Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 113
Bữa sau đi làm, mệt mỏi, buồn chán, vì sáng ra chồng ngủ say như chết, cũng ko buồn đánh thức, ko thèm pha café sẵn cho. Vậy mà vô cơ quan lại gặp trường hợp giống mình.
Chị Tuệ Ngọc, nhớ ngày tôi vừa chập chững vô làm đã được chị chỉ bảo nhiều điều, chị người gốc Hoa, chị làm ở đây cũng 7-8 năm rồi. Chị với chồng là tình yêu thanh mai trúc mã, cưới nhau ngay sau khi ra trường, hạnh phúc là vậy mà nay chị đã 34 nhưng vẫn chưa có con, anh chị cưới nhau đã chục năm. Tôi cũng ko biết chị đã đi bao nhiêu bác sĩ, bao nhiêu thầy bà khắp Việt Nam này rồi, vợ chồng chị khá hơn vợ chồng tôi nhiều. Tử cung chị bị chúi xuống, anh thì t*ng trùng yếu, đã thụ tinh 4 lần, lần nào cũng đậu nhưng chị ko giữ được con. Hôm nay chị tâm sự với phòng là chị sắp ly hôn rồi, và lần này chồng chị cũng đã đồng ý. Mặt chị sưng húp, tâm trạng mình cũng ko hơn gì nhưng tôi cũng phải cố gắng an ủi chị, an ủi cho chị mà trong lòng mình cũng tan nát.
– Chị ơi suy nghĩ lại đi, anh chị thương nhau quá mà.
– Chồng chị có bồ rồi em à, bồ chồng chị có thai rồi.
– Sao chị biết?
– Chồng chị nói, ảnh nói ảnh ko thương con bé đó, ảnh chỉ muốn có con, nó sanh xong ảnh sẽ bắt con về cho chị nuôi rồi ảnh cắt đứt và ko liên hệ nữa, con bé đó nó cũng đồng ý thì phải, chỉ cần cho nó tiền thôi.
– Trời ơi …..
– Chị theo dõi từ mấy tháng nay, nó là đứa phụ quán bán cơm thôi, nó nghèo, hiền nữa nên chị cũng ko đánh ghen làm gì, thấy cũng tội lắm. Rồi chồng chị mướn nhà cho nó ở, mua card điện thoại cho nó bán và bán đồ online. Chưa 1 đêm chồng chị vắng nhà, nhưng con bé bầu nay đã gần 5 tháng, con trai em à!
– Ly hôn, rồi sau đó thì sao chị?
– Anh chị cũng ko quan trọng việc tài sản, cứ chia đôi, nhưng chồng chị chia chị 6 ảnh 4, và ảnh trợ cấp chị mỗi tháng 8tr đến khi nào chị có chồng.
– Nhưng, ảnh sẽ cưới con bé đó sao chị?
– Ko biết, đó là chuyện của ảnh.
– Ko còn giải pháp nào sao chị?
– Chị biết tánh chông chị, tụi chị yêu nhau 5 năm mới cưới mà em. Chồng chị tuy ko phải con trai duy nhất trong gia đình mà là con trai lớn, ba má ảnh người Bắc, mặc dù ảnh ko gia trưởng vì đã sống trong Nam từ nhỏ nhưng mà, cảm giác trách nhiệm, hy vọng rồi thất vọng đã đẩy vợ chồng chị xa nhau. Khi ba mẹ chồng càng ngày càng già, ông bà càng bất mãn về đứa con dâu đầu ko biết sanh con như chị, trong khi mấy đứa em trai em gái của chồng chị thì đứa nào cũng đã có con hết rồi. Thì chị lại càng thương chồng. Hôm qua chồng chị đã khóc em à. Nếu thực sự thì chị nghĩ anh sẽ ko cưới con bé đó đâu, anh ko phải loại người trâu già thích gặm cỏ non, chị tin chồng chị.
– Giờ chị tính sao?
– Tính gì em? Ly hôn thôi, chồng chị rời khỏi nhà 2 vợ chồng đang ở … chia 1 số tài sản khác.
– Xin con nuôi đi chị?
– Em nghĩ là chị chưa nghĩ tới chuyện đó sao? Nhưng chồng chị, ảnh ko thích, anh nói ko chịu được khi 1 đứa con phải con mình rồi nó hư, nó phản. Khi ông bà chết đi nó cũng ko biết ý nghĩa cái tang nó đeo trên đầu.
