Bạn đang đọc Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần – Chương 8: Bệnh
_ Chào…buổi sáng ! – Như thừong lệ, tên Thiên Du vẫn đánh thức tôi bằng cách phả cái làn hơi ấm nóng ngây ngất kia vào gò má tôi…
Đã dặn hắn bao nhiêu lần là cái này cực kì ” kích thích” cơ mà !
Ơ, hôm nay có chút kì lạ… Tôi cảm thấy trong làn hơi ấm kia là sự mệt mỏi nặng nề.
…
_ Này, anh ổn chứ ? – Tôi e ngại nhìn đôi mắt đang sụp xuống như sắp ngất kia, mặt hắn trắng bệch như thiếu máu…
Vẫn như thế, hắn chỉ cừoi.
_ Không sao, cô mau ăn sáng rồi chúng ta cùng đi học.
Nhìn gưong mặt nhợt nhạt và nụ cừoi như không hề có chuyện gì kia, tôi lại thấy tưng tức.
_ Nói tóm lại, hôm nay anh ở nhà cho tôi. – Tôi gằn giọng, đặt chiếc tách cafe xuống một cách mạnh bạo làm hắn khẽ giật mình.
_ Nhưng còn phải đi học … – Hắn ngơ ngác.
Tôi liền đứng dậy, chùi mép nhanh chóng bứoc ra ngoài, vứt lại câu nói với theo của hắn sau lưng :
_ Cô đi đâu thế ?
_ Mua đồ – Tôi quay lại lừom hắn.
Hôm nay chắc tôi phải nghỉ học ở nhà chăm bệnh cho hắn thôi. Cả ngừoi hắn nóng như cái lò lửa ấy, tôi không thể biến mùa đông mát mẻ ở đây thành mùa hè nóng bức với một cái ” lò lửa sống ” bên cạnh đâu !
Lý do này biện minh đựoc chứ nhỉ ?
Kệ đi, dù sao đến trừong cũng có học gì đâu !
Tôi vội đến cửa hàng tiện lợi, nếu để hắn ngất xỉu ở nhà thì phiền lắm. Có lẽ hôm nay tôi nên làm chút gì nong nóng cho hắn.
Những bứoc chân của tôi lứot qua con phố quen thuộc, dứt khoát.
Bứoc ngang qua một ngã ba…
Những chiếc xe vẫn qua lại đấy thôi…
Khoảnh khắc ấy, không khí trong suốt lửng lơ…
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy họ.
Nếu như họ là những ngừoi bình thừong, thì tôi cần gì phải chú ý ?
Nhưng, họ lại làm cho tôi không ngừng nhìn vào.
Đó là 4 ngừoi, họ khoác trên mình những trang phục đen từ đâu đến chân, mái tóc đều bạck kim trắng sáng ánh bạc, những đôi mắt to đen láy không hề chớp nháy, chỉ nhìn về một hứong vô định.
Họ hệt như những ngừoi không hề liên quan đến khung cảnh này.
Đây là 4 chàng trai cuồng cosplay hay phong cách Lolita [1] ?
Không, họ lại cho tôi một cảm giác nguy hiểm !
Dừong như nhận ra ánh nhìn chằm chặp của tôi, một gã cao lớn nhưng mảnh dẻ khẽ ngứoc mắt lên.
Hắn thật đẹp, làn da trắng như nứoc men sứ.
Đôi mắt đen, vô cảm lạnh lẽo.
Hệt như một con manerquin [2] vô hồn.
Cả ngừoi tôi run lẩy bẩy như hắn nhìn, một sự nguy hiểm đang đến gần, thật gần.
_ Là con ngừoi.
Hắn cất giọng, cái giọng khàn lạnh băng cứng đờ. Nhìn hắn, tôi liên tửong đến sói.
Cả 3 ngừoi con trai kia cũng quay sang nhìn tôi bằng cái nhìn y hệt tên kia.
Là 4 chàng mỹ nam !
Woa, đây có phải là F4 tái thế ???
Ôi trời, giờ không phải lúc thửong thức mỹ nam !
_ Không, cô ta không phải con ngừoi … – Một gã nói, trợn to mắt nhìn tôi.
Là ? Thưa anh đẹp trai, không lẽ em là thú ?
_ Thiên Thần – Gã khác tiếp lời, hắn rít một hơi thuốc lá. Hắn cũng nhìn tôi y hệt như miếng thịt sắp bỏ vào miệng…
Thiên Thần ?! Sao dạo này danh từ đó tôi nghe nhiều thế nhỉ ?
