Bạn đang đọc Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần – Chương 7: Ánh Mắt
Đến trường 5 ngày, ngày nào cũng như ngày nào.
Thật là muốn chết mà !
Ngày nào đến trường, tôi cũng phải chịu cái cực hình “ ngồi không” của cái lớp quái gở 10A1. Ngoài ra còn rất rất rất nhiều thứ quái dị mà họ mang đến cho tôi, đầu têu chính là tên lớp trưởng Thành Nhân
Phải, tên hắn nghe cực kì tao nhã và đàng hoàng, nhưng con người thì đê tiện chịu không nổi !
Nào là, hắn mang bạn gái tùy tiện đến lớp hôn hít, còn ôm ấp quấn lấy nhau như hai con rắn vậy ! Giờ cơm trưa thì làm rơi *** cơm và nước canh lên áo dài của tôi, đã vậy còn giả nai thốt lên rằng : “ Ôi, tôi không cố ý, xin lỗi cậu nha ! “ . Đến lớp thì mang đủ thứ loài động vật kinh dị, rắn rết sâu bọ gì hắn cũng có, nhưng nhát được tôi thì cỡ đó còn xoàng lắm !
Còn nữa, nhà hắn nghèo tới mức không có nổi cái nút áo sao ? Lúc nào cũng phanh ngực ra làm tôi suýt nữa chảy máu mũi…
Tôi cảm thấy cuộc sống của mình có chút thú vị rồi, thú vị đến phát điên !
…
_ Rầm ! – Tôi đập bàn, lườm mắt nhìn “ anh hiệu trưởng” đang ngồi thản nhiên. _ Thầy nói đi, lớp 10A1 chúng em căn bản đến trường để làm gì ?
Thầy hiệu trưởng trường Thành Khiết, kiêm giáo viên Tiếng Anh đẹp trai nhất trường – Trần Thiên Nam.
Ờ hắn đẹp, hắn giỏi, nhưng hắn vào lớp tôi thì chẳng dạy bất cứ thứ gì !
Có một cái đặc biệt, là hắn có đôi mắt y hệt Ryan của tôi, phong thái cũng y đúc.
Không lẽ, hắn là Ryan ?
_ Các em đến trường để học, không phải sao ? – Hắn trả lời.
_ Nhưng tại sao chẳng có giáo viên nào dạy ? Ý em là ai cũng vào lớp ngồi, và chỉ ngồi, chẳng hề dạy bất cứ thứ gì ? Thầy hãy cho em một câu trả lời chính xác ! – Tôi trừng mắt.
_ Bởi vì, 10A1 chính là lớp của những thiên tài – Giọng của hắn đều đều, lạnh lẽo một cách đáng sợ.
Thiên…thiên tài ?
_ Thầy nói cái gì ? – Tôi không tin vào tai mình, gắng gượng hỏi lại.
_ Hẳn là khó tin, nhưng tất cả các giáo viên ở đây chẳng ai có thể dạy được lớp 10A1,bởi vì họ quá xuất sắc.
Thầy điên à, còn em thì sao chứ ?
_ Thầy à, vậy sao lại sắp cho em vào lớp đó, em rõ ràng không phải thiên tài, em cần học !
_ Có người muốn em vào lớp đó, vậy thôi ! – Hắn nhún vai _ Nếu em thích, thầy sẽ dạy cho em … – Giọng thản nhiên của hắn bắt đầu trở nên quyến rũ lạ lùng.
Tên Thiên Nam kề sát mặt tôi, mùi nước hoa hiệu từ cổ áo hắn xông lên xâm nhập vào cái mũi mẫn cảm của tôi, mùi này…
Là mùi mà Ryan hay dùng !
Chẳng lẽ, là thật sao ?
_ Không…không cần ! – Tôi lui người lại đầy dè chừng, trong vòng 1 giây tôi đã cảm thấy hắn thực sự nguy hiểm.
Thần thái đĩnh đạc phong lưu, nhưng toát ra thứ mê lực đáng sợ.
Rốt cục tên này là ai ?
