Đọc truyện Ngã Rẽ Đi Về Phía Anh – Chương 11: Anh có còn yêu em không?
“ Ngày … tháng … năm…
An,
Hai năm, em vẫn ở nơi này chờ anh còn anh đang ở đâu?
Nơi anh đến, tuyết đã rơi chưa? Ngày xưa, em luôn tin rằng người đầu tiên em gặp vào ngày tuyết đầu mùa rơi sẽ chính là người sẽ nắm tay em đi suốt cuộc đời. Em đã nghĩ đến anh, nhưng em biết đó chỉ là một giấc mơ. Việt Nam là xứ nhiệt đới thì làm gì có tuyết, anh nhỉ?
Anh có đang vòng tay ôm một người nào đó rồi im lắng ngắm tuyết rơi không? Có không anh?
Hai năm anh đi, phố phường thay đổi từng ngày, thay đổi đến mức chỉ một tuần em không đi ngang qua lối cũ thì đã cảm thấy mọi thứ dường như xa lạ. Giàn bông giấy trước nhà em giờ đã có thêm hoa trường xuân và dây leo xanh. Em vẫn thường đứng trên ban công nhìn xuống, hy vọng bất chợt nhìn thấy anh đang đứng dưới hàng bông giấy. Nhưng em biết giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, còn hiện thực thì trần trụi đến khắc nghiệt.
À, anh biết không, Tương Cầm đã mang thai được năm tháng rồi đấy. Nói về hai người này thì phải nói đến một thiên tình sử gian nan. Sau khi cô dâu bỏ chạy khỏi đám cưới, bố Tương Cầm quyết từ mặt con gái. Tương Cầm và Phan Anh lấy nhau, không ồn ào kèn trống, không lời chúc phúc, chỉ đến chính quyền làm giấy kết hôn rồi về sống với nhau. Cuộc sống ngày ngày rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng, vợ chồng Tương Cầm gọi em đi ăn tối, không quên giới thiệu em cho một anh chàng nào đó. Phan Anh hay nói đùa rằng:
– Nhiên, lấy chồng đi. Cậu sắp thành bà cô già rồi đấy. Sau này thấy con tớ mà phát thèm thì đừng có nghĩ đến chuyện bắt cóc con tớ đấy nhé.
Nói rồi, anh chàng lại xoa xoa cái bụng tròn vo vo của Tương Cầm, nói với đứa bé trong bụng:
– Con gái, đừng làm mẹ đau nha con.
Lập tức, Tương Cầm sẽ sừng cộ lại ngay “ Đã bảo với anh nó là con trai kia mà. Em siêu âm rồi.” Phan An rụt cổ, so vai như muốn nói với em rằng “Cậu thấy đấy, cô ấy toàn bắt nạt tớ.”
Nhìn gia đình Tương Cầm hạnh phúc, đôi lúc em cảm thấy tủi thân lắm. Em cũng đã không còn trẻ nữa, cũng đã đến lúc phải lấy chồng, sinh con, sống một cuộc đời êm ấm. Nhưng mà không hiểu tại sao em lại không thể mở lòng ra với bất kì ai. Có lẽ bởi vì hình ảnh của anh quá lớn trong em.
Em vẫn đợi anh đến lau khô những giọt nước mắt em rơi trong đêm tối. “
Nhiên gập lá thư lại, cho vào một cái hộp gỗ nhỏ. Cô bắt đầu có thói quen viết thư cho An từ khi anh đi, chỉ khác chăng là những lá thư không bao giờ được gửi đến đúng người cần nhận.
Mỗi ngày trở về căn nhà trống trải, thật sự cảm thấy rất cô độc. Cho nên Nhiên đăng báo tìm người cho thuê căn phòng của mẹ. Bảng thông báo dán được hai ngày thì có một cô gái tới tìm cô.
– Chào chị, tôi là Từ Minh. Chị là người cho thuê nhà à?
– À chào chị. Mời vào.
Cô gái này có mái tóc rối bời y hệt cô, cũng dáng người giống giống cô, chỉ khác là trông trẻ hơn cô một chút. Người ngoài nhìn vào, chắc sẽ nghĩ rằng hai người có quan hệ huyết thống nào đó. Từ Minh tự giới thiệu cô là một bác sĩ người Mỹ gốc Việt. Bạn trai cô trở về Việt Nam làm việc nên cô muốn về cùng vì không thể rời xa anh ấy. Nhìn kĩ, cô gái này phong cách nhẹ nhàng, lại nói chuyện có duyên, khiến Nhiên cảm thấy khá mến cô.