_ Không ngờ một con bé Thiên Thần lại dám đến gần bọn ta ? – Tên cao lớn liếm môi.
Liệu tôi có nên bỏ chạy ?
_ Thiên Thần gì chứ ? Các anh .. – Giọng tôi lắp bắp, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo.
_ Nhìn xem, cả ngừoi cô ta phảng phất đầy thiên khí [3] , còn cái ” dấu hiệu ” kia nữa … -Gã tóc đỏ nhìn chằm chằm tôi.
Thiên khí ? Dấu hiệu ?
Đợi chút, họ nhắc đến Thiên Thần, vậy cái dấu hiệu là …
_ Mau ra tay thôi, không còn nhiều thời gian đâu, hiếm khi có kẻ lại tự hiến mình như thế này … – Một gã lạnh lùng, trên cánh thẳng cao tuyệt đẹp kia là viên kim cưong phát ra ánh sáng mê ngừoi.
Hả ? Ra tay ?
Theo bản năng, tôi bắt đầu lùi lại toan bỏ chạy, thì chợt thấy trong vạt áo dài của gã cao lớn lộ ra mũi kiếm sắc nhọn bàng bạc.
Cả ngừoi tôi cứng đờ, tựa hồ như không thể cử động đựoc nữa !
Tôi làm sao thế này ?!
Đúng rồi, dấu hiệu của Thiên Thần chính là đôi cánh !
Vật duy nhất như thế chỉ có thể là chiếc kẹp tóc của tôi !
Bọn họ muốn thứ đó ?
Khi hắn đang chậm rãi tiến đến gần, tôi từ từ đưa bàn tay đang run rẩy lên tóc, nắm chặt lấy chiếc kẹp tóc hình chiếc cánh trắng kia, toan gỡ ra.
” Cấm cô tháo nó ra … “
Lời nói của tên Thiên Du lúc đó cứ vang vảng bên tai tôi.
Liệu hắn có biết tôi đang gặp nguy hiểm không ?
Sợ hãi nuốt nứoc bọt xuống họng, tôi định giật phắt chiếc kẹp tóc ra thì…
Một cái bóng trắng nhanh chóng lứơt qua, luồng khí ấm nóng không hiểu từ đâu vây lấy , cái bóng trắng giữ bàn tay tôi lại thật chặt trứoc khi tôi giật chiếc kẹp tóc kia ra khỏi mái tóc…
Gưong mặt hoàn mỹ đẫm đầy mồ hôi đanh lại, đôi môi quyến rũ cong lên đầy tức giận, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại vào nhau.
Thiên Du !
_ Tôi đã cấm cô tháo nó ra, cô bị điếc hả ?!
Hắn giận dữ quát, nhìn chằm chằm vào 4 ngưòi con trai nguy hiểm kia.
Trong lòng tôi lại thấy có một chút vui sứong. Tôi thề đó, chỉ là một chút…
Nộ khí trong ngưòi như bị kích thích, tôi cũng nhăn mặt quát lại hắn :
_ Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi hả ?! Tránh ra tôi tự xử !
Tên Thiên Du quay sang trừng mắt nhìn tôi, mím môi nghiến răng nghiến lợi cực kì tức giận.
Lần đầu tiên tôi thấy hắn giận như vậy đó ! Không để hắn kịp phản pháo, tôi bứoc đến trứoc hắn, nhìn đám ngừoi kia đầy phẫn nộ.
Không hiểu vì sao tôi lại phẫn nộ với họ ? Đáng ra phải là tên chết tiệt kia !
_ Các anh là ai ? Rốt cuộc muốn làm gì tôi ?!
Cả 4 tên mỹ nam đều cừoi to, rồi tên cao lớn kéo cây kiếm bạc giấu trong ống tay áo ra, bứoc đến gần tôi, khẽ nói :
_ Angel, are you scared ? ( Thiên Thần, ngưoi có sợ không ? )
Sợ ?
_ Never ! Because im not an Angel as you said. Youre wrong !( Không bao giờ ! Bởi vì tôi không phải là Thiên Thần như lời anh nói. Anh lầm rồi ! )
Hắn lại mỉm cừoi, nụ cừoi lạnh băng nhạt nhẽo vô cảm. Đôi mắt đen chiếu thẳng vào tôi những lữoi dao sắc nhọn.
Tên Thiên Du đứng sau như muốn bứoc lên ngăn cản tôi nhưng bị tôi dẫm chân thật đau.
Không hiểu sao, tôi lại muốn bảo vệ cho hắn !