…
Ngồi trong lớp, thực sự tôi không có hứng thú để nhìn cái đám người kì dị này, nhưng mà…
Nhìn kĩ thì, trong họ cũng rất đẹp…
Dù khoác trên mình những bộ dạng kinh dị hay khác người nhưng nếu nhìn kĩ thì họ phảng phất một loại âm khí mê hoặc kì dị, thực sự là họ như một loại mê dược có thể lâu ngày làm cho người khác si mê…
“ Bên trong cái kì dị, lại là mê hoặc…”
Cái này có áp dụng với tên Thiên Du được không nhỉ ?
Phui phủi đi, sao mày lại nghĩ tới hắn thế hả Stella ?!
Lắc mạnh đầu, tôi cố gắng tập trung quan sát từng người một trong lớp, hầu như ai cũng như ai thôi, nhưng có vài người làm tôi chú ý…
Chiếc bàn đầu tiên ngay cửa lớp, là của một cô gái trang điểm nhợt nhạt bằng lớp phấn dày và đôi môi bạc thếch, tóc cô ấy buộc lên đuôi gà, duy đôi mắt đen láy được tô đậm bằng chì kẻ mắt màu đen lại cuốn hút, lấp loáng sự lạnh lẽo như lưỡi dao sắc…
Hình như…như …
Cô ta vừa mới lườm tôi !
Chỉ trong khoảnh khắc, tim tôi đã đập vồn vã như vừa bị một thanh kiếm kề ngang cổ…
Cô gái đó quả thực rất đáng sợ !
Vội quay mặt sang chỗ khác, thì bắt gặp ngay ánh mắt rợn người của một tên ngồi trong góc lớp, hắn hệt như một hồn ma, cả thân hình mảnh dẻ mỏng manh, mái tóc bạc phếch ánh kim, đôi mắt dài lúc nào cũng như là lườm người khác vậy…
Hắn cũng dùng ánh mắt y hệt cô gái kia nhìn tôi !
Hai…hai người này…
Thực sự họ mới chính là kẻ kì lạ trong lớp học này, bao gồm cả lớp trưởng !
Tuy ai cũng ghê rợn với vẻ bề ngoài, nhưng những người khác lại không phát ra sát khí đáng sợ như thế, đôi lúc tôi lại thoáng thấy ánh nhìn sợ hãi của vài nữ sinh, khi thì ánh mắt vui vẻ của một vài bạn nam …
Cái gì đang xảy ra ?
…
Con đường trở về nhà tên Thiên Du lúc nào cũng vắng teo…
Chẳng có một bóng người…
Con đường lát gạch đỏ sần sùi, cỏ mọc um tùm ven đường và đầy những căn nhà hoang chẳng ai cư ngụ. Đi được vài bước, thì thấy một số đồ dùng còn sót lại của ai đó lăn lốc trên đường, như áo sơmi rách rưới, lược gãy, chén mẻ nứt , hay là…
Một con búp bê vải.
Đó là một con búp bê rách tả tơi, chiếc nút đơm làm mắt bị mất một bên, mái tóc con búp bê màu đỏ hung, trên tóc là hai chiếc kẹp tóc hình đôi cánh lấp lánh ánh kim, sau lưng là đôi cánh trắng bằng vải voan trong suốt…
Một con búp bê thiên thần.
…
Không hiểu tại sao tôi lại muốn nhặt nó về, vì nó khá là đặc biệt chăng ?
Nhắc tới thiên thần, lại nghĩ tới hắn…
“ Tôi là Thiên Thần đấy …! “
Câu nói quả quyết đó cứ luôn ám ảnh tôi mỗi ngày, từ khi nào hắn đã thâm nhập vào tâm trí tôi ?
Đang thẫn thờ, bỗng tôi thấy trên đồng cỏ ven đường có một bóng người cao lớn…
Hắn mặc sơmi trắng, như là đồng phục của trường tôi…
Tò mò bước lại gần, tôi tự hỏi ở đây có ai khác ngoài tôi và tên Thiên Du kia sao ?
Không, hắn không phải Thiên Du…
_ A cho hỏi anh là … – Tôi định cất tiếng lên hỏi thăm thì người đó từ từ quay lại…
Lớp…lớp trưởng ?!
Khi vừa nhìn thấy tôi, hắn thoáng ngạc nhiên một chút, nhưng rồi đôi môi quyến rũ kia lại cong lên một nụ cười ngạo mạn khinh người như mọi khi :
_ Ồ, thì ra cậu ở đây à, Stella Glass ?
