Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 95
Ko khí dĩ nhiên bình thường, những lời mẹ nói, mẹ dạy 2 đứa tôi nghe lung bùng lỗ tai vì tôi đang mệt, nhưng giờ tôi và Vinh là 1 ko khí khác – hơi ngột ngạt trong trạng thái cà 2 gượng gạo. Ngồi 1 chút tôi cũng ko nói gì, rồi lại lên cơn sốt nhẹ, tôi thấy hốc mắt nóng, người nóng và chảy nước mắt sống, nhưng Vinh đang 1 mình, tôi chờ có người vô mới về được. Ở nhà thì lo lắng gì đâu, chỉ muốn chạy tới ôm thôi mà bây giờ ngồi trân trân đó, đúng là …
Ngồi tầm nửa tiếng thì ba vô, thấy mẹ con tôi ba mừng ra mặt
– Ủa, chị xuôi, chào chị.
– Dạ chào anh.
– Con thưa ba.
– Thấy mẹ con với con qua ba quý quá, mừng quá, ba tưởng con bỏ thằng Vinh luôn rồi
Câu nói làm tôi bối rối kinh khủng. Tôi giả vờ tỉnh táo ko biến sắc mặc dù trong người đang nóng lên vì sốt và cảm thấy bang khuâng khi ba nói tưởng tôi bò Vinh.
– Anh xuôi, chuyện tụi nó để tự tụi nó giải quyết đi, 2 mẹ con tôi qua để thăm nó thôi. Tôi biết mổ ruột thừa là sao mà, mổ xong thì khoẻ chứ ko sao hết.
– Dạ, tôi cũng biết. Nhưng tôi mong con Dung thấy thằng Vinh vậy nó thương mà bỏ qua.
– Chuyện nào ra chuyện đó mà anh, thí dụ anh giết người xong anh bỏ trốn, rồi anh bị bệnh là người ta bỏ qua cho anh hả? Đâu có được.
– (Cười) Chị thí dụ mắc cười quá, tôi đâu có giết người.
– Thì ý tôi giả dụ mà,mong anh chị đừng có thấy thằng Vinh bệnh rồi quay ra ép con Dung, để tụi nó tự giải quyết đi anh.
– Dạ, tôi hiểu rồi. Dù sao tôi cũng cám ơn chị với Dung.
– Dạ, ko gì đâu ba.
– (Mẹ) Phải chi chị nhà cũng nói chuyện dễ nghe như anh. Nãy mời vô tôi gặp chị rồi, chị với tôi cũng nổ 1 hồi mới thôi. Đáng lẻ tôi ko phải kiểu người hay đốp chát, nhưng tại tôi thấy chị nhà nói chuyện khó nghe nên tôi mới nói lại, ko thì im im như con Dung chắc chỉ nuốt nó luôn quá.
– Dạ, xin lỗi chị, má Vinh bả chan chát cái miệng vậy thôi chứ bả ko có nghĩ gì lâu đâu chị.
– Dạ, chỉ nói thôi người ta đủ chết rồi đó anh.
– (Cười gượng) Dạ, chị vui tính quá.
– Ko, tôi nói thiệt đó anh.
Ông Vinh với tôi như bị câm, ko nói gì, Vinh ngồi trên giường, tôi ngồi chân giường, mẹ và ba thì ngồi ghế. Tôi vừa định bật dậy thì ông Vinh nắm tay giữ lại
– Ủa sao em nóng quá vậy, em bịnh hả Dung?
Dứt câu hắn đã đưa tay rờ lên trán tôi. Tôi ko giấu được, hắn nhìn tôi với đôi mắt có vẻ lo lắng …
– Con bịnh hả Dung? Sốt hả con?
Ba cũng hỏi, tôi loay hoay, tay vẫn đang bị ông Vinh giữ chặt.
– Dạ, chắc tại tối qua con đi xe về tắm rồi trúng nước, nhưng ko sao đâu ba.
– Cái con này, bịnh miết bịnh miết. Thôi vậy đi về đi, có ba Vinh ở đây rồi!
– Ừ, thôi con về mua thuốc uống rồi nghỉ ngơi đi con.