– Nghe chuyện chị em buồn quá, nhưng em biết, người mạnh mẽ và bản lĩnh như chị đã đi đến nước này thì đã ko còn cứu vãn được nữa rồi. Em sanh sau đẻ muộn, chưa trải qua những cảm giác và hoàn cảnh của chị nữa, em ko biết nói sao chỉ mong chị nhẹ nhàng với quyết định của mình.
Hai chị em ôm nhau, chị lại bậc khóc. Lòng tôi có 1 sự đồng cảm khó tả, thấy đau cho thân phận phụ nữ quá.
– Chắc chị sẽ nghỉ làm.
– Dạ? Sao vậy chị?
– Chị muốn 1 khởi đầu mới, với cái tuổi của chị, khả năng sinh con là con số ko thì chị ko nghĩ tới chuyện có chồng nữa. Chị sẽ đi học về sư phạm và gom tiền để mở trường mầm non nhỏ nhỏ … Lúc đó chị sẽ thấy vui hơn với học trò của mình.
– Chị mà nghỉ thì em buồn lắm, Khoa vừa mới nghỉ để kinh doanh, giờ thêm chị nữa.
– Ừ, chị nghỉ thôi chứ chị em mình cũng liên lạc mà em lo gì. Hoàn tất thủ tục xong chắc chị sẽ xin nghỉ luôn.
Câu chuyện của chị Ngọc cứ vậy mà ám ảnh tôi, chị em thân thiết là mấy chứ chưa bao giờ tôi kể những chuyện trong gia đình tôi cho chị nghe, khi chị hỏi sao 2 đứa chưa con thì tôi nói kế hoạch. Kể cả thời gian tôi ly thân thì chỗ làm ko hề biết. Ngày hôm nay phòng kế toán thật là ảm đạm, cơm trưa cũng ko ai buồn ăn. Vinh gọi
– Em nghe
– Anh xin lỗi vợ chuyện hôm qua, lần sau anh ko đi bậy ở ngoài nữa. Vợ hết đau bụng chưa?
– Uhm, em đỡ rồi.
– Tối nay em khỏi nấu cơm, muốn ăn gì anh chở đi?
– Uhm chiều về tính đi anh. Giờ em ngủ trưa 1 chút.
Đầu giờ chiều tôi bắt đầu mò lên mạng đọc về hiếm muộn, tôi xem các tư vấn bác sĩ. Rồi tôi quyết định sẽ đi khám chữa hiếm muộn, tôi sợ cảnh gia đình ly tán vì ko có con, tôi ko tưởng tượng cho dù 2 vợ chồng có vượt qua bao nhiêu định kiến thì tới tuổi xuống lỗ mà ko có con hương khói nó ra làm sao nữa? Chiều nay về sẽ nói chuyện với Vinh.
5h10 tôi ra cổng cơ quan, chồng đã đậu xe lù lù ngay đó
– Ăn bánh tráng cuống Hoàng Ty ko em? Hay ăn bánh khọt bánh xèo? Em thích lắm mà.
– Uhm, bánh khọt.
Tôi nhìn mặt ông Vinh hớn hở, cái kiểu nhận lỗi thì tôi ko giận được nữa. Ổng lại biểu để xe ở cơ quan đi, mai ổng chở đi làm.
Vô quán ông Vinh kêu món như thuộc bài, bánh xèo ko tôm bánh khọt ko tôm, gỏi cuốn ko tôm, cam vắt.
– Anh, có khi nào anh nghĩ mình ly dị vì ko có con ko anh?
– Em nói gì vậy?
– Ko, em hỏi thiệt.
– Lại đọc mấy cái truyện bi kịch hay coi phim gì nữa phải ko?
– Hay mình đi khám hiếm muộn đi.
– Sao lại khám cái đó?
– Vì đã 3 năm rồi, ko có con là có vấn đề, trên 1 năm mà ko con là người ta đã khám rồi. Anh coi sắp xếp đi qua tuần em hết dơ mình rồi mình đi khám, coi bệnh chỗ nào thì chữa chỗ đó.
– Tuỳ em.
– Em nghe nói là để khám hiệm muộn phải ko quan hệ trước 2 ngày hay sao đó.
– Sao có vụ đó nữa.
