Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu

Chương 42.6


Đọc truyện Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu – Chương 42.6


Thần Tinh hiển nhiên không thể đứng chặn mãi ở đường đi, mặt mũi đỏ bừng để Hoàng Phủ Dịch xếp hành lý lên giá. Vừa định ngồi xuống vị trí cạnh đó thì phát hiện ra, Hoàng Phủ Dịch đã ngồi xuống chỗ của mình, khiến cô, nếu không đổi vé với người đằng sau thì chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là ngồi cạnh bên Lăng Điền tại vị trí ngay sát cửa sổ.
Vị trí này hiện nay lấp lánh tỏa sáng, chiếu lên mặt cô, khiến trái tim Thần Tinh đập thình thịch, tâm trạng lại nặng nề, buồn bã. Cô tiếp viên thấy cô đứng chặn đường đi, bất đắc dĩ, đưa lời nhắc nhở. Sau cùng, Thần Tinh đành phải cuối đầu, đáp lại một tiếng rồi ngồi vào vị trí cạnh bên Lăng Điền.
Máy bay nhanh chóng cất cánh.
Thế nhưng Thần Tinh mãi chẳng thể nào hết căng thẳng, không dám nhìn đi bất cứ chỗ nào khác ngoài ngón tay của mình. Bởi vì nhấn chặt xuống đầu gối, nên đầu ngón tay trắng bệch, cũng giống như sắc mặt cô lúc này. Thần Tinh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, muốn chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng tiếng động cơ máy bay ầm ầm, cộng thêm việc máy bay đang đi vào dòng khí lưu hỗn tạp, khiến cô chẳng thể nào ngủ nổi.
Cô biết hành động này thực ra chỉ vì muốn lừa mình dối người, nhưng vẫn tốt hơn là mở mắt ra, không biết phải đối diện với thực tế ra sao.
Ban đầu máy bay chỉ rung lắc trái phải, đến khi tiếp viên phục vụ đồ ăn, bắt đầu rung lắc mạnh hơn, khiến Thần Tinh chẳng thể nào giả vờ ngủ được thêm nữa. Cảm giác không trọng lượng khiến cô bất đắc dĩ phải mở mắt, nhìn thấy cô tiếp viên vội vã kéo xe đẩy thức ăn về phía sau.
Không khí lúc này rất căng thẳng, Thần Tinh có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm nguyền rủa của mấy người ngồi sau, giọng nói run rẩy, hiển nhiên là đang sợ hãi hậu quả do dòng khí lưu đáng sợ này gây ra.

Những lời lẩm nhẩm này ảnh hưởng tới hầu hết các vị khách ngồi trong khoang thương gia, vì ngồi cách Lăng Điền, cô chẳng nhìn thấy nét mặt thoáng nhăn lại của Hoàng Phủ Dịch, trong khi Lăng Điền vẫn thư thái nhìn vào chiếc máy tính bảng của mình.
Cô không biết anh đang đọc những gì, chỉ thấy những ngón tay thon dài của anh không ngừng chuyển động trên chiếc máy tính bảng. Chính thái độ thư thái của Lăng Điền khiến hai bàn tay đặt trên đầu gối của cô bắt đầu nắm chặt lại.
Thì ra cô cũng sợ, bởi vì lúc này cô đã có mối lo lắng và quan tâm khác.
Mãi cho tới khi một luồng khí lưu đáng sợ khác tấn công theo bản năng, cô đưa tay từ đầu gối lên nắm chặt tay ghế, cũng chính lúc này, tay cô vô tình chạm vào chiếc áo sơ mi của anh.
Chất liệu mềm mại, ấm nóng dính vào ngón tay, khiến cô nhất thời quên mất phải né tránh. Cách một lớp vải, hơi ấm đó truyền sang khiến bàn tay vốn dĩ lạnh băng của cô dần lấy lại được chút ấm áp. Khoảng cách không gần, thế nhưng lại vừa đủ để tạo cảm giác an toàn, khiến cô không còn quá kinh hãi trước những luồng khí lưu bất thường ập tới nữa.
Thần Tinh dần lấy lại bình tĩnh, cô có cảm giác chút chạm nhẹ đó như thể anh đang nắm chặt lấy tay cô, để cô cảm thấy an toàn.
Trong khoang VIP không lớn, khi các hành khách khác bắt đầu thở hắt, kêu ca, hoảng hốt, cô và anh vẫn giữ nhịp thở bình ổn, thư thái.
Anh vẫn nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay cô vẫn chạm nhẹ vào chiếc áo sơ mi của anh, thần thái an nhiên. Cảm giác an nhiên này kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ, mãi cho tới khi tiếp viên lại bắt đầu đi phục vụ thức ăn. Lúc đưa tay đón lấy phần thức ăn, rời khỏi lớp vải mền mại của chiếc áo sơ mi ấy cô mới phát hiện, khuôn mặt mình đang đỏ bừng bừng.
Phần thức ăn đầy đặn, phong phú đủ để cô thoát khỏi tâm trạng căng thẳng, chỉ là hôm nay cô lại không có cảm giác thèm ăn.