– Dạ
Ông Vinh ko nói gì, tay vẫn tắm tay tôi. Tôi thấy cảm giác kỳ lạ lắm, kiểu như vương vấn dữ lắm, mà miệng ổng đâu? Sao ổng ko nói gì thêm, đầu tôi thì nhức. Mẹ, đã vậy cái con điên kia đang lúc đó thì đi vô
– Tới giờ kiểm tra rồi, anh Vinh nay khoẻ chưa anh?
Con bác sĩ đáng ghét, bước vô mà ko nhìn ai, nó đang cắm cúi với cái điện thoại, tay kia thì cầm cái bìa chắc là bệnh án của ông Vinh. Vừa ngước dậy thấy tôi nó giật mình, nhưng rất mau lấy lại cảm xúc.
– Ủa, chào Dung, dạ con thưa bác Thái.
– Uhm
– (miễn cưỡng) Chào chị
– Đây có phải là cô bac sĩ mà mẹ con nói ko Vinh?
– …. Dạ
Mẹ tôi nhìn 1 lượt con bac sĩ đĩ thoả, nó cũng gật đầu chào mẹ tôi. Ko phản ứng gì, ko làm gì, ko đợi gì, tôi vùng tay mình ra khỏi tay ông Vinh, đứng dậy. Vừa đứng dậy đã hơi đảo vì nãy giờ ngồi lâu quá, ông Vinh thấy vậy cũng cố đứng dậy đỡ mình, hình như bị đau cho nên ngồi liền xuống ôm bụng nhăn nhó.
– Ủa, em có sao ko? Chị khám luôn cho em, nhìn em đỏ quá chắc đang sốt.
– Được rồi, cám ơn chị.
Tôi cục cằn.
– Còn anh, mới mổ anh đi xong chưa mà còn đỡ, hay ghê nha!
– (mẹ) Vợ nó thì nó đỡ, có chết cũng phải đỡ chứ sao? Đó là phản xạ vô điều kiện của 1 thằng chồng đó cô bác sĩ.
–
Mẹ tôi khích đểu lại con điên, cái mặt nó cứ nghệch ra kiểu thách thức, tôi nghĩ “ mày yên tâm đi con ạ, nhìn cái kiểu mẹ nhìn mày thì mày vào tròng rồi, mẹ tao có vẻ biết được gì rồi, mày mà làm gì tao mẹ tao ko để yên đâu con “.
Lại phải cảm ơn má đã cho mẹ chút thông tin, điều mà tôi tự nghĩ sẽ ko bao giờ nói với mẹ về chuyện Vinh-Diễm.
Tôi thưa ba, chào Vinh và về, nhìn mặt ông Vinh tội lắm. Nhưng tôi thì còn tội hơn, điên hết cả tiết.
Vừa đi mẹ vừa nắm tay tôi.
– Để mẹ chở cho, mày bị sốt sao ko nói mẹ, bị hồi nào?
– Dạ sáng, nhưng con uống thuốc rồi.
– Lát mẹ chở về kêu cô Hà làm cho ly cam đi.
– Dạ
– Con nhỏ đó chứ gì?
– Dạ?
– Cái con nhỏ bác sĩ, bồ cũ của thằng Vinh phải ko?
– Dạ
– Cũng đẹp gái quá há.
– Dạ.
– Ừ chắc học cũng giỏi nên mới làm bác sĩ.
– Mẹ, mẹ hỏi con gì vậy?
– Hỏi coi phản ứng mày ra sao, để đoán chuyện gì đang xảy ra.
– Trời, con nhức đầu quá mà mẹ còn nói gì tùm lum à.
– Có đẹp, có giỏi giang, có giàu có gì đó mẹ ko quan tâm, nó mà làm gì con thì con phải cho mẹ biết, nghe chưa?
– Nó làm gì con đâu mà.
– Mẹ thấy nói chuyện với thằng Vinh thân thiết quá đó.
– Mẹ à!
– Ừ thì thôi.
2 mẹ con rảo bước ra gần tới bãi xe thì thấy 4,5 người bạn của Vinh, chắc vô đây thăm hắn. Có cả người pm facebook tôi hôm trước.
