Đọc truyện Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi! – Chương 22
Sau giờ học, Hải Băng và San San mau chóng chạy đến lớp Minh Khánh tìm cậu, Khải Hòa và Mẫn Nhi để cùng đi đến bệnh viện.
Vừa chạy đến đã thấy cả 3 đứng ngay trước cửa lớp.
“Anh Minh Khánh, anh Khải Hòa, chị Mẫn Nhi. Ta đi thôi.” – Hải Băng gấp gáp chạy đến kéo Mẫn Nhi.
“Sao gấp gáp vậy? Có phải là em nhớ nó đến chịu không nổi đúng không?” – Mẫn Nhi nhướng nhướng mày.
Ai đó bị nói trúng tim đen, đỏ cả 2 má nhưng cố lắc léo. – “À, không phải đâu, tại em vui mừng vì anh ấy tỉnh lại thôi.”
Minh Khánh véo nhẹ mũi Hải Băng. – “Chuyện của em và Thiên Phong bọn anh biết hết rồi, sao em lại phải giấu.”
“Biết hết.. gì ạ?” – Hải Băng ngơ ngác.
“Chuyện em và nó quen nhau.” – Khải Hòa nháy mắt rồi chạy đến vòng tay qua vai San San.
“Ơ..” – Hải Băng ngập ngừng.
Cả cô cũng không rõ là cô và cậu đã quen nhau chưa, cậu có nói muốn bên cạnh cô, có nói là yêu cô nhưng cậu vẫn chưa tỏ tình và ngỏ ý bảo cô làm bạn gái.
“Em yên tâm, bọn chị ủng hộ em và Thiên Phong. Chị cũng biết trong chuyện này có Nhã Ân, nhưng em đừng nghĩ gì nhiều, Thiên Phong không có tình cảm với em ấy đâu.” – Mẫn Nhi tươi cười.
Hải Băng chỉ gật đầu không nói gì.
“Thôi, giờ chúng ta về thay quần áo, 2h Minh Khánh sẽ đến đón từng người rồi cùng đi.”
____________
Chưa đến giờ hẹn là Hải Băng đã tức tốc chạy ra cổng đứng chờ, thật sự là cô rất muốn gặp Thiên Phong. Có ai hiểu được cảm giác không được gặp, không được nói chuyện với người mình yêu nó khó chịu đến mức nào, chỉ những người đang điên cuồng vì tình yêu như Hải Băng mới cảm nhận rõ như vậy. Thậm chí, cô còn muốn tự mình đi gặp cậu vì bây giờ, chờ đợi đối với cô như 1 hình phạt đáng ghét.
Hải Băng không thể đứng yên được, cứ đi qua đi lại, sốt ruột nhìn ra đường chờ xe của Minh Khánh.
Cuối cùng cũng thấy xe Minh Khánh đến, vừa dừng lại, Hải Băng không đợi ai gọi mà tự lên xe. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
“Anh nghe nói, Thiên Phong hồi phục rất nhanh, hiện giờ nó có thể ngồi dậy hoạt động bình thường nhưng vẫn còn yếu vì 1 vài vết thương chưa lành.” – Khải Hòa nói.
“Vậy thì tốt rồi.” – San San vui mừng.
Hải Băng nghe thấy nhưng không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ im lặng đan 2 tay vào nhau, mắt hướng ra ngoài cửa xe, cô thật sự rất mong đợi thời khắc được gặp Thiên Phong nhưng không rõ tại sao, cô không còn cảm thấy vui vẻ như lúc nãy mà tim lại bỗng dưng đập nhanh, cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, 1 chuyện gì đó không tốt.
Hải Băng vội lắc đầu xua tan suy nghĩ.
“Mày sao vậy?” – San San nãy giờ luôn để ý mọi cử chỉ của Hải Băng, nhỏ khẽ chạm vào cô, hỏi nhỏ.
“Tao cứ có cảm giác…sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.” – Hải Băng thủ thỉ, cô không muốn để mọi người trong xe nghe thấy.
“Mày sắp được gặp tình yêu của đời mày mà mất cái gì, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chắc là do mày hồi hộp quá thôi.”
Hải Băng gật đầu rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Cô cũng mong đó là do cô suy nghĩ lung tung.
Minh Khánh tuy vẫn tập trung lái xe nhưng những gì 2 người họ nói, cậu đều đã nghe.
1 lúc sau…
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
“Em và mọi người vào trước đi, anh đi gửi xe rồi vào sau.” – Minh Khánh nói với Hải Băng.
Hải Băng khẽ gật đầu, cùng mọi người xuống xe rồi đi vào trong, Minh Khánh lái xe đi.
4 người chậm rãi bước trên hành lang không 1 bóng người. Ai nấy đều vui vẻ, chỉ có Hải Băng là im lặng, cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh quên mất, mấy giỏ trái cây còn trong xe, hay là em đi lấy cùng anh đi.” – Khải Hòa kéo tay San San, cậu nháy nháy mắt.
“À vâng.”
Khải Hòa và San San nhanh chóng rời khỏi, Mẫn Nhi cũng lấy điện thoại ra bấm bấm.
“Chị nghe điện thoại, em vào trước đi rồi chị vào sau.”
Hải Băng chỉ biết gật đầu rồi 1 mình đi tìm phòng bệnh của Thiên Phong.
