nhau mang theo hai nhánh quân đội tiên phong đi vòng qua cây cầu chính, dựng nên đường cáp treo qua sông, nhanh chóng vượt qua Quỷ Thủy, từ hai cánh bọc đánh.

Cây cầu chính ban đầu đã bị Diêu gia phá hủy, cây cầu chính hiện tại là sau này trong quá trình ngươi tranh ta đoạt thật vất vả mới dựng lên lại.

Chân Văn Quân biết, muốn chiến thắng Diêu gia, vững vàng lại nhanh chóng vượt qua sông là chuyện cực kỳ trọng yếu. Quân tiên phong của Vệ Cảnh An từ trên cầu chính di chuyển hấp dẫn lực chú ý của Diêu gia, mà số binh mã còn lại nhất định phải hành động bất ngờ từ hai bên bao vây, đây là trận hình dùng để khắc chế Diêu gia là sách lược tiến công hữu hiệu nhất.

Trong thời gian cùng Diêu gia giằng co nàng chưa từng rảnh rỗi, mà phải ngày đêm thao luyện binh lính, để cho bọn họ nắm vững phương pháp dựng nên đường cáp treo. Nàng đã tự mình đi tra xét địa hình ở hai bên bờ sông Quỷ Thủy, nước sông chảy rất xiết nếu đi qua chỉ sợ sẽ bị cuốn trôi, đường cáp treo là phương pháp tương đối an toàn hơn. Hai bên bờ sông cây cối cùng núi đá ít, điều kiện để có thể dựng đường cáp treo là cực kỳ khắc khe, một lần chỉ có thể dựng hai mươi sợi cáp treo, nếu không cáp treo đứt gãy, binh lính rơi xuống giữa sông lại càng nguy hiểm hơn.

Cáp treo mỗi lần chỉ có thể cho phép hai người đồng thời hạ xuống, cho nên muốn đến được bờ bên kia đòi hỏi phải có thời gian nhất định. Đại quân của nàng nếu như hành động có chút chậm trễ, làm cho Diêu gia quân phát hiện, phương pháp bọc đánh trở nên vô hiệu không nói, mà một bộ phận quân đội tiên phong đến nơi cũng vô cùng có khả năng sẽ bị giết toàn bộ.

Đây là một trận chiến tranh đoạt từng khắc.

Ba nhi tử của Diêu gia cùng Cát Thăng kinh nghiệm sa trường đều cực kỳ phong phú, thấy Vệ Cảnh An tiên phong tiến tới, đại quân lại chậm chạp chưa lộ diện, liền biết có cạm bẫy ở phía sau đang chờ bọn họ. Cát Thăng ra lệnh cho cung tiễn thủ nhắm đến bờ bên kia, một khi có người muốn từ nơi khác vượt qua Quỷ Thủy, vạn tiễn đồng loạt bắn chết toàn bộ.


Vệ Cảnh An bên này rơi vào khổ chiến, cùng lúc đó Chân Văn Quân ra lệnh cho đại quân theo đường cáp treo qua sông.

Cái gọi là đường cáp treo bất quá chỉ là những sợi dây thừng to dài, các binh lính với kỹ năng bơi tốt cột ngang hông một sợi dây thừng giữ an toàn, bơi tới bờ bên kia tìm chỗ có địa thế thấp cột chặt vào, những người khác dùng vải bố quấn vào bàn tay, nắm dây thừng hạ xuống tới bờ bên kia.

Chân Văn Quân bên này một khi bắt đầu qua sông, cung tiễn thủ của Diêu gia không chút nào nương tay, âm thanh giương cung bắn tên đồng loạt vang lên, mưa tên màu đen ào ào phóng tới, xuyên thủng thân thể của các binh lính đang treo trên dây thừng, bắn bọn họ rơi vào trong dòng nước xiết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Chân Văn Quân tự mình leo lên đường cáp treo cùng các binh lính đồng sinh cộng tử, nhanh chóng kích phát ý chí chiến đấu của toàn quân, tốc độ đi qua đường cáp treo càng lúc càng nhanh. Xác người bị bắn chết rơi xuống giữa sông càng lúc càng nhiều, cũng không biết là cỗ thi thể nào vừa khéo bị nham thạch ở đáy sông làm vướng lại, kéo theo đó thêm mấy thi thể nữa cũng bị vướng lại, hàng ngàn hàng vạn thi thể chất đống ngăn chặn dòng nước. Bách phu trưởng cơ trí lập tức tìm lấy túi bùn cùng tấm ván gỗ, ở trên dòng nước xiết dựng lên một cây cầu. Nhờ đó tốc độ qua sông liền nhanh hơn, Tiểu Kiêu cùng Trưởng Tôn Ngộ đã đạp lên thi thể bay đến bờ bên kia của Quỷ Thủy, thậm chí cả kỵ binh cũng giẫm lên đại đạo trên sông do máu thịt xây đắp thành mà đánh về phía trận địa quân địch!