Lặng lẽ dùng bữa, qua góc mắt, cô chỉ thấy Lăng Điền dùng một ít, sau đó đặt đồ ăn xuống đứng dậy bước vào phòng vệ sinh.
Cô đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lăng Điền rời khỏi, đột nhiên thấy có người đang nhìn mình liền vội vã định thần. Thì ra Hoàng Phủ Dịch đang nhìn cô, mỉm cười ôn hòa. Ánh mắt ấy mang theo chút sắc sảo khiến khuôn mặt cô càng thêm nóng bừng.
Cô vội vã cúi đầu, tiếp tục dùng bữa, không ngờ, dòng khí lưu lại bất ngờ ập tới khiến bát canh sánh ra ngoài đôi chút.
Ít nước canh dính lên cánh tay áo, trông có phần thất lễ, Thần Tinh đứng dậy, vội vã đi về phía phòng vệ sinh.
Máy bay không ổn định cho lắm, lúc bước đến nhà vệ sinh, Thần Tinh vừa định đẩy cửa, đột nhiên nhớ ra Lăng Điền còn ở trong đó, tay đặt lên cửa vội vã thu về, cùng lúc cửa được người bên trong mở ra.
Lúc Lăng Điền bước ra, hiển nhiên không ngờ Thần Tinh đang đứng đó. Giây phút đâm sầm vào nhau, Thần Tinh chẳng kịp né tránh, cũng quên cả kêu đâu, chỉ thấy hôm nay đúng là bản thân xui tận mạng.
“Tiểu thư, cô có cần sự giúp đỡ gì không?” Giọng nói dịu dàng của cô tiếp viên vang lên, khiến Thần Tinh thoát khỏi cảm giác lúng túng.
“Tạm thời không cần.” Cô ngần ngại đáp, lúc này, máy bay lại không ngừng xóc nảy, cô tiếp viên định kéo Thần Tinh lại, không ngờ, có người còn nhanh tay hơn, tóm chặt lấy cánh tay của cô.