Ba ngày sau, Từ Minh chuyển tới, sống ở căn phòng cũ trước đây của mẹ cô. Từ Minh bằng tuổi cô. Cô gái này, thật sự rất biết lấy lòng người khác. Mỗi sáng, Nhiên thức dậy đều thấy thức ăn sáng được chuẩn bị trên bàn, kèm theo một mảnh giấy:
“ Chúc cậu ngon miệng”
Có Từ Minh, cô cảm thấy căn nhà bớt trống vắng. Mặc dù Từ Minh không nói chuyện nhiều, nhưng mà sự có mặt của cô làm Nhiên bớt đi cảm giác cô độc. Nhiên cũng hiếm khi hỏi chuyện Từ Minh, bởi vì cô quan niệm rằng nếu một người muốn kể, họ tự khắc sẽ kể, không cần hỏi.
***
Nhiên chạy vội vào công ty, đâm sầm phải một người đang đi phía trước. Sáng nay cô đi làm trễ vì chiếc xe trở chứng hư dọc đường.
– Xin lỗi
Người đàn ông trước mặt quay lại, nhìn sững vào cô một lát rồi cười nhẹ:
– Không sao.
Người đàn ông này, tại sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc. Cô đập đập vào đầu mình, thầm nghĩ trí nhớ của mình thật tồi tệ.
Cô đi chung một thang máy với người đàn ông. Nhìn kĩ thì anh ta cỡ ba lăm tuổi, gương mặt cương nghị, sống mũi cao, đôi mắt màu nâu được che dưới cặp kính cận khá dày. Anh ta thuộc một kiểu mẫu của người thành đạt.
– Cô làm ở công ty nào? – Người đàn ông hỏi cô, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Bây giờ cô mới nhận ra giọng anh ta lơ lớ, không thuần việt.
– Tôi làm ở công ty YR. – Theo phép lịch sự, cô trả lời, ánh mắt nghiêm trang.
– Ồ, tôi cũng là nhân viên mới của công ty.
Nhiên xoay sang nhìn người đàn ông một lần nữa. Anh ta không có vẻ gì là nói dối. Cô mỉm cười đáp lại. Dù sao thì cô và anh ta cũng sắp là đồng nghiệp, cũng nên xã giao một chút.
– Tôi là Nhiên, nhân viên phòng kinh doanh. Còn anh?
– Tên tôi là Đằng Qúy. Có gì mong cô giúp đỡ. – Anh ta chìa tay ra, chờ đợi cái bắt tay từ Nhiên.
Thang máy dừng ở tầng 11, Nhiên bước ra. Trông thấy anh ta vẫn còn đứng trong thang máy, thầm nghĩ anh ta chắc không biết đường trong công ty:
– Anh không vào à? Công ty nằm ở tầng này đấy.
– À, tôi có một chút việc phải lên tầng trên. Gặp lại cô sau vậy.
Tầng trên à? Tầng trên là tầng của tổng giám đốc, phó tổng và các giám đốc bộ phận. Anh ta lẽ nào lại là một trong những giám đốc ? Mà thôi, cô cũng chẳng muốn thắc mắc nhiều. Nhiên gật đầu chào rồi quay bước vào phòng. Nhân viên trong văn phòng đã có mặt đầy đủ.
Hai năm trôi qua, Nhiên giờ đã trở thành một phó giám đốc đầy năng lực. Lẽ ra cô được cân nhắc lên chức giám đốc, nhưng Nhiên từ chối. Không phải bởi vì cô không thể đảm nhận nổi trọng trách, chỉ là cô cảm thấy chức vụ tăng cũng đồng nghĩa với trách nhiệm tăng theo. Cô không muốn cả ngày ở công ty, tối đến cũng phải ở công ty làm việc. Vả lại, cô muốn ở cùng tầng dưới với mọi người hơn là ngồi ở tầng trên cùng với các giám đốc khác.
Vừa vào đến phòng, Nhiên đã thấy nhân viên nháo nhào.