Không thể tin được lại là hắn !
_ Tôi cũng không ngờ một người như lớp trưởng Thành Nhân đây lại đến cái nơi hoang vu khỉ ho cò gáy như vậy, cậu không sợ chuột cắn hay bất thình lình có một con rắn bò tới ngoạm lấy ống quần cậu sao ? – Tôi châm chọc.
_ Nếu có rắn hay chuột cắn tôi, thì đó chính là cậu chứ không ai khác … – Hắn vẫn giữ cái thái độ đáng ghét đó, khinh khỉnh nhìn tôi.
Thật là tức chết mà !
_ Cậu…! – Tôi nghiến răng kèn kẹt lại vì giận.
Thế đấy, lúc nào gặp hắn cũng chưa đầy 3 câu là mọi chuyện sẽ như thế này đây…
_ Cậu đến đây làm gì ? – Đứng cạnh hắn, tôi liếc sang bâng quơ hỏi,
_ Có chút việc, còn cậu làm gì ở đây ? – Hắn đáp tỉnh bơ.
_ Nhà tôi ở đây
_ Nhà ? – Giờ hắn mới chịu quay sang nhìn tôi.
_ Ừ, ở cùng một người quen, cậu hỏi gì lắm thế ? Cút về nhà lầu xe hơi của cậu đi ! – Tôi xua đuổi hắn, vì không muốn hắn tò mò thêm chuyện của mình nữa.
_ Ồ, thì ra là vậy … – Đôi mắt đen của hắn sáng rỡ, ánh nhìn thâm độc kia chòng chọc vào tôi như diều hâu khát mồi đang muốn mổ tới tấp vào kẻ xấu số…
Ánh mắt đó là gì ?
Tóm lại, cộng thêm hắn, tức là hôm nay tôi có đến 3 ánh mắt đáng sợ nặc mùi sát khí chằm chằm vào mình !
Y hệt như con cá sắp lên thớt ! Ý tôi là nếu cứ phải đón nhận những cái nhìn kinh dị đó nữa !
Chỉ là ánh mắt thôi mà, sao tôi lại sợ ?
Thật kì lạ…
…
_ Oẳn tù tì !
_ Hắc hắc, tôi thắng rồi! Kéo cắt bao nhá ~ Vậy là phòng tắm của tôi trước nhé ! – Tôi sướng rơn, cất giọng đắc ý trêu ghẹo tên Thiên Du.
Hiểu rồi chứ, tôi và hắn đang “ oẳn tù tì” xem ai sẽ tắm trước !
Hắn thật ngốc khi dạy cho tôi trò này, lần nào tôi chơi cũng thắng hết, háháhá
~Bởi vì hắn lúc nào cũng chỉ ra cái bao !
Quả thực Việt Nam cũng có nhiều cái hay ghê ! Tôi bắt đầu thích quê hương thứ 2 của mình rồi !
_ Có cần tôi vào tắm cùng không ? Sao cứ đứng ngây ra đấy thế ? – Hắn kề sát lại, nở một nụ cười thánh thiện đến man rỡ, dập tắt sự đắc chí đang dâng trào trong tôi.
_ Không cần, đồ biến thái ! – Tôi lè lưỡi, bực mình đóng cửa phòng tắm lại.
…
Đứng dưới vòi hoa sen, những đợt nước chảy xuống, rưới lên cả người tôi những tia nước ấm nóng. Dễ chịu thật.
Chúng hệt như đang rửa sạch mọi u phiền và bực tức vậy !
Nhớ lại lúc nhỏ tôi và mẹ tôi cũng hay cùng tắm, bà ấy lúc nào vào phòng tắm cũng cất cái giọng “vịt đực “ kinh dị của mình hát rống lên trong đó và tôi thường xây xẩm mặt mày, lùng bùng lỗ tai khi bước ra khỏi đó, hệt như một cực hình !
Nhớ quá, không biết bà ấy đang làm gì nhỉ ?
Chắc là lại bày trò vớ vẩn nào đó để nhõng nhẽo hay nói cách khác là hạnh hạ bố tôi như mọi khi rồi !
