Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 94
2h40 sáng, tôi thức dậy, chắc là hơi sốt vì dư âm ngày hôm trước đi biển, nhậu nhẹt rồi ngày hôm nay đi xe nữa, bao nhiêu mệt, đau nhức bây giờ nó mới dồn lại, tay chân hơi run ráng xuống nhà ngâm 1 viên efferalgan để hạ sốt.Nhiều lúc tôi còn chán cái thân bệnh hoạn suốt ngày của mình, tôi ngồi nhà sau 1 hồi, tới lượt bụng cồn cào, ôi phải rồi, từ trưa này tôi có ăn 1 ổ bánh mì ngọt thôi mà … Lọ mọ pha ly sữa đặc uống, lấy 1 thanh socola ngồi ăn, nhưng mất hồn lắm …… Rồi tôi lên phòng, tôi nhức đầu và lạnh, nhớ Vinh, lo cho Vinh, và tôi lại khóc rấm rứt bất lực. Tôi muốn chạy tới với chồng mình. Một đêm đứt quảng vì những cơn sốt nhẹ đầy mệt mỏi.
8h sáng tôi dậy, đỡ hơn tối qua 1 chút nhưng vẫn còn uể oải lắm. Tính ra hôm nay, ngày mai vẫn còn là ngày nghỉ.Mẹ đi làm rồi, cô Hà đi chợ, tôi lại 1 mình, ngồi trong nhà. Mấy em sinh viên thuê phòng trọ phía trên thấy tôi cũng gật đầu chào. Tôi đi ra đầu hẽm mua đồ ăn sáng, ăn xong uống thêm 1 viên sủi cho đỡ, điện thoại reo, bé Vy
– Chị nghe.
– Chị có qua anh ba ko?
– Chị ko biết nữa, buồn quá em.
– Anh ba nhớ chị lắm đó.
– Uhm
– Chị qua ko?
– Em về hả?
– Giờ em chở má về, hay chị ghé vô chơi với ảnh chút đi, bà Diễm kệ bả chị quan tâm làm gì.
– Vậy bây giờ ko có ai trong đó à?
– Dạ, lát nữa chị 2 mới vô, ba thì trưa ghé 1 chút, còn lo cửa hàng.
– Thôi để chị qua cũng được.
– Dạ chắc ảnh mừng lắm.
– Ảnh ăn gì chưa?
– Dạ chỉ được ăn cháo thôi nghe chị, chị mua cho ảnh đi.
– Uhm ….
– Vậy chừng nào chị vô rồi em chở má về.
– Uhm.
Nghĩ lại hôm qua mẹ nói nay cũng đi thăm Vinh, thôi thì để tôi nói mẹ đi chung có gì cũng đỡ ngại. Với lại nếu có mẹ tôi đi thì có gặp má chắc cũng ko nói những lời khó nghe. Tôi nhớ những gì má nói tối qua tôi giận lắm chứ, nhưng tôi muốn gặp Vinh nhiều hơn.Tôi gọi hỏi mẹ
– Ừ mẹ nghe
– Mẹ đi thăm anh Vinh ko mẹ?
– Đi, chừng nào?
– Giờ con qua chở mẹ đi, vô lát về.
– Ừ cũng được.
– Vậy con qua đón mẹ nha.
– Uh
Tôi cũng gượng khoẻ, thay đồ chạy qua cửa hàng chở mẹ. Hai mẹ con mua 2 hộp yến, tôi mua thêm 1 hộp cháo thịt bằm, cười trong bụng vì thấy như đi thăm người lạ vậy.
2 mẹ con tôi có lòng vậy mà vừa gặp ở hành lang, bé Vy thì mừng tíu tít, còn má thì gây liền, tôi luôn phải nhún nhường mà ko bao giờ má vừa lòng, má phải làm mọi chuyện tam bành thì mới chịu.
– (Mẹ) Chào chị
– Chào chị.
– Thưa má.
– Cả đêm sao con ko vô ở với nó?
– Vì con thấy có má và Vy rồi
– Con sướng quá Dung à? Chồng con đau ốm mà con còn đi du lịch, tối qua con có ngủ được ko vậy? Con ko thấy cắn rứt à?
– (Mẹ) Vậy lúc con Dung nó nằm viện, chị ko cho con chị hay, tối chị có ngủ được ko? Còn thằng con chị, bỏ vợ đi với con khác hỏi nó có cắn rứt ko?
– Chị xuôi, mình lớn rồi đừng có bới móc làm gì, chuyện nào ra chuyện đó chứ chị, Dung nó sai, tôi ko có quyền la nó hà chị?