– Uhm, người ta xét nghiệm t*ng trùng của anh, đảm bảo chất lượng chính xác nên vậy.
– Sao em biết?
– Em coi trên mạng.
– Sao em ko hỏi bác sĩ quen lúc trước khám cho em thử đi. Em muốn thì anh đi với em thôi.
– Anh nói chuyện sao nghe ko có thành ý gì hết vậy? Em muốn mình đi khám là cho 2 vợ chồng mình tìm ra nguyên do sao mà chưa có con, chứ ko phải đi khám cho em!
– Uhm, anh biết rồi.
– Nếu thật sự 1 mình em khám được, thì em cũng ko nói anh đâu. Nói ra sao em thấy anh kỳ quá.
– Thôi, lại muốn gây rồi, em ăn đi, chuyện này đợi mai mốt em hết kinh rồi nói tiếp, giờ em dễ nóng quá.
2 vợ chồng đi ăn về nhà, ông chồng cũng ôm ấp lắm nhưng tôi lại bực bội trong người. Bé Vy gọi
– Chị nghe nè.
– Chị, bữa nay em qua nhà chị ngủ ké được ko?
– Uhm, qua đây ngủ với chị, bị má la hả?
– Ko phải, em buồn quá, lát em qua nha rồi em kể chị nghe.
– Uhm.
– Chị ăn gì ko em mua?
– Ko, chị mới ăn về em đói thì em mua đồ qua em ăn thôi, chiều nay chị ko có nấu cơm.
– Dạ.
Ông Vinh đang coi tv, tôi đang ủi đồ trong phòng, đi ra ngoài
– Tối nay anh ngủ ngoài phòng khách nha, bé Vy qua ngủ với em.
– Ủa, nó bị ba má chửi hay sao?
– Em ko biết, lát em nó qua nói chuyện nhẹ nhàng chút dùm em, nó đang có chuyện buồn gì đó.
– Anh biết rồi, đêm nay anh ngủ đây, biết thân phận rồi!
Khoảng 1 tiếng sau, cô giặc Ngô dễ thương nhất đất An Nam qua tới. Cô bé mua cho anh nó 1 ly capuchino nóng và chị dâu 1 ly đá xay matcha.
– Em mới đi café về, ko biết mua gì, mua cho anh chị vậy thôi.
– Còm cái bịch kia là gì vậy?
– Gà nướng đó chị, ko phải chị thích ăn gà sao? Lát tối có đói mình ăn khuya. Em hay ăn khuya lắm.
– Mà em ăn gì chưa?
– Em ăn rồi.
– Uhm, em từ nhà chạy qua hả?
– Dạ, em mới đi tour về hồi trưa. Em về nhà xong đi gặp bạn giải quyết 1 số việc xong qua đây luôn. Em nhớ chị Dung, em muốn ngủ với chị.
– (Vinh) Chị mày đang điên đó, ngủ thôi đừng có chọc chị nghe chưa?
– Sao anh kêu em bằng mày hoài vậy? Ko phải chị Dung nói anh là phải ngọt ngào với em hay sao?
– Ừ, ừ bé Vy, được chưa?
– Bữa nay cho em mượn chị Dung nha, 1 đêm thôi, anh có buồn ko?
– Thôi, anh cho mày luôn. Ngủ tới khi nào chị mày hết bị kinh thì trả.
Tôi lấy bộ đồ thun mặc nhà ra cho bé Vy
– Thôi em đi tắm đi, chị mới mua mấy bộ đồ Paltal nè, giặt thơm rồi, mặc đi để chị giặt bộ đồ em cho.
– Thôi đồ em em tự giặt.
– Uhm, giặt đi rồi chị ủi hơi cho nó mau khô, như vậy đem phơi sáng là nó khô à, khô mà còn thẳng nữa.
– Dạ.
Cô út đi tắm, ra ngồi chơi với vợ chồng tôi 1 chút, bé lấy laptop kiểm tra mail công tác. Cô út nhà chồng tôi búi tóc củ tỏi nhìn thấy cưng lắm. Mặc xác ông Vinh nằm dài coi tv, 2 chị em tôi vô phòng tâm sự, cùng là phụ nữ, tôi thấy bé út có chút tương tư. Vô phòng tôi bật tv, kéo hộc tủ lấy cái mền cái gối ra quăng cho ông Vinh, ổng kéo tôi xuống hôn 1 cái rồi mới buông.