…
“Chị Mẫn Nhi, em ở đây.” – San San vẫy tay gọi.
Mẫn Nhi nhanh chóng chạy đến chỗ San San, Khải Hòa cũng đang đứng cạnh nhỏ.
“Mình cứ ở đây, để Hải Băng 1 mình gặp Thiên Phong trước rồi lát nữa mình vào sau.” – San San nháy mắt.
“Cũng nên cho 2 người họ có không gian riêng.” – Khải Hòa vòng tay qua vai San San, cười nói.
“Đúng rồi, chị thấy Hải Băng rất nhớ Thiên Phong.”
….
Phút chốc, phòng bệnh của Thiên Phong cũng xuất hiện trước mắt, là phòng bệnh loại VIP. Hải Băng gõ cửa rồi mở cửa phòng, tâm trạng vui mừng không tả được.
Thiên Phong ngồi trên giường bệnh, bắp tay, đầu và bụng được quấn băng y tế trắng, vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng vốn có.
Thiên Phong nghe thấy tiếng động, khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, 1 người con gái đang tươi cười với cậu, trong khoảnh khắc, đôi mắt màu xám khói chạm phải mắt Hải Băng, nhưng cảm giác lạnh lùng, xa lạ đến đáng sợ.
Trong suy nghĩ của Hải Băng, khi vừa bước vào, chắc chắn Thiên Phong sẽ rất vui khi thấy cô, sẽ gọi tên cô, 2 người sẽ huyên thuyên nói chuyện cùng nhau bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất. Cô đã mong chờ thời khắc đó rất nhiều nhưng những thứ trước mắt cô lại không hề giống với suy nghĩ.
“Anh.. Thiên Phong.”
Thiên Phong vẫn nhìn Hải Băng bằng ánh mắt xa lạ. Cô đóng cửa rồi bước đến cạnh cậu.
“Anh tỉnh rồi. Em vui lắm.” – Hải Băng nắm lấy tay Thiên Phong.
Thiên Phong lạnh lùng rút tay về.
Ai đó cảm thấy lòng ngực như thắt lại, khó thở, thật sự rất khó thở. Chẳng lẽ linh cảm khi nãy đang sắp xảy ra? Hải Băng nở nụ cười, đánh nhẹ vào vai cậu, nói như trách.
“Sao lại hành động như vậy với bạn gái của mình chứ. Anh thiệt là, muốn chọc em đánh đây mà. Có biết em lo lắng cho anh, nhớ anh nhiều lắm không?”
Thiên Phong khẽ nhíu mày. – “Đừng nhận bừa.”
“Nhận bừa?”
“Hải Băng?”
Hải Băng gật đầu.
“Tôi.. chỉ chơi đùa với cô. Nhã Ân mới là bạn gái của tôi.”
Từng câu từng chữ từ miệng của cậu thốt ra như hàng trăm hàng vạn mũi dao đâm vào tim Hải Băng. Hải Băng bất ngờ nhìn Thiên Phong, đôi mắt cô đỏ hoe.
“Anh.. anh vừa nói..”
“Tôi không có thói quen lặp lại lời mình nói.” – Thiên Phong lạnh lùng trả lời.
Hải Băng cười gượng gạo. – “Anh định dọa em là anh bị chạm dây gì đó nên mới nói vậy chứ gì? Được rồi, em thua, anh đừng đùa nữa.”
Thiên Phong vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng, dứt khoát. – “Tôi không đùa.”
Hải Băng không kiềm nén được nữa, cô bật khóc, lắc đầu quầy quậy. – “Anh đừng đùa nữa, tới đây là hết vui rồi.”
Thiên Phong hắt ánh mắt khó chịu về phía Hải Băng. – “Không đùa.”
Hải Băng như chết đứng, nước mắt không ngừng lăn nhẹ trên má, cô lắc đầu, cười cười rồi lại lắc đầu. – “Không, không đâu..”
Hải Băng bỏ chạy ra khỏi phòng, Thiên Phong chỉ nhìn theo 1 lúc rồi lại ôm đầu nhăn nhó.
Nhã Ân ở ngoài cửa nãy giờ đã chứng kiến hết toàn bộ, nhỏ nhếch môi cười.
….
Trên hành lang dài lạnh lẽo, Hải Băng vừa chạy vừa khóc.
lẽ ra cô không nên đến đây, lẽ ra không nên trông chờ quá nhiều. Cậu không muốn bên cạnh cô nữa thì cứ nói, hết tình cảm rồi thì cứ nói, tại sao lại dùng những lời làm cô tổn thương như vậy, tại sao lại làm cô đau. Cũng phải thôi, người thật sự là bạn gái của cậu là Nhã Ân mà, là vợ sắp cưới của cậu. Cô là gì? Chỉ là 1 đứa con gái bình thường, rất bình thường. Cô biết cậu sẽ rời khỏi cô nhưng cô không ngờ việc đó lại xảy ra nhanh như vậy?
Cô đau lắm, đau đến mức không muốn sống nữa.
Hải Băng ngã khụy xuống, chân cô không còn sức nữa rồi, cô ôm mặt bật khóc to hơn.
“Để anh đưa em đến 1 nơi.”
1 bàn tay chìa ra trước mặt Hải Băng cùng 1 giọng nói quen thuộc…