Đọc truyện Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu – Chương 43: Tình Ý Dịu Dàng
Đặt hành lý xuống, Thần Tinh vui vẻ ngồi trên chiếc giường mây êm ái, nhìn cảnh biển tuyệt đẹp dưới ánh hoàng hôn cùng những hàng cây thơ mộng trước mắt, tâm trạng bỗng thoải mái ra nhiều.
Tối nay có bữa tiệc chào mừng nhưng cô đã xin Hoàng Phủ Dịch cho vắng mặt. Ở một bờ biển tuyệt đẹp thế này, nếu lãng phí hết thời gian vào những buổi tiệc tối, có lẽ sau này cô sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.
Hơn nữa, cô không muốn tiếp tục mất kiểm soát như lúc trên máy bay, cho nên, lúc đại đa số khách mời đều có mặt, một mình mới có thể tùy ý thưởng thức cảnh đẹp ở nơi này.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại về nhà, bữa tối đã được nhân viên khách sạn mang tới, món cháo đơn giản cùng vài món ăn kèm thanh đạm. Thần Tinh vui vẻ ăn hết, sau đó, tắm táp qua loa, thay chiếc áo bị dính nước ra, khoác lên người một bộ váy dài thướt tha mà cô mặc hồi đại học. Mùa hè tại thành phố H, mặc chiếc váy như vậy, cô chẳng thể nào cảm nhận hết cả vẻ thướt tha của nó. Nhưng lúc này cảm giác hoàn toàn khác.
Buông mái tóc dài xuống, Thần Tinh mở cánh cửa gỗ của căn biệt thự ra, đi về hướng bãi biển gần đó.
Nhưng lúc bước trên bãi biển, cô mới nhận ra mình đã sai lầm, đi giày bệt trên cát không phải là lựa chọn sáng suốt, sao cô lại không nghĩ tới điểm này nhỉ?
Nhìn đôi giày lấm đầy cát trắng, lại nhìn xung quanh không thấy có người, Thần Tinh cúi xuống tháo đôi giày ra, đặt trên một phiến đá, bước chân trần trên mặt cát, quả nhiên, cảm giác truyền đến rất dễ chịu.
Bãi cát vương chút ấm áp cuối ngày lúc này chẳng khác nào một chiếc thảm mát xa cực kỳ dễ chịu.
Trong tiết trời mùa thu, lại đúng lúc khách sạn được bao trọn để tổ chức tiệc, cả bờ biển không có một bóng du khách, giống như dưới gầm trời này chỉ có mỗi mình cô vậy.
Thần Tinh hân hoan bước đi, thậm chí chạy chậm, cô cứ đi như vậy, bước mãi bước mãi, đột nhiên thấy một bóng người đang bơi trên những con sóng ở chỗ không xa.
Cho dù cách một khoảng…
Cho dù, lúc này màn đêm đang dần buông xuống…
Cho dù sóng biển nhấp nhô…
Cô vẫn nhanh chóng nhận ra người đó là ai.
Là Lăng Điền! Anh cũng không tham dự bữa tiệc chào mừng sao?
Thần Tinh có phần hoảng loạn, quay người định rời khỏi, thế nhưng số vỏ sò mà cô nhặt vừa rồi khi đi dão trên bãi biển quá nhiều, hạn chế tốc độ di chuyển của cô. Trong vội vàng, cô không chú ý thủy triều đã lên, một con sóng lớn đánh tới khiến toàn thân cô chập choạng, ngã vào nước biển. Nước biển rất mặn, giống như tâm trạng cô bây giờ.
Bởi vì, cú ngã này khiến số vỏ sò bị tung ra hết.
Còn chưa kịp định thần, một cơn sóng lớn khác lại ập tới, khiến Thần Tinh bất ngờ bị sặc nước, trong hoảng hốt, cô chỉ sợ sóng biển nuốt trôi. Sóng biển vô tình cứ từng cơn rất lớn ập tới khiến cô không ngừng loạng choạng, loay hoay.
Mãi cho đến khi có một đôi tay lớn, ấm áp ôm chặt lấy vòng eo cô, kéo cô đứng dậy cô mới hoàn hồn.
Không cần quay đầu, không cần nhìn kỹ, Thần Tinh cũng biết đó là ai.
Trong buổi chiều muộn tuyệt đẹp, hành động cứu cô thoát khỏi nguy hiểm của anh khiến cô lúng túng không biết phải cư xử thế nào cho phải.
Hoặc có lẽ, điều khiến cô lúng túng hơn chính là lúc này toàn thân ướt sũng.
Dáng vẻ này trông còn thê thảm hơn lúc ở trong máy bay nhiều.
Vào lúc cô cảm thấy xấu hổ tới lúc không biết trốn vào đâu, cô đã được anh dẫn lên bờ, khoác một chiếc khăn lông lớn từ đầu xuống.
Vừa hay có thể che đi khuôn mặt đỏ ửng của cô, cũng che đi được bộ dạng thê thảm lúc này.
“Cảm ơn anh.”
Cô ôm chặt chiếc khăn vào người, nhìn anh cầm một chiếc khăn khác lau khô mái tóc cùng nửa thân trên với những bắp thịt cuồn cuộn. Giây phút đó, cô thấy trái tim mình đập rất mạnh.
Những lời tiếp theo của anh khiến tư duy cô có phần trì nộn “Nếu chưa dùng bữa tối thì hãy dùng chung với tôi.”
Cô không hề đáp lại, rất lâu sau mới khẽ gật đầu.
Tuy nhiên, dù cố gắng thế nào cô cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình lại gật đầu. Rất nhanh anh dẫn cô tới một quầy hàng của khách sạn, chọn một chiếc váy dài hoa đỏ lá xanh cùng một đôi dép lê, bảo cô thay bộ đồ ướt trên người, rồi cùng anh bước ra khỏi khách sạn.
Mọi chuyện diễn ra khiến tư duy không theo kịp hành động, chỉ biết lúc định thần, cô và anh đã tới quán hải sản cách khách sạn không xa.
Lớn thế này rồi, cô chưa bao giờ đi ăn đêm cùng một người đàn ông, hơn nữa lại chỉ riêng rẽ có hai người.
Dưới ánh đèn mờ, nhìn người đàn ông trước mặt, có cảm giác giữa cô và anh chưa từng tồn tại mâu thuẫn, hiểu lầm, mà giống như đôi nam nữ đang yêu say đắm.
Dù tất cả chỉ là ảo tưởng trong khoảnh khắc, nhưng cũng khiến Thần Tinh chẳng muốn quên lãng giây phút này chút nào.
Thức ăn ngon miệng, dù rằng chỉ là cách nấu đơn giản, lại cộng thêm mùi nước dừa thanh ngọt, bữa ăn này thực khiến người ta nhớ mãi không quên.
Thấy cô ăn ít, Lăng Điền quan tâm hỏi “ Ăn không hợp khẩu vị à?”
“ Không phải”
“ Vậy sao chỉ ăn mỗi cơm?”
Ngẩng đầu Thần Tinh gắp một ít rong biển nói “ Cảm ơn bữa tối của Lăng tổng, chỉ là tôi đã ăn tối rồi nên không ăn được nhiều quá!”
