Đọc truyện Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi! – Chương 21
3 ngày sau…
Hôm nay là ngày Hải Băng xuất viện. Đáng lẽ cô được xuất viện từ ngày hôm qua rồi, chỉ tại Minh Khánh lo xa, sợ cô vẫn chưa khỏe nên bắt ở lại.
Trong khi Minh Khánh và San San đang ở ngoài xe chờ thì trong phòng bệnh Hải Băng cứ không ngừng lục tung mọi thứ, từ chăn, giường đến tủ, có vẻ như cô đang tìm thứ gì đó, trông vẻ mặt cô rất lo lắng.
“Đâu rồi, nó đâu rồi?”
Không còn kiên nhẫn chờ, San San liền chạy vào phòng bệnh.
“Mày chuẩn bị xong chưa, sao lâu vậy? về thôi.”
“Đ.. đợi tao thêm chút nữa, tao đang tìm vài thứ.” – Hải Băng không hề quay ra cửa nhìn San San, cô chỉ cắm cúi tìm và tìm.
“Tìm gì nữa, đi, đi mau đi. Đi.” – San San chạy tới kéo Hải Băng, 1 tay kéo cô 1 tay xách luôn giỏ đồ ở trên bàn.
Hải Băng vùng vằng không chịu đi nhưng bị kéo tới nổi không kịp thấy gì đã ra tới chỗ để xe của Minh Khánh mất rồi. San San có 1 sức mạnh phi thường mà ít người con gái nào có nhỉ?! Xong, cô bị nhỏ đẩy luôn vào xe rồi Minh Khánh lái xe rời khỏi bệnh viện.
____________
“Tình trạng của con tôi thế nào rồi bác sĩ?”
Ông Hạo cùng 1 bác sĩ đứng phía ngoài phòng hồi sức, họ đang nhìn Thiên Phong qua cửa kính. Người bác sĩ nọ cho tay vào túi áo, thông thả nói.
“Hiện tại, cậu nhà đang hồi phục khá tốt. Nhưng trong quá trình hồi phục, cậu ấy có 1 số phản ứng kì lạ, thường xuyên mấp máy môi và co giật.”
Ông Hạo hơi lo lắng, nhìn vào cửa kính rồi lại quay ra hỏi.
“Có ảnh hưởng gì đến sau này không?”
“Khi cậu ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu, tôi đã phát hiện cơ thể cậu ấy bị va đập mạnh ở 1 vài chỗ, đặc biệt là vùng đầu và sau gáy. Sẽ không có ảnh hưởng nếu 2 chỗ đó hồi phục bình thường. Chúng tôi sẽ phân tích tình trạng của cậu ấy rõ hơn và sẽ viết vào tài liệu, sẽ đưa cho ông sau.”
“Vâng. Vậy mất bao lâu con tôi mới có thể tỉnh thưa bác sĩ?”
“Ngày mai chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy sang phòng bệnh. Theo phán đoán của tôi dựa trên tình trạng hồi phục hiện tại thì 1 hoặc 2 ngày nữa sẽ tỉnh, mất thêm 2 tuần để hồi phục hoàn toàn nhưng trong quá trình này..”
…
“Tôi biết rõ rồi, cảm ơn bác sĩ.” – Ông Hạo nhẹ cúi đầu.
“Không còn gì nữa thì tôi đi trước. Chào ông” – Vị bác sĩ cũng từ tốn cúi đầu rồi quay đi.
1 mình ông Hạo ở lại, ông đưa mắt nhìn vào trong, Thiên Phong đang nằm đó, không rõ là vì sao ông vẫn cảm thấy, dù cậu có đang hôn mê thì vẫn toát lên dáng vẻ lạnh lùng đối với ông.
Ông Hạo lặng lẽ bước đi, cái bóng dáng hao gầy dần khuất bóng sau hành lang dài lạnh lẽo…
_____________
Ngay ngày hôm sau, Hải Băng lại đến trường..