Diêu Lâm đứng trên tường thành cao cao của Đạt huyện nhìn thấy quân địch khí thế hùng hổ bay qua Quỷ Thủy, lòng nóng như lửa đốt!

“A phụ chớ hoảng sợ! Chúng ta còn có rất nhiều hậu chiêu!” Nhị tử Diêu Nhĩ Văn đè ấn cánh tay hắn lại, làm cho hắn giữ bình tĩnh, nhanh chóng chỉ huy đội cung tiễn thủ trên tường thành lắp dầu hỏa đạn vào cung tên, đồng loạt bắn ra đốt cháy dây thừng, dẫn lửa đến trên người bọn họ. Giữa tiếng kêu gào thê thảm đường cáp treo thật vất vả mới dựng lên được đã bị đứt gãy, bọn lính bị cháy sạch diện mạo hoàn toàn thay đổi.

Nhưng Quỷ Thủy đang ở ngay dưới chân, dầu hỏa cho dù có mãnh liệt đến đâu gặp nước sẽ tắt. Dầu hỏa tiễn thu hoạch được một nhóm binh lính, nhưng rất nhanh liền suy yếu.

Chân Văn Quân cũng bị dầu hỏa tiễn bắn bị thương bả vai, nhịn đau đem mũi tên rút ra lăn một vòng trên mặt đất, dập tắt ngọn lửa. Đại quân của phe địch đã ở trước mắt, Chân Văn Quân cầm lấy mã kích bay lên lưng tuấn mã, không chút chùn bước xông về phía trận địa quân địch.

Đấu tranh trực diện nhiệt huyết phủ mờ ánh mắt, lại một lần nữa đặt mình trên chiến trường nguy cơ trùng điệp, lại một lần nữa tung hoành ngang dọc tùy ý chém giết, máu huyết của Chân Văn Quân lại một lần nữa sôi trào.

Nàng là thuộc về sa trường, ở sâu bên trong nội tâm nàng có một loại rung động của kẻ thống trị, phần rung động này từ rất sớm trước kia đã ăn sâu vào trong lòng nàng.

Cầm lấy mã kích, nàng càng hiểu được bản thân mình là người như thế nào.

Chân Văn Quân tuyệt đối là vương giả trên chiến trường, toàn bộ người của Diêu gia quân cùng nàng ngay mặt đối chiến không một ai có thể sống sót qua mười hiệp. Ngay cả Cát Thăng cũng kinh hồn táng đảm nói: “Chân Văn Quân này không giống người thường, ngược lại giống như là quỷ tướng địa ngục!”

Diêu Nhĩ Văn “Phi” một tiếng, nắm chặt khảm đao lao xuống tường thành, muốn cùng Chân Văn Quân đối chiến một trận.

Ngay khi hắn muốn cùng Chân Văn Quân chính diện xung đột, từ bên cạnh hắn có một liệt mã giống như nổi điên lao tới, hắn vội vàng níu chặt dây cương tránh thoát đối phương, cùng lúc đó phía sau lưng bị chém một đao, khiến hắn đau đớn đến nhe răng nhếch miệng.

“Cẩu tặc, bằng sức của ngươi mà cũng muốn đấu với a mẫu ta?” Liệt mã quay đầu, thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa hai tay cầm mã đao rất dài, chỉ dùng hai chân khống chế, lại có thể vững vững vàng vàng ngồi trên lưng liệt mã, “Trước thắng ta rồi hãy nói!”

Tiểu Kiêu đá một cước vào bụng ngựa, liệt mã lại tiến tới. Diêu Nhĩ Văn hét lớn một tiếng, xông về phía Tiểu Kiêu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.