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhẹ mỉm cười, chẳng còn nét ngại ngùng như khi nãy. Nụ cười này khiến Lăng Điền khẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, rõ ràng không nên tiếp xúc quá nhiều với cô, thế nhưng khi nãy ở trên bờ biển, anh chẳng thể nào kiềm lòng mà đưa ra lời mời.
Thôi bỏ đi, ở trên hải đảo tĩnh lặng này, anh chẳng cần phải lo lắng đến quá nhiều chuyện.
Anh bất giác cong môi nở nụ cười, khi đưa mắt nhìn về phía Thần Tinh, mới phát hiện ra cô cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt giao hòa, hơi thở hai người bắt đầu loạn nhịp.
“Đây là món hàu.” Sau tiếng hô vang, nhân viên phục vụ bê đĩa hàu nướng mỡ hành tới.
Lăng Điền lấy một con hàu đặt lên đĩa cuẩ Thần Tinh. Thần Tinh cúi đầu mùi mỡ hành thơm nức mũi. Học theo cách Lăng Điền, ăn con hàu, mùi vị quả nhiên rất ngon.
Một bữa hải sản, hai người ngồi trong hàng quán đông đúc, lặng lẽ ăn.
Lăng Điền trả tiền, đứng dậy, bước ra khỏi quán. Đoạn đường về khách sạn không xa, thế nhưng lần này anh đi phía trước, cô theo phía sau. Chỉ là đi một lúc cô bỗng nhận ra hình như đây không phải là đường dẫn về khách sạn, cũng bởi vì không phải con đường khi nãy nên thời gian đi về cũng lâu hơn.
Còn cô không muốn gọi anh lại. Cứ lặng lẽ đi tiếp thế này, chưa chắc đã không tốt.
Mãi cho đến khi rẽ vào một hàng cây cọ, trước mắt hiện ra một góc biển yên tĩnh. Đang định cất tiếng hỏi, thế nào cô lại lựa chọn im lặng, bước theo anh.
Mãi cho tới khi anh dừng lại, khom người xuống, lúc nước rút đi đã nhặt lên một vật gì đó.
“Bây giờ nước rút, có thể nhặt được nhiều vỏ sò hơn khi nãy đấy!” giọng anh vang lên, dưới ánh trăng, khuôn mặt cùng giọng điệu tĩnh lại, an nhiên.
“Dạ…” Cô nhẹ đáp, mới phát hiện cổ họng khô rát, bật ho một tiếng, để làm dịu không khí lúc này.
Ánh trăng như dải lụa trùm lên bãi biển, chiếu lên cơ thể anh và cô, trông mờ ảo mà mê ly.
Chỉ là cảm giác này nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng rên đột ngột. Thần Tinh bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, lúc đầu chỉ là một vài nốt nhỏ, sau đó càng lúc càng lan ra.
“Cô làm sao thế?”
“Không sao cả, có lẽ là bị muỗi đốt.”
Cô càng lúc càng ngứa, thậm chí ngay cả vùng mặt cũng bắt đầu ngứa nagys khó chịu.
Khi Lăng Điền đưa tay về phía mình, theo ý thức cô né tránh, anh gom hết số vỏ sò mà họ vừa nhặt lại, tiếp đó nói “ Có lẽ cô đã bị dị ứng với món hải sản nào đó, mau đi theo tôi.”
Dị ứng với hải sản?
Hai mươi phút sau, trong phòng y tế của khách sạn, Thần Tinh quả nhiên được chuẩn đoán là dị ứng với hải sản. Điều này khiến cô bắt buộc phải ngồi trong phòng y tế truyền nước.
Điều đáng bi ai hơn chính là vì cô xảy ra chuyện, khiến Lăng Điền cũng phải ở lại cùng cô.
Dù rằng anh không ngồi cạnh cô, mà đợi ở chỗ y tá.
Khi truyền xong một bình nước muối, cô y tá lập tức chạy vào thay thuốc “Tiểu thư, bạn trai cô thật tốt, đến bây giờ vẫn không chịu quay về, còn nói nhất định phải ở đây cùng cô.”
“… Thực ra…”
Thần Tinh ấp a ấp úng, những câu nói tiếp theo của y tá càng khiến cô thêm ngần ngại “Ha ha, không phải bạn trai, vậy chắc là ông xã rồi, hai người ân ái quá!”
Đúng lúc này, Lăng Điền lại đưa ánh mắt nhìn về phía cô, khiến Thần Tinh chỉ còn cách nuốt những lời định nói vào bụng.
Dù gì ở nơi này, cô chẳng cần thiết phải giải thích, nếu không chẳng phải chính bản thân cô đã quá bận tâm sao?
Lăng Điền nhanh chóng thu ánh mắt lại, cúi đầu, chăm chú làm chuyện gì đó, chắc hẳn là đang trả lời thư điện tử bằng di động.
Cô y tá lại nhanh chóng thay một bình nước muối khác cho cô.
“Truyền xong bình này chắc là được rồi chứ? Thần Tinh muốn chuyển chủ đề, liền đưa lời hỏi.
“ Vâng, nếu cô không còn cảm thấy điều gì bất ổn, thì sẽ không cần truyền thêm.”
“Cảm ơn.” Cho dù còn thấy bất ổn, cô cũng tuyệt đối không lên tiếng.
Bởi vì cô không thích ứng được với việc anh ở bên cô gần thế này, cho dù người ngoài nhìn vào cảm thấy chỉ là chuyện nên làm của một quý ông lịch lãm.
Truyền thêm nửa tiếng, cuối cùng cô y tá cũng mỉm cười bước lại, rút kim truyền ra. Lăng Điền cũng đã đứng dậy, Thần Tinh cúi đầu đi tới trước mặt anh “Cảm ơn anh đã ở lại cùng tôi.”
Nhưng câu nói tiếp theo của Lăng Điền lại suýt khiến cô chết sặc. Nếu không phải cô đã ở cạnh Hoàng Phủ Dịch một khoảng thời gian, e rằng sắc mặt đã tím đen lại “Tôi nghĩ hình như cô không mang theo tiền, cho nên đợi đê thanh toán tiền thuốc cho cô thôi.”
“Chuyện này…” Thần Tinh liếc nhìn cô y tá đang dọn chai, dây chuyền, gần như không nghe ra được trong lời nói đó có ‘thiện ý’, mà còn cảm thấy lồng ngực tức tức “Thực ra anh cũng không cần lãng phí thời gian quý giá của mình mà để ở bên tôi, anh cứ trực tiếp cho tôi vay tiền là được.”
“Nhưng khi nãy cô không hề hỏi vay tôi.” Lăng Điền bình thản đáp, giống như sai sót này hoàn toàn thuộc về cô.
Vào lúc khuôn mặt Thần Tinh sắp đỏ bừng lên vì giận, lại chuyển sang ửng đỏ vì xấu hổ bởi một hành động tiếp theo của Lăng Điền.