San San và Hải Băng đang chậm rãi đi trên sân trường, suốt buổi San San cứ ôm khư khư cái điện thoại, mở bài hát của nhóm nhạc mà nhỏ yêu thích rồi tru réo lên hát theo, không hề để ý gì tới muôn vàn ánh mắt đang nhìn nhỏ kiểu như “Con điên kìa bây.”.
Ngược lại với cái vẻ hớn hở của San San thì đi kế bên, Hải Băng đang “bưng” nguyên vẻ mặt ủ rũ.
“Mân ní mân ní mân nì dá, mân ní mân nì, mân nì mân nì….”
“San San.” – Hải Băng huých vai San San.
“Hả?”
Hải Băng chợt im lặng, tiếp tục ủ rũ.
“Đừng nói với tao là mày nhớ anh Thiên Phong nha?” – San San tắt nhạc, rồi vòng tay qua vai Hải Băng.
Hải Băng gật đầu rồi lại lắc đầu, rồi tiếp tục gật đầu rồi lắc tiếp.
“Hay để tao lấy dao chặt bỏ cái đầu mày cho rồi.” – San San nắm Hải Băng dừng lại, nhỏ vừa chống nạnh vừa nhướng mày.
“Ừ, tao nhớ anh ấy.” – Ai đó thừa nhận.
Cả 2 lại chậm rãi đi tiếp.
“Bạn bè, có gì cứ nói thẳng, úp úp mở mở, mày đâu xem tao là bạn thân gì đâu.” – San San vờ dỗi.
“Thôi mà, tao xin lỗi.”
“Bộ xin lỗi là tao cho qua hả?”
“San San đẹp gái, dễ thương, học giỏi, hát hay cho tao xin lỗi.”
“Vậy còn được.” – San San cười khè khè, chợt, nhỏ đứng lại. – “Đứng lại chút, điện thoại tao có tin nhắn.”
Đọc xong tin nhắn, San San vui như được mùa. – “Đảm bảo tao đưa mày đọc tin nhắn này mày sẽ vui phát điên đấy.”
Hải Băng thắc mắc, đưa tay giật điện thoại. – “Đâu? Đưa đây.”
1s… 2s… 3s
“AAAAAAAA, TAO CÓ NHÌN LẦM KHÔNG, MÀY.. MÀY ĐỌC LẠI HỘ TAO ĐI, MÀ KHỎI ĐÂU, TAO BIẾT CHỮ, TAO ĐỌC ĐƯỢC MÀ. TRONG ĐÂY GHI LÀ ANH THIÊN PHONG TỈNH RỒI, LÀ TỈNH RỒI ĐÓ. MÀ CÓ KHI NÀO TAO HOA MẮT, MÀY ĐỌC HỘ TAO ĐI, THÔI KHỎI ĐÂU, MÌNH VÔ LỚP ĐI, HỌC LẸ RỒI RA VỀ CÙNG NHAU ĐI TỚI ĐÓ, ĐI ĐI.” – Hải Băng như bị bấn loạn sau khi đọc xong tin nhắn, nói luyên thuyên 1 mình rồi kéo San San đi nhanh hơn.
“Tao biết ngay mày sẽ vui đến phát điên mà.”
Đi sau lưng 2 người họ là Lập Dương, hắn đã nghe toàn bộ những gì Hải Băng nói, vẫn với điệu cười nửa miệng.
“Không ngờ mày sống dai tới vậy, tao còn nghĩ mày sẽ sống đời sống thực vật chứ.”
“Đời sống thực vật?”
Lập Dương nhìn về hướng phát ra giọng nói. Là Minh Khánh. Cậu đang bước đến chỗ hắn.
“Qủa thật, những gì tao nghĩ là không sai.”
Lập Dương nghênh mặt lên. – “Mày đang nói tới chuyện gì?”
“Tao biết, chuyện Thiên Phong bị tai nạn là do mày làm.”