Tâm trạng bỗng dưng thấy vui, tôi lại cất giọng hát :
“Shes a girl with the best intentions
Hes a man of his own invention
She looked out of the window
He walked out the door
But she followed him
And he said, “Whatcha lookin for?”
She said, “I want something that I want
Something that I tell myself I need
Something that I want
And I need everything I see.”
Something that I want
Something that I tell myself I need
Something that I want
And I need everything I see [1]
Đó là bài hát kết thúc của một bộ phim hoạt hình mà tôi cực thích, xem mãi không chán, phần credit [2] tôi cũng “ luộc” hết vì trong đó có bài hát này. Giai điệu vui tươi, nó luôn kích thích tâm trạng vui vẻ của tôi, mỗi khi cao hứng tôi đều hát bài này…
“ I want something that I want …”
Cái giọng khàn khàn của tôi ngân vang bài hát đó, trong phòng tắm vọng lại giọng hát của tôi..Hắc hắc, thật buồn cười quá !
“ TÁCH “
Đột nhiên, mọi thứ xung quanh tối sầm !
Đùa sao ?
Tim tôi lại đập vội vã như chạy giặc, sợ hãi lùi về mấy bước, tôi vội quờ tay lên tường tìm cái khăn tắm nhưng mà…
Không có !
_ A! – Tôi hét lên thất thanh, hình như tôi vấp phải cái gì đó, ngã nhào xuống đất.
Những con quỷ bắt đầu hiện lên, vây lấy bốn phía…[3]
Không !
_ A! Cút đi, các ngươi cút hết cho ta ! – Tôi ôm đầu, la lên kinh hãi.
“ Cốc cốc “ , Này! Cô ổn không thế ! Hình như lại cúp điện rồi ! – Trong cơn mê sảng đang bắt đầu xâm chiếm lấy đầu óc, tai tôi vẫn nghe được cái giọng ấm áp của hắn đang cất lên đầy lo lắng, cả tiếng đập cửa thô bạo nữa.
Nhưng trong đó vẫn là những con quỷ đầy máu, đang nhe nănh giơ vuốt hăm dọa tôi…
_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ! –Tiếng hét của tôi ngày một lớn hơn.
Bỗng, tôi thoáng thấy từ ngoài cửa kính mờ là một đốm lửa nhỏ, đang tiến lại gần, ngày một lớn hơn và dừng lại trước mắt tôi.
Cả bóng người cao gầy của hắn in lên cửa kính.
_ Đã hết sợ chưa ? – Hắn dịu dàng nói, tiếng của hắn dù nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai tôi một cách trơn tru.
_ Rồi…cảm ơn … – Tôi lí nhí, ngồi bệt xuống đất nãy giờ, tôi quên là…
Là mình chưa mặc quần áo !
Đã vậy còn xà phòng trên người chưa hề được gột sạch !
_ Ra đây đi, cúp điện rồi, cô tính ngủ trong đó luôn hả ?
Cái tên này, liệu hắn có biết tình cảnh của tôi lúc này không ?
_ Tôi…tôi…trong này không có khăn tắm ! – Tôi ấp úng, mặt đỏ lên.
_ Hửm ? Thì tôi để khăn tắm ở ngoài, được chứ ?
_ Nhưng mà tôi…tôi chưa có rửa sạch xà phòng trên người, với lại nước không chảy ra được nữa ….
_ Hả ? – Giọng của hắn ngạc nhiên, hình như có chút ngại ngùng, tôi thấy hắn đưa tay lên gãi tóc.
Nhìn bộ dạng hắn như vậy thật vui.
Rồi thoáng chốc, hắn biến đi đâu mất, quay lại thì tôi thấy cái bóng của hắn cúi xuống, đặt vật gì trước cửa nhà tắm…
_ Rồi đó, lấy tắm đỡ đi ! – Hắn nói.
_ Cái gì vậy ?
_ Nước mưa, hôm bữa mưa to tôi hứng được nhiều lắm !
Hả?
_ Anh điên à !? Nước mưa có đủ tạp chất vi khuẩn lắm thứ dơ bẩn trong đó mà anh bảo tôi tắm bằng cái đó sao ?! – Tôi quát to, tức giận đã làm sợ hãi biến đi mất.
Chắc tôi phải mau chóng đem tên này đi chích ngừa hoặc quẳng vào trại tâm thần mất !