Lăng Điền xòe tay, trên đó có một con thuyền nhỏ được làm bằng vỏ sò rất đẹp. Tuy rằng không tinh xảo cho lắm, thế nhưng con thuyền này chắc chắn do anh tự tay làm vào lúc cô đang truyền nước.
“Cái này tặng cô.”
“Tặng tôi á?” Cô muốn nhận lấy con thuyền, nhưng còn vài suy nghĩ khác nên đưa tay ra rồi mà vẫn do dự.
“Cô có thể trả tiền con thuyền cùng tiền thuốc men lần này cho tôi.”
“Cảm ơn anh.”
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng cô cố gắng nói ra thật bình tĩnh, chỉ là động tác của cô đã để lộ điều gì đó.
Vu Vãn Lai rót một ly rượu vang, từ từ thưởng thức. Đây là căn hộ chung cư Vu Vãn Lai mua, vị trí khá hẻo lánh. Nhướn cao đôi mày, cô ra hiệu cho Vũ Văn Phi ngồi xuống.
Vũ văn Phi im lặng ngồi xuống, cầm lấy chai rượu, tu một ngụm lớn.
“Haha, uống rượu thì có tác dụng gì, có thể uống mà dẹp tan mọi chuyện, cậu có uống chết tôi cũng chẳng cản.” Vu Vãn Lai nhẹ nhàng đưa lời nhắc nhở.
“Mau nói đi, chị có cách gì?” Vũ Văn Phi nuốt ngụm rượu vang đắng chát, bực bội lên tiếng.
“Vũ Văn Phi, trước kia thấy cậu khá thông minh, thế nhưng cứ gặp phải vấn đề quan trọng, cậu không chỉ thiếu thông minh, ngược lại còn để người khác nắm được điểm yếu. Ví dụ như vụ hợp tác giữa cậu và Vân Ni thực sự là một thất bại não nề. Nhưng chỉ cần lần này cậu toàn tâm toàn ý hợp tác cùng tôi, tôi đảm bảo, cậu có thể chuyển bại thành thắng.”
“Chị nói nhiều lời dư thừa như vậy làm gì, chị có chủ ý thế nào?”
“Chủ ý thì đương nhiên là có rồi…”
“Chờ đã, tiền đề để tôi hợp tác với chị là, chị không được phép gây phiền phức cho cô ấy nữa.” Vũ Văn Phi nhấn mạnh.
Vu Vãn Lai được nhiên biết ‘cô ấy’ mà Vũ Văn Phi nhắc tới là ai, cô mỉm cười càng quyến rũ hơn “Yên tâm, chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền, tôi làm sao lại có thể đi gây phiền phức cho bạn cậu chứ…”
Quay về biệt thự, bữa tiệc chào mừng hình như vẫn chưa kết thúc, xa vậy mà vẫn còn nghe thấy tiếng nhạc. Sau khi đưa Thần Tinh về đến khu biệt thự, Lăng Điền liền hào sảng nói lời tạm biệt.
Cô không biết căn biệt thự của anh nằm ở đâu, có lẽ cách nơi cô ở rất gần, hoặc có thể không.
Cũng giống như khoảng cách giữa cô và anh lúc này, là xa hay gần, chẳng thể nói rõ được.
Thần Tinh ngồi xuống chiếc giường mây, trong mơ màng, dường như nhìn thấy nụ cười tươi tắn của mẹ.
“Mẹ ơi…”
Cô khẽ thốt lời, bất giác đưa mắt nhìn về phía con thuyền nhỏ được làm từ những vỏ sò, nhìn lâu rồi, lại cảm thấy có chút mơ màng.
Cô khẽ cong miệng mỉm cười, cứ nằm trên chiếc giường một lúc lâu, rồi co người lại, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đang ngủ ngon, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, không to lắm nhưng đủ để khiến cô tỉnh giấc. Thần Tinh xoa đầu, đi tới bên cửa mở ra, người đứng bên ngoài chính là Hoàng Phủ Dịch.
“Cô đã ngủ rồi?” Hoàng Phủ Dịch nhìn khuôn mặt của cô, đưa lời hỏi.
Còn chưa tới mười rưỡi tối, cô ngủ sớm như vậy, thực khiến anh có chút bất ngờ.
“Ừm, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.”
“Cô bị dị ứng?” Dưới ánh đèn hành lang, Hoàng Phủ Dịch nhìn thấy những đốm đỏ lấm tấm hiện lên trên làn da trắng sáng của cô.
Tuy những nốt đỏ dị ứng chưa lặn hết, thế nhưng cô đã không còn thấy ngứa ngáy như vừa rồi. Chỉ là cô không muốn nhắc tới chuyện vừa xảy ra khi nãy cho Hoàng Phủ Dịch nghe.
“Có đôi chút, tôi vừa ra ngoài ăn một ít hải sản, đáng tiếc là không có phúc hưởng thụ. May mà không sao, tôi đi khám bác sĩ rồi.” Thần Tinh nhoẻn miệng cười, chuyển sang chủ đề khác “Đây là cái gì?”
Thấy Hoàng Phủ Dịch cầm một chiếc hộp trên tay, trông như là mang một ít đồ ăn khuya cho cô.
“Là cơm dừa, tôi cảm thấy khá ngon nên mang về cho cô một ít”.
Tuy Thần Tinh đã ăn hai bữa, thế nhưng cũng không từ chối ý tốt này của Hoàng Phủ Dịch.
“Cảm ơn nhiều.” Cô nhận lấy, lại nói “Anh vào trong uống ly trà không?”
“Thôi, cô nghỉ sớm đi, cuộc hội thảo ngày mai, cô tham gia thay tôi, tôi có chút việc.”
“Vô công bất hưởng lộc, nếu đã nhận hộp cơm dừa này từ anh, tổng giám đốc yên tâm làm việc của mình. Hội thảo ngày mai có tôi đảm nhận.” Thần Tinh hào sảng đáp, không hề nhận ra nét lạc lõng ẩn trong đáy mắt Hoàng Phủ Dịch.
Lại là đảo, anh vốn tưởng rằng cả cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ bước chân lên một hòn đảo như vậy nữa, thế nhưng, đến sau cùng…
Lúc Thần Tinh đóng cửa phòng lại, nhìn phần cơm dừa trong tay lòng thầm nghĩ, muộn thế này rồi, người đó liệu có đói không? Suy nghĩ đó mới nhen nhóm khiến hai tay cô run rẩy, suýt chút nữa làm rơi cả hộp cơm.
Gió đêm trên đảo thổi rèm cửa tung bay, mọi thứ đều quá đỗi tươi đẹp, cô hít một hơi thậy sâu, an nhiên bước tới bên giường, vùi mình trong đống chăn nệm mềm mại, giống như cái ôm của một ai đó, dù cho nguy hiểm thế nào, cũng khiến tâm trạng cô bình ổn trở lại.
Tại tập đoàn Thái Hưng.
Vũ Văn Linh vì cuộc họp giữa năm của tập đoàn mà không tham dự được cuộc hội thỏa lớn, hơn nữa lại chẳng ngờ Vũ Văn Phi lại chủ động tới gặp.