– Thôi nào, về chỗ làm việc đi. – Cô nghiêm khắc nhìn mọi người, vỗ vỗ tay thật to, yêu cầu giải tán.
Thực ra, Nhiên là một phó giám đốc rất được lòng nhân viên, bởi vì cô hòa nhã, điềm tĩnh, tuy có nghiêm khắc nhưng luôn đúng công, đúng tội.
– Chị Nhiên, – Phương Linh, cô nhân viên mới vào của công ty, đột nhiên hỏi cô- Chị đã gặp sếp tổng mới chưa?
– Chưa. Mà tại sao em quan tâm vậy?
– Trời ơi – Phương Linh lầm bầm. – Chị đúng là bà cô già không màng đến sự đời. Chị không biết à, sếp tổng mới chỉ độ ba lăm tuổi, độc thân, giàu có, hiện tại đang là đối tượng theo đuổi của hàng tá nhân viên nữ trong công ty đấy. Nghe bảo sếp tuy không tuấn tú nhưng mà nhìn cũng được. Với lại, đàn ông thì cần gì đẹp trai, chỉ cần kiếm ra thật nhiều tiền là được.
– Thế em đã gặp chưa? Biết đâu anh ta lại xấu như Chí Phèo thì sao?
– À chưa, nhưng em nghe người ta đồn thế. Hì hì.
– Chưa thì đi làm việc đi.
Phương Linh bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Nhiên, lè lưỡi, rụt cổ, quay về chỗ làm. Sếp đúng là sếp, nổi tiếng là bà cô không màng sự đời.
Còn lại một mình, Nhiên vừa lấy tập tài liệu tuần trước ra xem thì có điện thoại của giám đốc bộ phận.
– Nhiên, em lên phòng tổng giám đốc ngay bây giờ nhé. Sếp tổng mới muốn gặp các giám đốc và phó giám đốc.
Thật là mệt, cô than thầm. Vốn dĩ, cô không có hứng thú với các cuộc họp. Khi cô đến nơi thì mọi người đã yên vị sẵn chỗ ngồi trong phòng họp. Người đàn ông ngồi chính giữa trông thật sự rất quen. Cô chợt nhớ ra anh ta chính là người cô mới gặp ở thang máy. Anh ta ngồi ở ghế chủ tọa. Lẽ nào anh ta chính là sếp tổng mới?
Như giải đáp thắc mắc của cô, anh lên tiếng:
-Xin chào. Tôi là Đằng Qúy, tổng giám đốc mới của YR Việt Nam. Rất mong được sự giúp đỡ của các bạn.
YR là một tập đoàn đa quốc gia. Sếp tổng của mỗi nước thường được tuyển chọn ở Mỹ và được đưa về các nước để công tác.
Nhiên cảm thấy thật xấu hổ về chuyện ban sáng. Anh ta là sếp tổng, tự khắc biết rõ tầng làm việc của mình là tầng 12. Thỉnh thoảng, trong buổi họp, cô thấy sếp tổng nhìn về phía mình. Anh ta chắc có lẽ đã nhận ra cô.
Hôm nay đúng là một ngày không may mắn đối với mình, cô thầm nghĩ. Hết xe hư lại đến đụng độ sếp ở thang máy. Cũng may là cô đã không làm việc gì gây ấn tượng xấu với sếp.
Khi cô trở về lại phòng làm việc thì thấy điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ của mẹ. Cô một tay bấm số điện thoại, một tay lấy xấp tài liệu hồi sáng ra xem tiếp
-Có chuyện gì vậy mẹ?
-Nhiên này, tối nay đi ăn với cả gia đình nhé. – Giọng mẹ có chút ngập ngừng. – Hôm nay An về nước.
Hôm nay An về nước. Cô vẫn chưa tin được vào tai mình. Có một thứ cảm xúc hỗn độn dâng lên.
-Vâng, con biết rồi. Xong việc con sẽ ghé qua nhà.
Suốt cả buổi chiều hôm ấy, Nhiên không làm được việc gì ra hồn. Tâm trí cô cứ mãi nghĩ đến cuộc gặp gỡ tối nay. Hai năm rồi, không biết An đã thay đổi đến mức nào. Một vài lần, Phương Linh gõ cửa, nhưng cô cũng chẳng để ý.
-Chị Nhiên – Phương Linh hét to vào tai cô, làm cô chợt bừng tĩnh.