– Tôi ko có bới móc, tại thấy chị như ăn hiếp, xét nét với nó quá. Con chị chị biết xót con tôi tôi cũng xót. Tụi nó đang ly thân chị biết ko? Dung đi chơi lúc ko biết thằng Vinh bị bệnh, mà tôi cũng ko biết, xin lỗi chị nếu tôi biết nó bị bệnh tôi đã kêu con Dung ở nhà mà lo cho nó rồi, chứ ko có như chị đâu chị.
– Chị vô thăm bệnh hay vô gây?
– (Vy) Kìa má …
– Tôi thăm thằng Vinh, còn chị nghĩ tôi muốn gây thì đó là do chị nghĩ, tôi thấy cái nào đúng thì nói thôi.
– Nếu chị thấy khó khăn quá thì ko cần thăm nó.
– Chắc chị mệt rồi, chị về nghĩ đi chị, nếu chị ko về thì mẹ con tôi về.
– (Vy) Thôi bác, bác ơi ở lại chút, anh 3 con mà gặp chị Dung ảnh mừng lắm.
– (má) Tôi nói cho chị biết, ko phải thấy thằng Vinh thương con chị rồi làm nư, đây là bệnh viện của bạn gái cũ của nó, con nhỏ chăm sóc hết mình nên Vinh mới mau khoẻ, nhờ nó hết.
– Ủa, ý chị là gì? Chị muốn nói cái gì?
– Tôi ko có ý gì, tôi chỉ mong con Dung nhìn người ta mà coi lại mình.
– Má, má muốn con với anh Vinh bỏ nhau luôn má mới chịu phải ko má? Như vậy má mới vừa lòng, như vậy thì má sẽ cưới Diễm cho ảnh phải ko má?
Nãy giờ tôi im để người lớn nói chuyện rồi, mà má cứ cố tình khích tôi, tôi ko hiểu được như vậy thì bà được cái gì? Bà phải biết nó bỏ con bà đau khổ cỡ nào chứ? Nói tới đây tôi ko dám để mẹ biết nhiều hơn về Diễm này nọ, tôi ko muốn mẹ bực bội, thứ đó ko đáng.
4 người đang đứng ngoài này, phía sau ông Vinh đang lần tường đi ra lôi theo cái cây treo chai nước biển, chắc ổng nghe tiếng nói chuyện …. 4 người quay lại, phải lúc đó má ảnh mới chịu thôi, ko chắc bà gây tới chiều, gặp mẹ tôi cũng đâu có vừa.
– Con thưa mẹ
– Uhm, Dung dẫn nó vô giường đi, đi được chưa?
Lúc đó Vy mới thưa mẹ tôi về, tôi cũng thưa má, má liếc hấy rồi đi. Thôi, tôi cứ nghĩ bà đang xót con vậy thôi. Tôi đi chung với mẹ đúng là thần kỳ, ko thì lại bị bà tát nước vô mặt nữa rồi, chán quá là chán.
Tôi nắm tay đỡ Vinh vô giường, Vinh nắm chặt tay tôi lắm. Chậc, nhìn Vinh xót ruột quá …
– Anh có nghe chị 2 nói tối qua em ghé, cảm ơn em.
– Uhm
– Con thấy sao rồi?
– Dạ, con cũng đỡ nhưng còn đau quá mẹ.
– Ừ, đi thăm là thăm chứ chuyện kia chưa có bỏ qua đâu nha. Con coi lại mình đi.
– Dạ, con xin lỗi má.
– Đi mà xin lỗi con Dung.
– Dạ …
– Thôi được rồi mẹ, anh ăn cháo ko?
Vinh gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ biết ơn, thấy tội lắm. Tôi đúc cháo cho ăn, tôi sắp khóc tới nơi, tôi nghĩ nếu 2 đứa quay về, làm sao mà tôi sống khi suốt ngày má cứ đay nghiến tôi?
– Bác sĩ có nói anh nằm mấy ngày ko?
– Có, nói anh nằm khoảng 4-5 ngày lận.
– Uhm, có bạn anh lo chắc cũng đỡ.
– Bạn gái cũ mà nãy má con nói hả?
– Dạ
– Coi bộ má con thích cô đó quá hả?
– Dạ tại tụi con chơi từ nhỏ
– Ừ, thương nhau sao mà bỏ vậy?
– Thôi mẹ, tự nhiên hỏi mấy chuyện gì đâu ko à.
– Ừ, hỏi thử coi lỡ tình cũ ko rũ cũng tới. Nếu mà cảm thấy như vậy được thì 2 đứa dứt luôn cho khoẻ.
– Kìa mẹ, mẹ nói gì ko à.
– Thiệt chứ gặp má con mẹ bực quá, con Dung sống với má con chắc cũng khó sống.