Ngồi trên chiếc ghế giám đốc nhìn Vũ Văn Phi bước vào phòng làm việc, ánh nắng buổi chiều xuyên qua kẽ lá lọt vào, càng hiện rõ vẻ mặt sầm sì của Vũ Văn Linh.
Vũ Văn Phi chẳng còn vẻ thiếu kính trọng như trước kia, tuy chẳng mấy lễ độ, nhưng xem ra đã hòa nhã hơn rất nhiều.
“Ngồi xuống đi.” Vũ Văn Linh khẽ nói.
Vũ Văn Phi từ tốn ngồi xuống, kể từ khi gia nhập tập đoàn Thái Hưng, mối quan hệ giữa anh và Vũ Văn Linh lại càng thêm căng thẳng, gần như chẳng thể ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh với nhau.
Hôm nay, là một ngoại lệ.
“Tôi tới là muốn nói với anh, tôi không muốn sang châu âu, tôi muốn ở lại thành phố H.” Vũ Văn Phi đi thẳng vào vấn đề “Tôi biết anh lo lắng tôi tiếp tục ở lại Thái Hưng sẽ khiến anh chẳng thể nào kiểm soát được, thậm chí tôi còn giúp đỡ cho người ngoài. Thế nhưng lần này, chỉ cần anh cho tôi ở lại, tôi đảm bảo sẽ không khiến cho anh phải thất vọng.”
Vũ Văn Linh hiển nhiên có chút bất ngờ trước những lời này của Vũ Văn Phi.
Nói cho cùng, với những gì đã xảy ra giữa anh và Vũ Văn Phi trong quá khứ, anh đã chẳng mong Vũ Văn Phi sẽ hạ giọng cúi đầu trước mình.
Nhưng hôm nay, tại sao Vũ Văn Phi xuất hiện trước mặt anh với thái độ này?
Còn chưa kịp lên tiếng, Vũ Văn Phi dường như đọc trước được suy nghĩ của anh, liền cướp lời nói “Có một câu mà anh nói rất đúng, một người đàn ông phải có tiền, có quyền thì mới khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện ở bên. Ban đầu, tôi thiếu mất điểm này cho nên khiến người phụ nữ đó phớt lờ tôi, móc ngoặc với Hoàng Phủ Dịch. Cho dù tôi bán đứng tập đoàn Thái Hưng, vẫn chẳng đổi lại được câu hỏi thăm của cô ta, trong khi hơn một năm ở tại Thái Hưng, tôi luôn nghĩ phải làm thế nào để giúp đỡ cô ta, hoàn toàn không mưu lợi gì cho bản thân. Đến nước này thì coi như tôi đã nhìn thấu rồi! Cho nên, Vũ Văn Linh, hôm nay tôi cầu xin anh, hãy để tôi ở lại thành phố H, tôi phải để cô ta biết rằng, trên thế gian này không chỉ có loại đàn ông như Hoàng Phủ Dịch mới xứng để cô ta dựa dẫm, tôi còn lợi hại hơn Hoàng Phủ Dịch gấp nhiều lần. Tập đoàn Niệm Vũ sớm muộn gì cũng bị Thái Hưng nuốt trôi, đến lúc đó, tôi muốn cô ta phải hối hận, cầu xin tôi trở thành chỗ dựa cho cô ta.”
Vũ Văn Phi phẫn nộ lên tiếng, nghe ra thực sự xuất phát từ đáy lòng.
Nhưng Vũ văn Linh vẫn im lặng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Vũ Văn Phi, ánh mắt bình thản tuy không khiến người đối diện cảm thấy khó chịu, thế nhưng đủ khiến người có dụng tâm, chột dạ né tránh.
Nhưng Vũ Văn Phi không hề, anh thậm chí còn bắt đầu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Linh.
Vũ Văn Linh mỉm cười nói “Anh có thể cho em ở lại, thế nhưng em cần một cơ hội chứng minh bản thân, để các cổ đông cũng nhìn thấy được giá trị khi em tiếp tục ở lại tập đoàn Thái Hưng này.’
“Anh nói xem, tôi phải chứng minh thế nào?”
“Ví dụ như bất luận dùng cách gì, hãy kéo gói thầu công trình giai đoạn ba của tập đoàn Niệm Vũ về cho Thái Hưng, như vậy các cổ đông mới tin rằng, chuyện xảy ra trước đó đều không liên quan tới em.”
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh.” Vũ Văn Phi đứng dậy dứt khoát “Tôi sẽ nhanh chóng đem về tin tốt lành cho anh.”
Vũ Văn Linh nhìn theo Vũ Văn Phi cho đến khi anh biến mất khỏi tầm mắt mình, mới gọi điện thoại cho Thang Mễ.
“Tổng giám đốc, Vu tiểu thư hôm nay vẫn chưa hề phát biểu bất cứ điều gì trước truyền thông, trong khi Hoàng Phủ Dịch lại tới hải đảo, anh xem có cần thiết phải gọi điện cho Vu tiểu thư không?”
“Không cần đâu.” Vũ Văn Linh đáp.
Xem ra lần này Vu Vãn Lai quyết tâm giao chiến tới cùng.
Nghĩ vậy Vũ Văn Linh nhéch mép cười nhạt, lúc này, màn hình di động của anh bỗng nhiên lóe sáng, là Vu Vãn Lai gọi tới.
“Wilson, em vốn định tới tập đoàn Niệm Vũ, nói rõ ràng chuyện này với tổng giám đốc Hoàng Phủ, sau đó mới tổ chức cuộc họp báo trước giới truyền thông, thế nhưng thật sự xin lỗi nhé. Tối hôm qua em mới biết, tổng giám đốc Hoàng Phủ đi dự hội thảo. Bây giờ em đã tới hải đảo rồi, anh yên tâm, chuyện này em sẽ xử lý tốt.”
Vu Vãn Lai tỏ vẻ áy náy, những lời này thực sự khiến người nghe cảm thấy hài lòng.
“Vãn Lai, xưa nay em làm việc gì, anh cũng yên tâm, đợi em quay về từ hải đảo, anh cũng sẽ thực hiện một phần lời hứa của mình.”
“Cảm ơn anh, em chỉ hy vọng chúng ta chia tay trong hòa bình, cũng hy vọng sau này anh có thể cất nhắc, giúp đỡ em trên thương trường, cho dù em không ở Thái Hưng nữa.” Vu Vãn Lai dịu dàng nói, sau khi nghe Vũ Văn Linh đồng ý, liền dập máy. Ánh mắt cô dần chuyển sang băng giá, khác hẳn với không khí ấm áp tại hải đảo lúc này.
Vũ Văn Linh, anh sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá vì đã bạc bẽo, ác độc với cô.
Có điều trước đó, cô cũng phải dành lại cho bản thân chút ít, suy cho cùng, bởi vì cô không muốn quay trở lại những ngày tháng khốn khó, nghèo khổ trước kia.
Sáng sớm, Thần tinh đã tới phòng hội nghị, hội thảo lần này mỗi người đều có vị trí riêng, cô đến sớm, đi thẳng tới vị trí có đặt tấm thiệp ghi tên ‘Lăng Điền’, đặt một phong bì của khách sạn xuống đó.