-Chuyện gì đấy?
-Chị bị sao thế? Trúng mũi tên thần tình ái hay sao mà thần người ra vậy? – Ánh mắt Phương Linh nhìn cô dò hỏi – Có phải đã tương tư sếp tổng mới rồi không? Từ lúc chị gặp sếp tổng đến giờ, người cứ như trên mây ấy.
-Không có gì. Mà em có chuyện gì không? – Cô ngẩng mặt lên nhìn.
-Em muốn xin chị chữ kí cho tập tài liệu này.
-Uh cứ để đấy. Chút nữa chị sẽ kí.
Nhưng rồi, chẳng hiểu tại sao cô bỗng quên mất, khiến cho Phương Linh mấy lần cứ chạy vào phòng nhắc nhở. Khi chuông đồng hồ điểm đến con số 6, cô đứng bật dậy. Trong lòng cảm thấy rất lo lắng, bồn chồn. Cô bước vội ra khỏi công ty, nhưng sực nhớ ra xe cô sáng nay đã đem đi sửa, vẫn chưa lấy về. Cô đi tới bến đỗ bắt taxi, nhưng lại trúng giờ cao điểm nên chẳng có chiếc nào còn trống chỗ. Trong lúc cô đang tần ngần thì có một chiếc xe màu đen chạy đến đỗ lại ngay trước mặt cô. Cửa kính được kéo xuống, một người đàn ông ló đầu ra ngoài nhìn cô cười:
-Cô muốn đi đâu à? Tôi đưa cô đi. Giờ này chẳng có taxi đâu.
Là sếp tổng.
Nhiên cúi đầu chào sếp tổng, xua tay bảo rằng không sao, cô cũng không vội gì. Thế nhưng, sếp tổng cứ nhất định mời cô lên xe, làm cô không thể nào từ chối được. Anh quàng dây qua người cô, thắt dùm cô dây an toàn. Hơi thở đàn ông quyện lấy không khí, làm cô cảm thấy có chút choáng váng.
-Cô đến phố nào?
-Phố Z, số 23.
-Tôi cũng ở phố đấy. – Sếp tổng vừa cười vừa nói, làm cô không biết có bao nhiêu phần là sự thật.
-Trước đây cô từng sống ở Mỹ đúng không? Tôi xem trong hồ sơ của cô. Cô ở bang nào?
-Tôi ở Boston, thưa sếp – Đến giờ, cô vẫn chưa quen với cảm giác ngồi trên xe của sếp tổng.
-À, tôi cũng ở Boston đấy. Có khi ngày trước, chúng ta làm cùng một tòa nhà. Kể cũng từng coi là đồng nghiệp. Thế thì, cô cứ gọi tôi là Đằng Qúy đi. Tôi cũng chẳng lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.
-Sao vậy được, sếp tổng. Tôi sao dám gọi tên sếp như vậy. – Nhiên bối rối nhìn anh.
-Thế trước đây cô học trường nào? – Anh không để ý đến lời nói của cô, hỏi tiếp.
-Tôi học ở đại học Boston, khoa tài chính.
Anh cười phá lên:
-Chúng ta thật là có duyên. Tôi cũng học cùng trường, cùng ngành với cô.
Nhiên lẩm bẩm “ Sao lại có sự trùng hợp đến vậy nhỉ?” Cô nói rất nhỏ, nhưng người đàn ông bên cạnh lại có một đôi tai rất nhạy.
-Trền đời vốn dĩ có nhiều chuyện ngẫu nhiên mà.
Rồi anh ta không nói gì nữa cho đến khi xe đỗ trước cổng nhà An. Ngôi nhà này, hiện tại mẹ cô cũng đang sống nhưng ít khi nào cô đến thăm.
Cũng may, cuối cùng cô cũng thoát khỏi xe xếp tổng. Nhưng mà lại phải đối mặt với một sự bồn chồn, lo lắng khác. Cô cúi đầu cám ơn anh rồi kéo cổng bước vào nhà. Trong phòng khách có một người con gái đang xem tivi.
Cô gái này nhìn đằng sau quen lắm.
Nghe tiếng động, cô gái quay mặt lại.
Hai ánh mắt giao nhau đầy sững sờ lẫn bối rối.
Là Từ Minh.