Tôi vô phòng, chốt cửa luôn.
– Thất tình phải ko?
– Dạ
– Tâm sự đi, chị nghe.
– Người em thích lại thích bạn thân của em. Mà bạn thân của em ko thích người đó, người đó cứ nhờ em nói vô, nhờ em tác hợp, nhờ em dò hỏi coi bạn em thích gì muốn gì để mua tặng. Em buồn quá, nhưng em quý bạn em, mà em giúp người kia em thấy em ngu quá.
– Em giúp việc gì chưa?
– Chưa! bạn em biết em thích người đó mà. Giờ em mà nói dùm thì có phải em ngu lắm ko?
– Ừ, như vậy là ngu lắm. Em nói thẳng đi.
– Nói gì chị? Em nói em thích người đó hả?
– Ko phải, nói là ko giúp, đàn ông thích thì tự tìm hiểu và tiếp cận đi.
– Oh, để em coi. Nhưng em buồn lắm.
– Em thích người ta em có thể hiện ko?
– Ko, em đơn phương thôi.
– Sao em ko thể hiện đi?
– Thể hiện sao giờ chị? Ko lẻ em chủ động? Kỳ lắm
– Có gì mà kỳ?
– Ngày xưa chị với anh ba ai thích ai?
– Anh em nói với em là chị cua ổng hả?
– Ko, ổng ít kể lắm cho tới khi em gặp chị.
– Ừ, ổng cua chị, chị cũng thấy thích thích, mà anh em làm bạo và chai mặt lắm em ơi.
– Đàn ông phải vậy chứ. Em ko muốn mất bạn em?
– Sao lại mất bạn? Người đó cũng là bạn em à?
– Dạ.
– Chậc, khổ thân. Thôi vầy, em nói ra là bạn thân em thích người khác rồi, rồi em hỏi bạn thân em trường hợp người đó thích em vậy coi bạn thân em có chia sẻ đc ko?
– Lỡ thời gian sau 2 người đó quen nhau sao chị?
– Thì thôi chứ sao?
– Chán quá, ko muốn là kẻ thứ 3, tò tò đi theo như kỳ đà cản mũi vậy chị. Chị thấy em có chỗ nào ko được ko?
– Ko, chỗ nào cũng được, chỗ nào cũng đẹp hơn chị. Mà em coi, anh em mê chị ko? Hahha.
– Chị trắng trẻo dễ thương mà.
– Nhưng chị ko học giỏi bằng em, ko cao ráo bằng em, ko nói được mấy thứ tiếng như em, ko lanh bằng em, cười ko có răng khểnh như em. Chị chỉ trắng hơn em thôi còn lại thua hết!
– Thiệt ko chị?
– Thiệt mà, như em vậy người nào ko thích em là người đó thiệt thòi, em lo gì. Ui da, chờ chị đi lấy túi chườm, chị đau bụng quá.
– Chị đau bụng vậy uống thuốc đi chị.
– Lâu lâu mới uống, chị nghe người ta nói uống nhiều quá ko tốt.
– Mỗi tháng mình mới uống 2, 3 ngày mà chị.
– Uhm, tại anh em mua túi chườm cho chị, để chị xài mắc công ổng buồn.
– Anh em hên lắm mới lấy chị, ko lấy bà Diễm chắc chết!
– Sao chết, má thương bả lắm mà.
– Thôi chị ơi, bả giả tạo xảo quyệt thấy mồ. Mà nhắc mới nhớ nha, em biết face và chỗ làm của chồng bả rồi đó. Bả phá chị thì chị nói em, em hứa với chị là em quậy tới bến luôn!
– Thôi được rồi cô, hết buồn chưa mà hăng vậy?
– Để em đi lấy túi chườm cho, chị để ở đâu?
– Thôi được rồi, ra ngoài chơi với anh em chút đi. Chị lấy cho.
– Mà chị ngủ sớm ko? Em qua vậy có sao ko? Em hay thức khuya lắm.
– Thì em cứ nói chuyện chừng nào chị ngủ thì ngủ, em làm gì thì làm.
– Em coi phim đc ko?
– Được, thoải mái.
– Cảm ơn chị. Người em thích lại thích bạn thân em nên em ko biết chia sẻ với ai nên mới qua kiếm chị làm phiền chị.
– Phiền gì mà phiền, thì coi như chị là bạn em cũng được mà.