Bên trong là tiền thuốc cùng với tiền mua váy, đương nhiên cũng bao gồm cả tiền con thuyền mang tính tượng trưng.
Cô không phải là người thích phân rạch rõ ràng, thế nhưng hôm nay vẫn muốn trả lại anh món tiền đó, có lẽ, không phải chỉ đơn thuần như vậy mà còn mang thêm một ý nghĩa khác nữa.
Lúc suy nghĩ này thoáng hiện trong đầu, cô liền quay người trở về vị trí của mình.
Mở laptop ra, cô chán nản lướt web, mắt vẫn không ngừng để ý về phái cửa ra vào.
Đến gần chín giờ, quan khách tham dự hội thảo lần lượt tiến vào phonhf hội nghị, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Lăng Điền đâu.
Lẽ nào annh cũng có việc riêng phải làm giống như Hoàng Phủ Dịch?
Tư duy hỗn loạn, đến lúc người chủ trì buổi họp đi vào, Lăng Điền mặc bộ y phục màu đen mới xuất hiện ngoài cửa, tiếp đó, từ từ tiến về vị trí của mình.
Đôi vai anh rộng, vị trí của Thần Tinh lại ở đằng sau, ngồi vậy, cô hoàn toàn không nhìn thấy anh đang làm gì, đương nhiên cũng chẳng biết liệu anh đã nhận phong bì trên bàn hay chưa?
Người chủ trì bắt đầu diễn thuyết… liên quan tới ứng dụng của những tòa kiến trúc xanh, mang tính bảo vệ môi trường.
Hội thảo này hàng năm đều rất quan trọng với giới xây dựng, kiến trúc, sở dĩ thu hút nhiều tổng giám đốc của các tập đoàn nổi tiếng đến tham dự là bởi qua đó họ có thể tìm kiếm thêm nhiều cơ hội hợp tác. Thế nên chẳng mấy ai bỏ lỡ thời cơ này.
Lúc Lăng Điền khẽ nghiêng người, Thần Tinh mới nhìn thấy trên bàn đã không còn bức thư nữa, lúc này cô mới an tâm thu ánh mắt lại, vực dậy tinh thần, lắng nghe nội dung cuộc hội thảo. Chính là lúc đang nhập thần nhất, Lăng Điền lại đứng lên đi ra ngoài qua cánh cửa phía sau.
Mãi cho tới lúc nghỉ giữa buổi hội thảo, cô vẫn chưa thấy anh quay lại.
Lăng Điền quả nhiên không hề hứng thú với những buổi họp thế này, cho dù có nhiều cơ hội hợp tác, thế nhưng đối với anh mà nói, chẳng có gì to tát.
Vậy, tại sao anh lại xuất hiện tại cuộc hội thảo này chứ?
Cô nhận ra bản thân lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, hai tay run run, bất cẩn xóa đi những ghi chép trước đó. Lỗi lầm ngớ ngẩn này khiến cô vô cùng áy náy, đây chính là nội dung chủ yếu của buổi họp mà cô đang chuẩn bị gửi cho Hoàng Phủ Dịch.
Cúi đầu ảo não, Thần Tinh thầm nghĩ liệu có nên xin người chủ trì cuộc hội thảo nội dung sơ lược của bài diễn thuyết không. Trong lúc nghĩ vậy, cô bất giác chu miệng, thở hắt ra, tiếp tục mở một file khác, chuẩn bị ghi chép nửa sau cuộc hội thảo.
Cuộc hội thảo buổi sáng tới mười một giờ mới kết thúc, lúc tới phòng ăn trưa, có một nhân viên bước lại gần cô hỏi “Cô là Thần tiểu thư phải không?”
“Là tôi.”
“Xin mời cô đi theo tôi.”
“Có chuyện gì thế?”
“Thần tiểu thư, chúng tôi làm theo yêu cầu của một vị tiên sinh, ngài ấy muốn chuẩn bị bữa trưa đặc biệt cho cô.”
Một vị tiên sinh? Vậy chắc là Hoàng Phủ Dịch rồi.
“Được, vậy anh chờ một lát, tôi cất đồ đã.” Thần Tinh vui vẻ đồng ý.
Phòng hội nghị cách khu biệt thự không xa lắm, cả đi cả về mất chừng mười phút. Nhân viên phục vụ cũng đi theo cô về căn biệt thự, lúc mở cửa, cô cảm nhận hình như có ánh mắt dõi theo mình. Lúc Thần Tinh quay đầu nhìn lại, chẳng thấy bất cứ ai, tự nghĩ có lẽ là do bản thân từ sáng đã quá đỗi căng thẳng.
Cất đồ xong, Thần Tinh nhanh chóng theo nhân viên phục vụ quay lại phòng ăn. Phòng ăn theo kiểu Thái đặt ở trung tâm hồ, tuy cảnh hồ không đẹp bằng cảnh biển, thế nhưng cũng mang nét thi ý khác.
Thần Tinh theo nhân viên phục vụ đến một vị trí sát cửa sổ nhà hàng. Nơi đã có một người ngồi từ trước, cô biết đó không phải Hoàng Phủ Dịch mà là Lăng Điền.
Không ngờ anh lại mời cô dùng bữa trưa?
Không biết là vì nguyên do gì, khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy có phần choáng váng, nhịp tim cũng theo đó mà tăng lên.
Lúc này cô có thể nghĩ ra một vạn lý do để không bước tiếp, thế nhưng chân cô đã tiến lại trước khi những lý do kia kịp thuyết phục cô.
“Thần tiểu thư, xin mời.”
Nhân viên phục vụ ân cần kéo ghế mời cô ngồi xuống. Thần tinh không vội ngồi ngay, nhìn Lăng Điền ngồi trước mặt vẻ bình thản như không, hít một hơi thật sâu, vừa định nói gì, giọng Lăng Điền đã vang tới “Tôi không nói phải trả những khoản kia bằng tiền mặt.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Hỏi xong Thần Tinh mới phát hiện, mình thực sự quá ngốc.
Lăng Điền cong miệng cười đáp “Trừ dần vào tiền ăn là được.”
“Được thôi, dù gì tiền cũng ở chỗ anh, anh chủ động quyết định đi.” Thần Tinh vẫn không định ngồi xuống.
“Mau ngồi xuống đi, ngoài nhà hàng này ra, khắp nơi toàn những kẻ chán ngắt, cô muốn cùng dùng bữa với bọn họ sao?”
Người đàn ông trước mặt không giống trong ký ức của cô. Hoặc giả, Lăng Điền đang thể hiện một khía cạnh khác của mình, chỉ là cô thực sự không thể nhìn rõ đằng sau khía cạnh này có ẩn chứa điều gì. Cô càng sợ, khi biết những điều bí ẩn đó, không biết cô phải trả một cái giá đắt thế nào.
Thế nhưng cô đã ngồi xuống. Nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn đồ ăn lên.
Không giống bữa hải sản tối qua, thức ăn trưa nay mang một phong cách khác.