Khoảng khắc đó nhìn từ góc độ của các cô tiếp viên hay người khác, đây chính là hành động ôm vào lòng. Chỉ là, hai người cứ ôm nhau như vậy mãi bởi luồng khí lưu vẫn tấn công máy bay không ngừng.
“Tiên sinh, tiểu thư,…” Cô tiếp viên muốn nói thêm điều gì, thế nhưng ngay giây sau liền im bặt bởi độ xóc nảy của máy bay càng lúc càng gia tăng.
Trong không khí tính lặng, Thần Tinh không hề động đậy, thân người cứng đờ. Khoảng khắc đó, cô nghe không rõ là nhịp tim của ai càng lúc càng đập mạnh hơn, nếu máy bay cứ tiếp tục rung lắc mạnh theo từng luồng khí lưu, anh với cô ôm nhau như vậy, có phải sẽ không còn cãm giác thấy sợ hãi?
Không còn sợ hãi, từ lúc nào, khi đối diện với sống chết, cô lại có thể thản nhiên đến vậy?
Chỉ là, có những mỗi lo mà cô chẳng thể nào phớt lờ nổi. Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô cảm nhận rõ ràng cả trái tim và ngón tay mình đều đang run rẩy.
Thì ra cô vẫn bận lòng. Thì ra, cô chẳng thể nào quên anh được.
Nếu thời gian có thể khiến con người quên đi nỗi đau, vậy thì cô lựa chọn không quên.
Cho dù trong kí ức ấy, có hình ảnh anh lạnh lùng với cô, chỉ là, tất nhiên có xen lẫn nhiều lần anh quan tâm tới cô, thậm chí cứu mạng cô.
Tất cả mọi chuyện, tích tụ tới ngày hôm nay làm sao có thể nói quên là quên được.
“Tiên sinh, tiểu thư, xin mời quay về chỗ ngồi, hiện luồng khí lưu này rất lớn, lại rất nguy hiểm.” Giọng cô tiếp viên đã phá vỡ không khí im lặng bao quanh họ.

Cô có thể cảm nhạn cánh tay anh đang ôm cô dần buông lỏng, rồi anh nắm chặt tay cô, quay về chỗ ngồi trong lúc máy bay vẫn đang không ngừng rung lắc.
Mãi cho tới khi anh cài xong dây an toàn cho cô, trong luồng khí lưu đáng sợ, cô muốn nói gì đó, thế nhưng vừa định mở miệng, giọng nói lại bị tiếng động cơ máy bay nuốt trọn, hoặc là, cô hoàn toàn không biết mình phải nói từ đâu.
Lúc máy bay trở lại trạng thái bình ổn, Thần Tinh mới nhớ đến chỗ nước canh dính trên tay áo, vừa định đi vào phòng vệ sinh, cô thấy Lăng Điền nhắm mắt dường như muốn nghỉ ngơi.
Bởi vì anh nhắm mắt, ban đầu cô chỉ dám liếc mắt qua nhìn, sau cùng quả quyết quay hẳn mặt sang. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh của anh không còn băng giá, ngược lại dưới ánh đèn êm dịu của máy bay, trông đã dịu dàng hơn nhiều, hoàn toàn không còn đáng sợ.
Đáng sợ?
Một năm trước, cô từng cảm nhận điều đó ở anh, một năm sau, khi tiếp xúc nhiều hơn cô mới phát hiện ra đó chỉ là một khía cạnh trong con người anh mà thôi.
Những khía cạnh khác, cô đã bao lần né tránh, không muốn tìm hiểu thêm chứ?
Tư tưởng hỗn loạn, lúc cô tiếp viên đưa chăn mỏng tới, cô mới ý thức được mình có phần mất kiểm soát, vội thu ánh mắt lại, đồng thời chỉnh lại suy nghĩ bản thân. Cứ như vậy cô thu người, im lặng ngồi đó cho tới khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Hải Thành.
Tất cả mọi người rời khỏi sân bay bằng một chiếc ô tô chuyên dụng, thẳng tiến về hướng một khách sạn ven biển. Đây là cụm khách sạn tiêu chuẩn sáu sao, mỗi căn phòng giống như một biệt thự nhỏ nằm độc lập ven biển với những cách bài trí khác nhau.
Tuy đều là những căn nhà một tầng, thế nhưng vật dụng cần thiết bên trong đều đủ, thậm chí, sau nhà còn có một hồ bơi riêng. Thiết kế này khiến Thần Tinh cảm thấy khá vui vẻ. Nghĩ tới bản thân mới hai mấy tuổi, bởi vì gánh nặng cuộc sống, trước nay chẳng mấy khi tới hồ bơi. Lần này, nhờ có cuộc hội thảo này, lần đầu tiên cô tới được một bãi biển tuyệt như vậy, đương nhiên cô cũng không biết rằng, khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi đó sắp trở thành mảnh ghép tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời mình…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.