_ Fear of Death is worse than Death itself ( Nỗi sợ chết còn đáng sợ hơn cả cái chết …)
Câu nói đó, y hệt như một lời uy hiếp nhẹ nhàng như lông hồng.
Hắn chậm rãi kề lữoi kiếm bạc lên cần cổ tôi, thì một cánh tay trắng khác lứot qua, đỡ lấy thanh kiếm lạnh ngắt kia.
_ Tránh ra ! – Tên Thiên Du gần như gào lên, cánh tay trắng của hắn cứng rắn đến lạ kì, nâng đỡ lấy thanh kiếm đáng sợ ấy, ngăn không cho nó làm thưong tổn đến tôi.
Tại sao hắn lại vì tôi mà làm nhiều việc như thế ?
Vứt lại những câu hỏi tại sao về sự việc kì lạ đang xảy ra, tôi giơ chân lên, dồn hết sức lực vào bàn chân, đá một cứoc thật mạnh vào mặt tên cao lớn kia. Do quá bất ngờ, hắn không kịp phản kháng liền ngã xuống.
Chạy !
Chúng tôi nắm tay nhau chạy thục mạng về phía khu nhà hoang.
Lần đầu tiên tôi sợ đến khiếp vía !
Tôi và hắn chạy thục mạng !
…
Đột nhiên, tôi cảm thấy bàn tay ấm kia mạnh mẽ xiết chặt, lực đạo vững chãi kéo cả ngừoi tôi lọt thỏm vào lòng hắn !
_ Anh …
Trong vòng tay ấm nóng đang gắt gao giữ chặt, tôi khó khăn hít thở, áp chặt hai bàn tay vào ngực hắn cố đẩy ra nhưng vô hiệu, không ngờ nhìn hắn yếu ớt vậy mà mạnh ghê !
Đó không phải là vấn đề bây giờ…
Cái cần cổ mẫn cảm của tôi cảm nhận đựoc những giọt nứoc mắt ấm nóng bỏng đang từ từ len lỏi vào cổ áo…
Hắn… khóc sao ?
Tôi khe khẽ thở dài, bàn tay vô thức đưa lên vuốt ve tấm lưng rộng rãi của hắn, như phần nào muốn xoa dịu những giọt nứoc mắt kia…
…
_ Ăn thôi ! – Tôi đặt cái đĩa lớn xuống bàn, đưa tay lau trán.
Tên Thiên Du mặt đỏ bừng vì sốt, nhìn xuống cái đĩa :
_ Đây là …
_ Bánh bột chiên ! – Tôi hào hứng nói.
Hắc hắc, nhìn những chiếc bánh vàng đều ngon lành này xem !
Có một câu chuyện về nó…
Hắn chậm rãi ăn, từng miếng từng miếng thật nhỏ, nhã nhặn như một vị công tử quý tộc.
Lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn !
_ Woa…! Cuối cùng anh cũng chịu ăn rồi ! – Tôi kinh ngạc.
_ Ừ, nếu không sau này sẽ không có cơ hội nữa …- Hắn dịu dàng nói, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên chùi mép, trong giọng nói ấm áp có chút ngậm ngùi.
Ý hắn là sao ?
_ Ngon không ? – Tôi nhón tay lấy một cái bánh.
_ Rất ngon. Màu vàng đẹp, chiên không quá tay, rất đều. Gia vị cũng nêm vừa, không quá mặn cũng không quá ngọt. – Hắn nhận xét cứ như một đầu bếp thứ thiệt ấy !
_ Hắc hắc, đồ tôi làm tất nhiên phải ngon rồi ! Đây là món mà tôi làm ngon nhất đó ! – Tôi vỗ ngực tự mãn nói.
Vì đây là món duy nhất mẹ tôi dạy cho làm mà !
_ Hử ?
_ Mẹ tôi là một ngừoi cực kì bận rộn, bà ấy không bao giờ vào bếp. Nên chẳng ai dạy cho tôi cái gì gọi là ” nữ công gia chánh ” cả. Nhưng mà có một lần bà ấy lại về nhà thật sớm, hào hứng lôi tôi vào bếp và dạy ón này nè ! Mỗi tội bà ấy làm cực tệ, nát bét ra cả, nhưng hưong vị lại rất ngon ! – Tôi bồi hồi nhớ lại năm 12 tuổi.
_ Có vẻ cô rất yêu quý bà ấy.
_ Ừ, vì 50% máu của tôi là của bà ấy à. Haha, ngừoi ta nói tôi thừa hửong sự lạc quan vui vẻ của mẹ, còn sự thông minh lanh lợi là của bố !