Thần Tinh lặng lẽ dùng bữa, thậm chí cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn Lăng Điền lấy một lần. Mãi cho tới khi điện thoại cô vang lên, nhìn qua điện thoại, lại nhìn về phía anh, sắc mặt cô có phần phức tạp “Tôi ăn xong rồi, còn có chút việc, tôi xin phép.”
Chính lúc này, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô. Thần Tinh định rút lại, nhưng chẳng thể rút ra ngay được. Chỉ là, đến giờ, cô thực sự không muốn dây dưa với anh thêm nữa.
Bàn tay bị đẩy ra, lạnh như băng, cũng giống như một góc trái tim cô đang dần trở nên lạnh lẽo.
Thần Tinh đã kịp nở nụ cười quyến rũ trước khi sự lạnh lẽo đó lan tỏa toàn thân, cô khẽ cúi người, đưa lời cáo từ. Rồi quay người, rời đi rất dứt khoát.
Ngoài cửa sổ, một đôi mắt vẫn chú ý tới tất cả, chủ nhân đôi mắt đó nhanh chóng bước vào nhà hàng, tư thế nhã nhặn.
Nhân viên nhà hàng lập tức ngăn cô lại “Xin lỗi, hôm nay đã có vị khách bao trọn nhà hàng, chúng tôi không tiếp khách khác.”
Mỉm cười quyến rũ, cô ta dịu dàng lên tiếng “Tôi là bạn của Lăng tổng, phiền anh thông báo với Lăng tổng một tiếng.”
Nhân viên phục vụ đồng ý, quả nhiên, chẳng bao lâu sau, anh ta quay lại, cung kính nói “Tiểu thư, mời vào.”
“Steven, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
“Vãn Lai, sao em lại tới đây?” Vẻ mặt Lăng Điền đã trở lại lạnh lùng như mọi khi.
Vu Vãn Lai ngồi xuống, nhìn những món ăn ngon lành trên bàn, cười đáp “Vì mưu sinh, em đành phải tới đây.”
Lăng Điền nhướng cao mày, nhưng không hỏi cô nguyên nhân, chỉ bê ly trà lên, từ tốn uống một ngụm.
“Em thật không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy. Em lúc này gần như mất trắng, còn phải tới nơi này, gánh chịu trách nhiệm làm mất gói thầu công trình giai đoạn ba của tập đoàn Thái Hưng nữa.”
Lăng Điền vẫn giữ im lặng, điều này khiến Vu Vãn Lai có chút ngạc nhiên, cô đã nhắc tới việc Vũ văn Linh tuyệt tình thế nào, theo lý mà nói, Lăng Điền đáng ra sẽ không lãm đạm như vậy nữa chứ. Lẽ nào anh vẫn đang đắm chìm trong cảm giác lạc lõng khi Thần Tinh đột ngột bỏ đi?
Đúng thế, khi nãy, cô đã thấy Lăng Điền chìm sâu trong lạc lõng, thật không ngờ, chỉ một Thần Tinh không mấy nổi bật, lại có thể khiến Lăng Điền rơi vào cảm giác đó. Điều này khiến cô cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Cho dù Lăng Điền không nói, thế nhưng cô vẫn phải tiếp tục vai diễn bi ai “Thật không ngờ anh cũng ở đây. Vì gói thầu giai đoạn ba, anh nhất định rất coi thường em đúng không?”
“Trên thương trường chẳng có ai coi thường ai cả, tất cả đều vì sự nghiệp mà thôi.” Lăng Điền cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ là giọng điệu vẫn lạnh lùng.
Vu Vãn Lai tháo mắt kính xuống, lúc này, che giấu chi bằng để lộ khuôn mặt này ra, có lẽ hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
“Đúng thế, tất cả đều vì sự nghiệp, thế nhưng sự nghiệp của em chẳng đáng nhắc đến, sau cùng còn chẳng giữ nổi cuộc hôn nhân của mình. Em nên sớm nhìn ra anh ta lấy em không hề xuất phát từ tình cảm thực sự. Steven, nói về tình cảm, anh vẫn sâu sắc hơn, sâu sắc đến độ ban đầu, em xuất hiện trước mặt anh, anh vẫn chẳng hề động lòng. Thực ra lúc ấy, em với anh…”
“Vãn Lai, nếu cần giúp đỡ chuyện gì, em có thể tìm Nghiêm Khả bất cứ lúc nào, cô ấy sẽ giúp em.” Lăng Điền cắt ngang lời Vu Vãn Lai.
“Steven…” Vu Vãn Lai cất tiếng gọi, tiếp sau đó, hai mắt đã long lanh “Em hiện nay thực sự cần giúp đỡ, anh có thể giúp em không?”
Dáng vẻ đáng thương cộng thêm giọng nói bi ai khiến Lăng Điền vốn dĩ định đứng dậy khựng lại đôi lát.
Dung nhan trước mặt thường khiến anh nảy sinh ảo giác về cả thời gian và không gian…
Bữa trưa đến sau cùng mất hết hương vị, may mà có cuộc điện thoại gọi tới, cuộc hội thảo tiếp tục diễn ra, khiến Thần Tinh thoát khỏi tâm trạng chán chường.
Đương nhiên, Lăng Điền không hề xuất hiện trong buổi họp chiều.
Sau khi buổi họp kết thúc, Thần Tinh quyết định hỏi ban tổ chức về bản đại cương nội dung, rồi quay về biệt thự sớm, đóng cửa, chỉnh lý lại toàn bộ ghi chép của cả ngày nay.
Lúc chín giờ tối, sau khi chỉnh lý nội dung, cô liền gọi điện cho Hoàng Phủ Dịch, giọng anh có phần trầm lắng, lúc này đã quay về biệt thự của mình.
Biệt thự Hoàng Phủ Dịch ở không xa chỗ cô lắm, thậm chí có thể nói là hai gian sát vách. Thần Tinh quyết định đi bộ sang, cửa phòng không đóng, cô gõ cửa, chỉ thấy anh đang ngồi trên ghế, hai mắt chăm chú nhìn màn hình laptop.
Nghe tiếng gõ cửa, anh nhìn về phía cô, gật đầu ra hiệu để cô bước vào.
Thần Tinh bước tới bên cạnh anh, vừa hay thấy hình ảnh hai em bé xinh xắn đáng yêu hiện lên trên màn hình.
Hoàng Phủ Dịch mỉm cười hòa nhã “Được rồi, bố biết rồi, hai đứa đi nghỉ sớm đi, đợi tới kỳ nghỉ, bố sẽ đến thăm các con.”
Hai đứa bé chúc Hoàng Phủ Dịch ngủ ngon, sau cửa sổ còn thấy ánh nắng, xem ra là vì chênh lệch múi giờ.
Làm tại tập đoàn Niệm Vũ bao lâu nay, cô không hề biết rằng anh đã có con.
“Thực đáng yêu. Không ngờ, anh đã là bố của hai đứa nhỏ rồi.”