– Nhiên, cậu là …? – Từ Minh ngạc nhiên kêu lên, đôi mắt mở to nhìn cô.
Lúc này, An cũng vừa bước ra, có một chút lúng túng trong mắt anh, rồi anh điềm tĩnh khoanh tay nhìn cô, mỉm cười. Nụ cười này sao mà xa cách đến thế.
-Chào em gái. – Anh tiến đến, vỗ vỗ vào vai cô. Rồi quay sang Từ Minh giới thiệu – Đây là chị dâu tương lai của em, Từ Minh. Lần này là chị dâu thật, không phải là chuyện đùa như ngày xưa nữa.
Đùa ư? Anh có thể nói tất cả chỉ là đùa ư? Cô thấy tai mình ù đi. Từ Minh ôm lấy cổ An, hỏi gặng:
-Anh đã đùa chuyện gì? Anh giấu em chuyện gì phải không?
An chỉ mỉm cười nhìn Từ Minh. Ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy yêu thương. Nhiên bỗng cảm thấy lúng túng lẫn đau đớn, không biết phải xử sự như thế nào. Hai năm nay, không lúc nào cô không nghĩ đến An, chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp kì lạ hôm nay. Mẹ Nhiên nghe tiếng ồn ào ngoài phòng khác, vội bước ra.
-Nhiên đã đến rồi hả con? Sao dạo này con gầy thế? – Giong nói của bà pha lẫn xót xa lẫn hối lỗi. Bà tự cảm thấy mình là một người mẹ ích kỉ. Thỉnh thoảng, nhiều đêm trở mình thức dậy, bà bỗng thấy nhớ con da diết, thấy nước mắt mình ướt đẫm gối vì xót đứa con gái đang sống một mình. Nhưng bà tôn trọng quyết định của Nhiên.
Mẹ mặc một chiếc áo dài nhung khá sang trọng. Bà vuốt ve mái tóc rối của Nhiên rồi nắm tay dẫn cô vào bàn ăn.
-Mọi người vào dùng cơm nào. Mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi.
Buổi cơm tối diễn ra trong không khí có phần gượng gạo, chỉ có Từ Minh vẫn vô tư gắp lấy thức ăn bỏ vào chén cho mọi người.
-Em dâu, em ăn nhiều vào. Dạo này em làm việc nhiều nên trông ốm quá. – Từ Minh gắp một ít thức ăn, bỏ vào chén Nhiên mặc dù cô chẳng còn tâm trí nào để mà thưởng thức. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, làm Nhiên cảm thấy thật khó chấp nhận.
-Em làm việc nhiều lắm à? – An nhìn vào gương mặt có phần hốc hác của cô, có phần đau xót trong giọng nói
-À vâng, thực ra cũng không nhiều việc lắm. Chỉ là em gắng làm cho xong thôi.
-Uh, đừng làm nhiều quá. Làm ít thôi, rồi kiếm chồng đi. – Mẹ xen vào câu chuyện. – Con cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Hai, ba năm nữa, nhan sắc tàn phai thì chẳng ma nào thèm để ý. Thế dạo này con đã gặp được ai chưa?
Cô chẳng biết phải trả lời mẹ như thế nào. Cô đưa mắt nhìn bố dượng cầu cứu. Cũng may ông hiểu ý, vòng tay qua ôm mẹ Nhiên, cười hỉ hả bảo rằng:
-Thôi nào em. Em trông đấy, con bé vẫn còn xinh đẹp vậy. Thế nào mà chẳng có đến vài cây si trồng trước cửa. – Rồi ông nâng ly rượu lên – Thôi, cạn ly nào. Lâu lắm rồi gia đình chúng ta mới có dịp tụ tập đông đủ như hôm nay.
Nghĩ một lúc, mẹ hỏi cô :
-Phan Anh và Tương Cầm dạo này thế nào rồi? Gia đình bên ấy đã chấp nhận hai đứa chưa?
-Chưa mẹ ạ. Tương Cầm mang thai năm tháng rồi. – Cô vui vẻ kể, chợt để ý ánh mắt anh nhìn cô vừa bàng hoàng, vừa xót xa.