“Bằng chứng?” – Lập Dương nhún vai.
“Không có.” – Minh Khánh trả lời.
Lập Dương cười hả hê, vuốt tóc. – “Vậy thì đừng ngậm máu phun người.”
“Mày đừng quên, trong nhà xe của trường có camera.” – Minh Khánh cười khẩy.
Ai đó cảm thấy nhột, hơi lo lắng nhưng mau chóng trở về cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
“Cây ngay, không sợ chết đứng.”
Nói rồi hắn bỏ đi, Minh Khánh đứng lại khẽ nhếch môi bí hiểm.
___________
12A1…
Cả lớp đang nghiêm túc chú ý thầy giáo giảng bài. Duy chỉ có Mẫn Nhi và Tuệ Anh là không, họ đang bận đấu mắt với nhau.
Từ lúc Tuệ Anh xin chuyển vào lớp là ả chiếm luôn vị trí ngồi cạnh Minh Khánh của Mẫn Nhi. Mẫn Nhi hận không thể nhai nuốt ả vào bụng rồi cho ả ra 1 cách “bẩn” nhất để hả được cơn giận. Đương nhiên, Tuệ Anh biết Mẫn Nhi không ít thì nhiều cũng có tình cảm với Minh Khánh, ả nhất quyết xin chuyển vào lớp Minh Khánh cũng vì lí do đó.
Tuy là ngồi bên cạnh nhưng Minh Khánh không 1 lần nhìn sang Tuệ Anh dù cho ả có bắt chuyện, kiếm chuyện thậm chí là cố ý đụng chạm cậu cũng không thèm để ý. Cậu đang suy nghĩ 1 điều gì đó rồi đưa tay lên ấn giữa 2 chân mày…
….
Ở bệnh viện…
Thiên Phong đang nằm trên giường bệnh, 2 mắt cậu đã mở nhưng chỉ nhìn lên trần nhà 1 lúc rồi lại thiếp đi. Cậu như vậy cũng đã nhiều lần làm cho ông Hạo đang đứng bên cạnh lo lắng.
1 vị bác sĩ mở cửa đi vào, trên tay ông cầm 1 tập tài liệu.
“Chào ông Hạo.”
“Chào bác sĩ.”
Vị bác sĩ đến chỗ Thiên Phong, dùng tay mở mắt cậu ra nhìn 1 lúc rồi quay qua nhìn ông Hạo.
“Bác sĩ, con tôi nó có bị sao không? Nó cứ vậy từ sáng cho tới giờ.”
Bác sĩ đưa tập tài liệu cho ông Hạo, ông vội mở ra xem.
“Trong thời gian cậu ấy phục hồi, ông và người thân phải thường xuyên đến đây nói chuyện với cậu ấy. Tuy hiện giờ cậu ấy đã mở mắt, đã cử động nhưng có vẻ gặp vấn đề trong giao tiếp và..”
“À, chuyện đó tôi biết rồi bác sĩ.” – Ông Hạo vội gật đầu, cắt ngang lời nói của bác sĩ.
Bác sĩ cũng rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc Nhã Ân mở cửa bước vào.
“Con chào bác Hạo.”
“Nhã Ân, con đến rồi à? Con qua đây.” – Ông Hạo niềm nở.
Nhã Ân vui vẻ đi đến cạnh ông Hạo. Ông Hạo liền đưa tập tài Liệu trên tay cho Nhã Ân. – “Con đọc đi.”
Nhã Ân gật đầu rồi nhanh chóng đưa mắt đọc những dòng chữ trên đó. Nhỏ khá bàng hoàng, trố mắt nhìn ông Hạo.
“Ta tin, chuyện này sẽ rất giúp ích cho việc trước mắt. Con hãy luôn ở cạnh nó.”
Nhã Ân nghĩ ngợi 1 lúc, dường như hiểu ý của ông Hạo, nhỏ tươi cười gật đầu.
….