“Sao thế? Nhìn tôi không giống sao?” Hoàng Phủ Dịch mỉm cười dịu dàng, tiện thể đóng màn hình lại “Mỗi người đàn ông chỉ cần làm bố rồi, trong lòng thế nào cũng có một góc rất dịu dàng, mềm mại để dành riêng cho đứa trẻ. Cho dù bề ngoài người đó có lạnh lùng tới đâu, lẽ nào, cô không hề nhìn thấy điều đó ở tôi? Hay là cô không giỏi nhìn người cho lắm?”
Thần Tinh nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Hoàng Phủ Dịch, thế nhưng lúc này, cô không muốn bàn luận thêm gì về điều này nữa, đặt chiếc USB có chứa nội dụng cuộc hội thảo cả ngày nay xuống bàn, nói “Anh biết anh ấy sẽ tham dự cuộc hội thảo lần này, cho nên mới cố ý dẫn tôi theo đúng không?”
Hoàng Phủ Dịch đáp lại bằng một nụ cười.
“Cuộc giám định ADN một năm trước thực có quá nhiều điểm sơ hở, không phải sao?”
“Ừm” Chuyện này trước sau vẫn là nỗi đau trong tim cô, giờ nhắc lại, trái tim vẫn còn run rẩy.
“Thế nhưng anh ta lại không hề nghi ngờ chút nào mà lập tức phủ nhận.”
Thần Tinh không ngốc nghếch, qua lời Hoàng Phủ Dịch, cô có thể cảm nhận ra ẩn ý khác, lập tức liên tưởng tới tình cảnh hôm đó, dường như không phù hợp với tác phong thường ngày của Lăng Điền.
“Ý của anh là…”
Hoàng Phủ Dịch gật đầu, đưa lời hỏi như vẻ vô tâm “Có nhiều lúc vì giữ an toàn tính mạng cho đứa trẻ, bố mẹ thường sẽ lựa chọn cách thức khác nhau để thể hiện tình yêu của mình. Ví như tôi, tôi không hề để hai đứa nhỏ ở bên cạnh mình, bởi vì cách đây không lâu, xung quanh tôi trùng trùng nguy hiểm.”
Cùng một lý do, còn với Lăng Điền thì sao? Thần Tinh càng lúc càng cau chặt đôi mày hơn.
“Star, cứ tiếp tục dai dẳng thế này, chi bằng tự mình đi chứng thực mọi chuyện.”
Tìm hiểu là một cách không tệ, thế nhưng, giả như kết quả của chuyện này lại càng khiến người ta thêm thất vọng, vậy thì cứ tiếp tục mơ màng, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Huống hồ, hiện nay chưa đến lúc có thể chu toàn mọi chuyện.
“Tôi tin, tình yêu của người bố lớn hơn tất cả, đồng thời xa cách nhiều lúc chưa chắc đã là một cách làm thỏa đáng, chi bằng thử tìm kiếm đáp án mà mình mong muốn lại hay.”
“Ừm”
“Cô hãy xem qua cái này một chút.” Hoàng Phủ Dịch đưa một tập tài liệu cho Thần Tinh.
Lúc Thần Tinh đưa tay nhận lấy, di động của Hoàng Phủ Dịch đột nhiên reo lên.
Hoàng Phủ Dịch nhìn vào màn hình, không vội bắt máy, cứ để di động reo mãi không thôi, đến khi nó mãi không ngừng anh mới bắt máy.
“A lô”
“Tổng giám đốc Hoàng Phủ, tôi là Vu Vãn Lai.”
Hoàng Phủ Dịch ấn nút loa ngoài, giọng của người gọi vang rõ bên tai Thần Tinh.
“Tổng giám đốc Hoàng Phủ, thật mạo muội khi muộn thế này còn làm phiền anh. Chỉ là, ban ngày tôi chẳng thể nào liên hệ với anh được, không biết bây giờ anh có thời gian gặp tôi một lúc được không?”
“Có chuyện gì cô có thể nói chuyện với trợ lý của tôi.”
“Chuyện này, tôi muốn đích thân giải thích cùng anh, xin anh đấy.”
Dù Hoàng Phủ Dịch đã ra sức từ chối, Vu Vãn Lai vẫn không bỏ cuộc, một mực đòi gặp mặt nói chuyện.
Hoàng Phủ Dịch liếc nhìn Thần Tinh, cô mỉm cười rạng rỡ, đây không phải lần đầu cô tiếp xúc với Vu Vãn Lai, chỉ là lần này lại lĩnh giáo thêm một bản lĩnh nữa của Vu Vãn Lai.
“Được rồi.”
“Tổng giám đốc Hoàng Phủ, bây giờ tôi đang ở ngay ngoài cửa phòng anh, nói xong tôi sẽ đi ngay.”
Hoàng Phủ Dịch khẽ nhíu mày, đáp một tiếng, rồi dập điện thoại.
“Vậy tôi xin cáo từ trước.” Thần Tinh đứng dậy định ra về.
“Không cần, cô sang bên kia đợi tôi một lúc.” Hoàng Phủ Dịch chỉ vào bức bình phong cổ điển gần đó, hất cằm ra hiệu.
“Nghe trộm?” Thần Tinh mỉm cười.
“Nghe thì cũng có sao, ngộ nhỡ có chuyện gì, cô còn có thể chặn lại giúp tôi được.”
“À, tôi biết rồi, anh sợ…” Thần Tinh nuốt những lời định nói vào bụng, trước mặt Hoàng Phủ Dịch, cô vẫn không quen nói đùa tùy tiện.
Hoàng Phủ Dịch mỉm cười ôn hòa rồi gật đầu, sau khi Thần Tinh ra sau bức bình phong, anh mới ra ngoài mở cửa.
“Vu tiểu thư, muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?”
Hoàng Phủ Dịch cứ đứng ngay ngoài cửa hỏi, hiển nhiên không định mới Vu Vãn Lai vào trong căn biệt thự của mình. Vu Vãn Lai nhìn Hoàng Phủ Dịch hít một hơi thật sâu, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng “Tổng giám đốc Hoàng Phủ, nếu không phải việc khó khăn, tôi cũng sẽ không tới cầu xin anh. Ngoài này nói chuyện không tiện, có thể vào trong được không?”
Hoàng Phủ Dịch lúc này mới quay người, bước vào bên trong, thế nhưng không vào phòng khách mà chỉ ra hiệu cho Vu Vãn Lai ngồi xuống chiếc ghế băng ngoài hành lang.
“Cô mau nói đi.”
“Tổng giám đốc Hoàng Phủ, hy vọng anh có thể bỏ qua thành kiến với tập đoàn Thái Hưng. Đây chính là việc tôi muốn nhờ anh hôm nay.”
Vu Vãn Lai ngồi xuống, bàn tay nghí ngoáy chiếc dây đeo túi giống như đang rất căng thẳng “Tôi biết rằng, tôi nhỏ bé, lời nói cũng chẳng có trọng lượng, thế nhưng ngoài cầu cạnh anh ra, tôi không biết phải tìm ai khác. Chuyện liên quan tới dự án giai đoạn ba, tôi có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn, chỉ mong anh có thể cho Thái Hưng một cơ hội, để công ty có thể tham gia cạnh tranh đấu thầu.”