_ Thà tắm nước dơ còn hơn không tắm! Thò tay ra kéo cái xô vào tắm đi, khăn tắm và quần áo ở đây, tôi ra ngoài đây… – Hắn tuôn một lèo, giọng có vẻ bối rối. Dứt lời liền bước nhanh ra ngoài.
_ Tên này …!
…
_ Hừ … – Tôi đặt cây nến xuống bàn, hừ lạnh ngồi phịch xuống sofa.
_ Cô đã ổn chưa ? – Hắn bối rối nói.
_ Rất ổn, cực kì ổn, ổn tới mức tôi có thể giết anh ngay lúc này luôn đó ! –Tôi quay sang mắng vào mặt hắn.
_ Bớt giận đi, chẳng phải cô đã tắm bằng nước mưa rồi sao ? – Hắn ngây ngốc nói, cười cười như muốn làm dịu lửa giận trong tôi.
_ Anh có tin là từ nay về sau tôi bắt anh tắm bằng nước mưa quanh năm suốt tháng không hả ? Tên đần độn này ~
%&^#%$&&^&^
Mắng **** đánh đập hắn bao nhiêu cũng như vô ích, vì hắn lúc nào cũng …cườiiiiii
~_ Chán anh quá, sao hiền như cục bột vậy ? Anh y hệt bố tôi … Haizz … – Tôi ngán ngẩm nói.
Hắn quay sang, nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, ngạc nhiên thốt lên :
_ Chẳng phải đứa con gái nào cũng thích như vậy sao ?
Tên này vừa khùng, vừa hâm, lại đần độn !
_ Anh à, tôi đây không hứng thú với cái loại lúc nào cũng tỉnh bơ, hiền như vậy sẽ rất là nhạt nhẽo đó ! – Tôi phân bua, lườm hắn .
_ Nhưng mà rõ rằng nếu tỏ ra hiền dịu thì con gái sẽ thích hơn mà ? Con gái luôn thích được chiều chuộng ! – Hắn quả quyết nói.
_ Những loại con gái đó trong truyện tranh đầy rẫy ra, tôi ngán lắm ! Cứ hiền hiền và tỏ ra hoàn hảo thì cảm giác thật giả tạo, chẳng phải nếu sống thật với con người của mình thì sẽ tốt hơn sao ? Cần gì phải tỏ ra giống như một ai đó ?
Khi tôi dứt lời, mặt của hắn ngây ra. Im lặng.
_ Thật vậy sao ? – Hắn hỏi. Giọng đều đều.
_ Đó là quan điểm của tôi, nhưng mà nói thật thì …Ưm! – Hắn …hắn dám…
Đôi môi nóng bỏng của hắn áp chặt vào cánh môi tôi, hắn quyết liệt chiếm đoạt lấy, hơi nóng ủa người hắn như muốn thiêu rụi cả thân thể đang nhão ra vì lạnh của tôi…
_ Ưm! – Tôi gắng hết sức đẩy hắn ra, cả người đổ về tay ghế sofa. _ Anh…anh làm cái trò gì vậy hả ?!
Mặt tôi đỏ bừng, mặt hăn cũng đỏ lựng, người tôi run rẩy hắn cũng run rẩy !
Hắn bị đẩy ra, cũng đổ người về phía bên kia, khẽ đưa tay chạm lên cánh môi còn dư âm nóng bỏng, hắn ngước lên “ ngây thơ “ chớp mắt nói :
_ Chẳng phải cô thích như thế hơn sao ? Táo bạo mạnh mẽ ?
Gyahhh, tôi sẽ giết hắn !
Hắn là người hay là thỏ vậy ? Hay là người lai thỏ ?
_ Anh thật đáng ghét ! Đây là “ frist kiss “ [4] của tôi đó ! – Tôi gào lên, thô bạo lấy cánh tay áo chùi môi mình.
Tôi chưa tát hắn là may cho hắn lắm rồi đấy !
Chỉ thấy hắn thản nhiên cười.
_ Chưa chắc đâu ! – Hắn nheo nheo mắt, rút trong túi ra khăn tay trắng chìa vào mặt tôi.
Ý hắn là sao ?
Đến Ryan còn chưa hôn tôi nữa cơ mà ?!