Nhiên chỉ muốn ăn cho xong buổi tối. Nhưng cô lại không muốn về nhà. Về nhà, gặp Từ Minh, cô sẽ có một cảm giác rất khó chịu. Khi An bảo sẽ lái xe đưa hai chị em về nhà, Nhiên nhất quyết từ chối. Cô không muốn đi cùng một xe với hai người đó. Sẽ đau lòng lắm. Cô đi bộ dọc lối đi của khu biệt thự, không hiểu thế nào, lại đụng phải sếp tổng ở gần đó. Chẳng lẽ anh ta thật sự sống ở đây. Cô định rẽ qua hướng khác tránh mặt thì anh ta đã nhìn thấy cô :
-Nhiên, không ai đưa cô về à? Lên xe đi, tôi chở cô về.
Rồi mặc cho Nhiên từ chối, sếp tổng kéo tay cô, mở cửa xe và ấn cô vào ghế. Anh cho xe chạy chậm chậm, mở cửa kính ra cho gió luồn vào, hưởng chút khí trời. Ban đêm, thành phố thật tĩnh lặng. Sếp tổng đưa cô tới tận trước cổng nhà, lúc ấy đang có một chiếc xe màu xám đang dừng ở đó mà cô đoán là xe của An. Cô cúi đầu chào sếp tổng rồi bước vào nhà, chạm phải ánh mắt An nhìn cô.
-Nhiên, chúng ta cần nói chuyện.
Tiếng An gọi ở đằng sau. Cô nghe thấy rất rõ, nhưng tảng lờ, tra vội chìa khóa vào ổ. Anh bước lại, giật chìa khóa từ tay cô, bỏ vào túi rồi kéo cô lên xe. Anh im lặng, cô cũng im lặng. Khoảng im lặng vô hình đáng sợ. Anh dừng xe trước một nhà thờ.
-Tại sao em nói dối anh?
-Em nói dối điều gì ? – Cô bực bội nhìn anh. – Chính anh mới là người nói dối. Anh bảo rằng anh đã có vợ.
-Thế em thì không à? Em cũng đâu kết hôn với Phan Anh.
Cô im lặng. Đúng vậy, thực ra tất cả là do lỗi ở cô. Nhưng nếu cô nhận lỗi thì có thể quay về như ngày xưa được chăng? Tất cả đã quá muộn rồi. Tự nhiên cô muốn bật khóc nhưng chẳng hiểu sao lại không thể khóc nổi. An cúi đầu xuống úp mặt vào hai tay:
-Là lỗi của anh. Tất cả là lỗi của anh hết.
Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh anh. Anh quàng tay ôm cô vào lòng. Cái ôm của anh thật ấm áp và ngọt ngào. Cô chỉ muốn ở bên anh mãi mãi như vậy, không cần biết thế gian có ai, cũng chẳng cần biết phải có lỗi với bao nhiêu người.
Nhưng mà … Nhưng mà, Từ Minh, cô ấy sẽ thế nào?
-Người đàn ông lúc nãy là ai? – An quay mặt Nhiên lại, nhìn sâu vào mắt cô, tự hỏi mình có tư cách gì để tra hỏi cô ấy chứ. Nhưng cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Người đàn ông lúc nãy? Ai cơ?
À là sếp tổng.
-Ông ấy là sếp tổng của em. Em gặp ông ấy trên đường về.
An chỉ tạm hài lòng với lời giải thích của Nhiên. Không phải là anh không tin Nhiên, chỉ là ánh mắt của người đàn ông ấy đối với Nhiên, không phải là một ánh mắt bình thường. Một người như Nhiên, tuy không đẹp, nhưng lại có một sức quyến rũ lạ thường, làm cho người khác đã yêu rồi thì không muốn rời xa.
Nhiên đột ngột đẩy An ra. Lòng tự tôn của cô không cho phép mình van xin một chút tình cảm của anh. Hình ảnh anh và Từ Minh ngày hôm nay như một nhát dao cứa vào tim cô mỗi khi nghĩ đến. Cô đọc thấy sự ngỡ ngàng trong ánh mắt anh, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
-Anh trai, chở em về nhà đi. Có lẽ chị dâu đang lo lắng đấy.
An thở dài, muốn đưa tay ra ôm lấy cô nhưng rồi lại rụt tay lại. Anh lặng lẽ lấy xe chở Nhiên về.
Đêm ấy, An cứ thế, đứng dưới cửa phòng Nhiên, nhìn cho đến khi đèn phòng cô tắt phụt mới quay xe trở về.