Công trình gia đoạn ba đã có tập đoàn trúng thầu rồi, cho nên, bây giờ cô đến cầu xin tôi cũng chẳng có tác dụng gì.” Hoàng Phủ Dịch vẫn nói chuyện dịu dàng, thế nhưng rõ ràng là muốn từ chối.
“Đã có tập đoàn khác trúng thầu rồi?” Vu Vãn Lai không ngờ Hoàng Phủ dịch lại nói vậy, hơn nữa tập đoàn Niệm Vũ cũng chưa tuyên bố chính thức nhà trúng thầu công trình giai đoạn ba với giới truyền thông.
“Đúng vậy.” Hoàng Phủ Dịch gật đầu nói tiếp “Cho nên, dù cô không ngại xa xôi tới hải đảo này tìm tôi, thì cũng là vô ích.”
Đôi môi Vu Vãn Lai khẽ run, ấn mạnh ngón tay xuống đầu gối, có thể thấy được ngon tay cô đang trắng nhợt ra, sau đó cô lại hít hơi thật sâu, nói tiếp “Tổng giám đốc Hoàng Phủ, thật xin lỗi, trước khi tới đây, tôi không hề biết rằng đã có tập đoàn khác trúng thầu dự án. Tôi hiểu rằng dù có nói thế nào cũng vô ích, thế nhưng, nếu lần này tôi quay về thế này, e rằng tôi chẳng còn chỗ đứng trong tập đoàn Thái Hưng…”
Nói tới đây, hai mắt của Vu Vãn Lai đã long lanh lệ nhòa.
Nước mắt của phụ nữ nhiều lúc tạo ra lợi thế cho chủ nhân trước mặt người khác, Vu Vãn Lai hiểu được đạo lý này, nên vận dụng rất thuần thục, hợp tình hợp lý.
Thế nhưng, những giọt nước mắt như vậy trong mắt người đàn ông tưởng chừng như vô cùng dịu dàng này lại chẳng có chút tác dụng.
“Vu tiểu thư, thật tiếc là không thể giúp được cô.”
“Vậy, tổng giám đốc Hoàng Phủ có thể làm chứng cho tôi được không?”
Hoàng Phủ Dịch nghe vậy khẽ nhíu đôi mày.
“Hôm nay tôi đã tới hải đảo này, cầu xin anh xem xét lại dự án. Chắc anh có thể làm chứng giúp tôi được chứ? Như vậy, ít nhất tôi có thể dễ dàng ăn nói với bên Thái Hưng, coi như tôi cũng đã tận sức.” Vũ Vãn Lai nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương.
Thế nhưng những câu nói tiếp theo của Hoàng Phủ Dịch hoàn toàn khác với hình tượng của anh thường ngày “Vu tiểu thư, e rằng tôi không thể giúp đỡ được cô, cũng đã muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“…Tổng giám đốc Hoàng Phủ, làm phiền rồi…”
Vu Vãn Lai thật không ngờ, người đàn ông này lại đuổi cô đi thẳng thừng như vậy.
Hoàng Phủ Dịch đi thẳng ra trước cửa, cô cũng chẳng còn bất cứ lý do gì ở lại thêm nữa.
Đóng cánh cửa lại, Hoàng Phủ Dịch từ từ đi vào phòng khách, Thần Tinh cũng đi ra từ phía sau tấm bình phong. Cô đang đọc tập tài liệu kia, cũng hiểu được ý của Hoàng Phủ Dịch.
“Thật không ngờ ánh rất biết cách đối phó với những người bám riết dai dẳng.” Thần Tinh mỉm cười, chẳng hề che giấu sự căm ghét Vu Vãn Lai.
“Nếu đã biết cô ta rắp tâm, mưu mô, vậy thì chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian, chỉ cần cô không cho cô ta thời gian nói nhiều, dù mốm miệng ghê gớm tới đâu cũng đều vô ích.”
“Chuẩn xác.” Thần Tinh đưa lời ủng hộ.
“Thế nhưng, Thái Hưng nhất định sẽ không dễ dàng buông tay đâu, cô…”
“Yên tâm đi, nếu bọn họ vẫn tưởng rằng tôi còn ngây thơ. Ngu ngốc như ngày xưa, đến sau cùng, bọn họ sẽ biết, ai mới thực sự là kẻ ngốc. Cũng đã muộn rồi, tôi nên về thôi. Chúc anh ngủ ngon.”
Thần Tinh mỉm cười từ biệt, đang định bước về phía trước, Hoàng Phủ Dịch lại xua tay, chỉ về phía cửa sau. Thần Tinh bấy giờ mới nghĩ ra, Vu Vãn Lai nói không chừng vẫn còn ở đó, nếu cô ra ngoài bằng cửa trước, chẳng phải Vu Vãn Lai sẽ nhìn thấy, bản thân cô sẽ gặp phải những phiền phức không đáng có sao?
Thần Tinh mím môi cười, đi theo Hoàng Phủ Dịch, ra ngoài từ lan can cửa sau.
Có nhiều lúc, cô thực sự hâm mộ Hoàng Phủ Dịch, ró ràng là một người đàn ông, nhưng tâm tư lại cẩn thận kín kẽ. Lúc Thần Tinh bước ra khỏi lan can phía sau, lại phát hiện, một bóng dáng vạm vỡ, khỏe mạnh đang bơi trong hồ bơi sau biệt thự gần đó, dưới ánh trăng mờ ảo.
Người này chính là Lăng Điền, dường như tâm linh cảm ứng, Lăng Điền cũng nhìn về phía cô.
Trong không khí im lặng, Thần Tinh bước về phía trước, định rời khỏi, cho dù cô hiểu được ẩn ý của Hoàng Phủ Dịch, nhưng lúc này, nhìn thấy Lăng Điền cô lại do dự.
Cùng lúc đó di động của cô đột nhiên vang lên, cô nhấc máy, sau khi nghe xong, giọng nói bất giác to hẳn lên “Cái gì, Thiên Thiên nhập viện á?”
Thiên Thiên, đúng vậy, là đứa con của cô và anh. Một năm nay, cô vất vả sinh nó ra, sau khi vào làm ở Niệm Vũ, cô luôn cố gắng hết sức để chăm sóc Thiên Thiên chu toàn mọi mặt.
Giọng cô rất lớn, vì vậy mà Lăng Điền cũng nghe thấy.
“Chuyện này… vậy bệnh viện có nhóm máu tương tự không? Cái gì? Nhóm máu đặc biệt? Hiện nay bệnh viện không có?” Giọng Thần Tinh càng lúc càng căng thẳng.
Nét mặt căng thẳng cùng với những thông tin khi nãy truyền tới tai Lăng Điền, Thần Tinh thậm chí không nhìn rõ Lăng Điền đã ra khỏi hồ bơi như thế nào, mà nhanh như vậy đã xuất hiện trước mặt mình.
“Nhóm máu O, dạng RH-, không tìm được…” Lăng Điền bước lại gần, giọng nói của cô cũng trầm lại, nhìn nét biến hóa trên khuôn mặt của Lăng Điền dưới ánh trăng, lại càng tỏ ra buồn bã.