_ Thông minh á ? Hahaha – Hắn ôm bụng cừoi to. _ Đến Test của tôi còn chưa giải đựoc … mà thông minh ?
_ Anh …anh – Tôi tức giận _ Thôi hôm nay tha cho anh, lần sau biết tay tôi – Gặm chiếc bánh ăn dở, tôi phụng phịu nói.
Ngó sang hắn, tên Thiên Du đan hai bàn tay thon dài vào nhau, chống dứoi chiếc cằm thon nhọn, hắn chỉ mỉm cừoi chăm chú ngắm nhìn tôi làm tôi đỏ ửng mặt.
Có lẽ tôi không ghét hắn như tôi tửong …
_ Có những ngừoi để yêu thưong, cô thật hạnh phúc…
Mái tóc màu nâu hạt dẻ nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn, đôi mắt hắn nhắm lại, từng đợt thở nặng nề, tựa hồ như sắp biến mất !
Hắn ngất lịm đi…
Nằm trên giừơng, gưong mặt đẹp giờ đã đẫm đầy mồ hôi, từng giọt trôi xuống thật khẽ khàng.
Lúc nào hắn cũng mỉm cừoi…
Lúc nào cũng ân cần chăm sóc tôi…
Giờ lại nằm một chỗ…
Tôi cảm thấy mình cũng nên có một chút trách nhiệm chăm sóc hắn.
Tự nhiên tôi cảm thấy, hắn đang dần bứoc vào trái tim mình, dần dần làm cho tôi cảm thấy một xúc cảm kì lạ …
Đó không phải là tiếng tim đập thật nhanh, cũng không phải cảm giác hồi hộp khi ở bên.
Mà là cảm giác yên bình, an toàn đến tuyệt đối.
Có lẽ, vì hắn là bảo mẫu.
Áo hắn đã ứot nhẹp do mồ hôi chảy xuống quá nhiều, tôi đành lấy một thau nứoc và một chiếc khăn đến bên toan lau mình cho hắn.
Hắn ngất rồi, cả ý thức cũng không còn.
Cả thân thể nóng bừng, từng hơi thở nóng ấm của hắn hòa tan vào không khí.
Tôi nuốt nứoc bọt, nhắm tịt mắt lần mò từng chiếc nút trên áo hắn…
Hành động này có đựoc gọi là sàm sỡ không nhỉ ?
Không! Tôi đang muốn giúp đỡ hắn mà…
Tuy có chút ý định là muốn xem ” body” hắn như thế nào , một chút thôi nha !
_ Okay, bình tĩnh nào … – Tôi hít một hơi, chậm rãi tháo từng chiếc nút nhỏ bằng gỗ đựoc khắc những họa tiết bé xíu tinh xảo.
Giờ mới để ý, hắn toàn mặc áo sơmi trắng ?
Oa, phát hiện mới nha !
Cởi hết hàng nút, bây giờ mới là khó khăn đây !
Hức, máu mũi ơi xin ngưoi đừng bỏ ta đi mà !
Cơ thể hắn tựa hồ mỏng manh, nhưng lồng ngực lại rộng rãi, làn da trắng nõn bóng nhẵn lên vì mồ hôi ứot, ẩn hiện lên từng thớ thịt rắn chắc.
Tôi hít thở khó khăn, trong đầu niệm chú để mình đừng làm gì ” tà ác “. Miệng thì lảm nhảm kinh thánh…
_ Thiên Du à, tôi không có ý gì với anh đâu nha ! Tôi là gái đã đính hôn rồi đó ! – Tôi chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ từ từ cởi áo hắn ra.
Thề rằng tôi sẽ không làm việc này lần thứ 2 đâu !
Hắn khẽ nhúc nhích làm tôi giật bắn mình, việc gì tôi phải sợ nhỉ ?
Đúng rồi, Stella Glass là công dân gưong mẫu !
Dùng khăn nhẹ nhàng lau trên làn da hắn, tôi nhắm tịt mắt lại quờ quạng trên tấm thân kia.
_ Đựoc rồi ngồi dậy một chút nào …- Tôi lẩm bẩm, từ từ nâng đầu hắn lên để lau lưng.
Từng ngón tay xen kẽ qua mái tóc mềm mựot ấy, tôi nhẹ nhàng cúi mình đặt chiếc khăn ra sau lưng hắn, chậm rãi lau chùi để hắn không bất ngờ mà tỉnh dậy.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy một thứ, mà có lẽ sau này nó sẽ thay đổi cuộc đời của tôi…
Hình xăm hình đôi cánh chỉ chừng một gang tay…
Nó đen, nhưng mờ nhạt…
Đây là …
…