Họ thấy tôi à mẹ gật đầu chào, mẹ con tôi cũng đáp lại rồi tiếp tục đi.
– Khoan, Dung ơi.
Chị ta chạy tới
– Xin lỗi bác cho con nói chuyện với Dung 1 lát.
– Ừ, thôi mẹ lấy xe trước.
Tôi cũng ko biết có chuyện gì mà chị ta đòi nói hoài.
– Dung chị hỏi em cái, chị cần biết.
– Biết gì chị?
– Em nói em gặp Diễm 3 lần thôi hả?
– Trời, sao chị hỏi hoài vậy? Chị ko tin thì đừng hỏi em, nói thiệt với chị, hôm nay nữa là lần thứ 4 nha. Và bây giờ em đang mệt
– Em bịnh à
– Dạ, em bịnh
– Uhm, thôi bữa khác gặp em nói chuyện nhiều hơn
– Em thấy ko có gì mà nói nói hoài.
– Khoan, em cho số của em cho chị đi.
– Để làm gì chị?
– Em cứ cho đi, chị sẽ gọi em sau mà.
Tôi miễn cưỡng cho số cho chị ta rồi về, 2 cái vai, sau gáy và cả lưng, bắt đầu thấy nhức.Trong đầu tôi giờ cũng ko nghĩ được nhiều, cảm xúc có bao nhiêu thì gặp con đàn bà kia đã mất hết, tự nhiên tôi thấy ghét Vinh và cả nhà của ổng …. Tức gì đâu là tức, dây thần kinh thái dương cứ căng ra, chắc là nhiệt độ tôi đang cao lắm đây.
Về tới nhà, tôi chạy vô uống ngay 1 viên hạ sốt, mẹ đi ra cửa hàng dặn cô Hà làm cam cho tôi. Tôi vô phòng mẹ nằm rồi ngủ hồi nào ko hay.
Đang nằm mê man mệt mỏi, điện thoại reo inh ỏi, ông Vinh gọi … tôi thấy ko vui trong người nên tắt máy luôn. Lò mò ngồi dậy, tôi lấy nước cam uống, 1 hồi đầu bớt nhức mà người cũng hạ sốt. Điện thoại có tin nhắn
– Em đỡ chưa?
Tôi ko trả lời luôn, tôi quen với những cơn cảm sốt này lắm rồi, chẳng thấy sợ, mệt 1 2 ngày lại khoẻ, như bạn đồng hành vậy. Tôi nhờ cô Hà chạy ra tiệm thuốc bắc mua thuốc xông, mỗi lần tôi đau nhức hay nghẹt mũi là bà ngoại hay cho xông, xông xong chưa hết liền nhưng thấy người dễ chịu lắm. Bé Vy gọi
– Alo chị nghe.
– Chị, bên công ty em kỷ niệm thành lập, có cho nhân viên bốc thăm đó, em có đăng ký rồi, nhưng em ghi tên chị đi kèm nha?
– Kèm gì em?
– À, trúng giải tour du lịch đó chị, được 2 người, em ghi tên chị chung với em nha?
– Sao em ko ghi ai mà ghi chị?
– Tại em thích chị.
– Uhm, em cứ ghi đi nhưng chắc ko trúng đâu.
– Xuỳ, chưa gì đã nói xui, chị nhắn em số passport và ngày cấp ngày hết hạn luôn nha.
– Trời ơi, tui đang nhức đầu quá nè cô út.
– Thì chừng nào hết nhức đầu nhắn em. Giải nhất đi Mỹ – bờ Đông đó nha, giải nhì đi Úc/ New zealand, giải ba đi Sin – Mã, khuyến khích là tiền, mà em ko thích tiền, em thích được đi chơi với chị.
– Rồi, cứ mơ đi. Lát chị coi số passport rồi nhắn cho.
– Ok, vậy nha chị.
– Uhm.
– Bye chị, giờ em vô anh ba nè.
– Uhm, bye em.
Vừa tắt máy cô út lại có số khác gọi tới liền, tôi ko biết ai nữa .