Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 112


Đọc truyện Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? – Chương 112

Hôm nay chủ nhật, 2 vợ chồng đặt 3 bàn tiệc nhỏ trên nhà, thuê người quen nấu mấy món ngon ngon để mừng nhà mới. Mời gia đình 2 bên và con Tiên điên. 

Ai cũng khen nhà dễ thương, phong cách và ko gian dễ chịu, lầu cao ko thiếu gió nên ko có cảm giác ngộp dù cũng đông người. Nào là tranh thêu long phụng, nào là khánh vàng “ vạn sự như ý “, đồng hồ treo tường, bộ chén đĩa, bộ ly tách … Bé Vy biết anh nó thích uống café nên mua tặng 1 bộ phin pha café nghe đâu cũng mắc lắm. Nổi bậc nhất có lẻ là quà tân gia của mẹ, hồ cá treo tường, chắc mẹ biết 2 vợ chồng cùng mạng mộc (đại lâm mộc mà).

Má dòm ngó nhà cả 1 vòng, rồi cũng ra vẻ ưng ý lắm. Nay ba má mua cho cái khánh vàng, rồi má cũng hơi gượng gạo nhưng cũng chúc phúc, chúc 2 đứa nhà mới mau có tin vui. Thái độ của má vẫn vậy, phận dâu con tôi cũng luôn lễ phép hết mình.

Một ngày đẹp trời và hạnh phúc nữa trôi qua. Những ngày mới dọn về nhà mới thì cảm giác lúc nào cũng như Tết. Nhìn ông Vinh đứng ngồi nằm gì cũng muốn ôm, muốn hôn ổng.

Rồi những chuyện vặt vãnh của các cặp vợ chồng khi ở riêng cũng xảy ra. Vinh nói với tôi anh sẽ ko động tay vô 1 việc nhà nào, rửa chén, giặt đồ hay thậm chí quét nhà cũng ko. Ổng biết tôi cũng đi làm, nên tôi làm được thì làm, ko thì thuê người giúp việc cho. Tôi nghĩ là ổng giỡn, xong nghĩ lại nhà có 2 đứa thì làm gì có việc nhà nhiều mà làm, thôi ổng đi làm thì suy nghĩ nhiều, đàn ông là việc nước, mình vợ lo việc nhà cũng được. Với lại đã đang ko được lòng má chồng, xong để mang tiếng lười biếng ko lo được cho con trai của má, nên quyết tâm làm vợ đảm.

Vậy mà, ko ngờ Vinh nói thiệt, sáng ra tôi pha café, lau quét nhà lau nhà xong thì ổng uống café xong là cái ly để yên trên bàn ko dẹp tôi mà bước ra trước thì cái ly để tới chiều, đi làm về giày dép cở ra là để yên đó, cái tủ kế bên cũng ko để lên, quần áo thì vợ giặt xong có khi về sớm thấy khô cũng ko lấy vô dùm, nhà kiến bò cũng ko xịt kiến, chờ vợ đi làm về xịt, ổng nói do ổng bị viêm mũi dị ứng nên ko chịu được mùi thuốc xịt. Có cái toilet dơ quá thì lúc tắm ổng có cọ cọ chà chà 1 chút, đa số vẫn là mình làm. Ăn cơm xong việc ổng dũng cảm làm là bưng cái nồi cơm điên để lại trong bếp – hết!

Đúng là công việc ko nhiều, nhưng mà nhiều lúc tôi bực lắm, nhất là mỗi khi tới tháng, tôi đau bụng, quạu quọ, tháng nào tới tháng cũng cãi lộn.

– Ủa anh, cái ly nước uống xong thì dẹp đi, mà có mấy cái đồ lót ly sao anh ko lót, anh để trên bàn kiếng, trên tủ vậy nước chảy thấm hư đồ hết!

– (Im lặng)

– Vớ anh mang dơ thì anh cũng phải bỏ vô đồ dơ để em giặt chứ anh cứ nhét nhét vậy hoài, mang ko biết ngứa à?

– Em la anh hoài. Thôi, lại đây ôm cái, công chuyện nhà nhiều mệt thì kêu người ta tới làm, kêu theo giờ thôi. Em đừng làm cực tội nghiệp em, xong em còn la anh hoài.

– Em ko có la, nhưng em nói ko phải sao? Chỉ cái việc anh dẹp cái ly hay đôi dép anh đúng chỗ thôi mà anh cũng ko làm, sao anh làm biếng quá vậy?

– Thôi, em đang khó chịu, anh ko cãi, chứ anh là ko vui rồi. Ngay từ đầu anh nói rồi, làm được thì làm, ko được thì kêu người ta làm, chứ đừng có làm rồi cự anh như vậy.

– Nhà có bao nhiêu việc mà thuê mướn, em thích tự tay làm mọi việc vừa ý em. Anh như vậy mà nữa có con rồi ai phụ em đây?

– Em có chịu đẻ đâu, tháng nào cũng có kinh, chừng nào đẻ đi rồi tính.

Tôi trừng mắt, đứng dậy, quăng cái áo đang xếp, bỏ đi vô phòng khóa cửa ngồi hậm hực. Cảm giác tức tối dễ sợ, tôi làm gì sai hay tôi nói gì sai, chỉ là những việc xuất phát từ ý thức thôi mà ko làm, hễ góp ý thẳng thắn là thoái thác kiểu kẻ cả, hở hở ra là đòi thuê người …. Bao nhiêu người, vừa đi làm vừa lo con cái vừa việc nhà, chỉ cần người bên cạnh phụ 1 việc nhỏ cũng vui. Còn đằng này, vậy còn nói tôi tháng nào cũng có kinh.

Gõ cửa cốc cốc tôi ko thèm mở, hắn lấy chìa khóa mở cửa vô phòng, giả bộ bưng luôn mớ quần áo mới xếp xong, để trên giường trước mặt tôi như kiểu “ anh phụ em xếp đồ xong rồi nè “. Xong ôm hôn các kiểu, các bạn đọc ngôn tình đừng có nói ổng là soái ca soái kiết gì, các kiểu quan tâm nhẹ nhàng, chu đáo ngọt ngào gì gì. Ko có đâu, chọc điên vợ xong thì nịnh nịnh là giỏi thôi.

Từ ngày ra riêng tới giờ, ko có ai nên mình hay mặc đồ nhà, mấy cái quần sát đùi, áo dây hay áo ba lỗ, ko thì mặc mấy cái đầm mỏng, lâu lâu còn mặc sịp với áo thun cũ của ông Vinh. Chưa hết, tự nhiên còn thích thả rông, đọc trên mạng thấy thả rông có nhiều công dụng tốt cho sức khỏe, mà công nhận đi làm vầ tắm rửa sạch sẽ rồi ko mặc chíp thấy thoải mái lắm (vậy là mình thả rông toàn tập khi ở nhà và tối còn ngủ nude).

Hai ngày ko thèm nói chuyện, tới ngày thứ 3, đi làm về mình thay cái đầm ở nhà ra mặc, đang nấu cơm, ổng Vinh về tự mở cửa, hôm nào mình về trước là mở cửa rồi 2 đứa lại hôn nhau thôi. Nhưng đang bực nên làm gì thì làm, liếc qua thì thấy cởi vớ ra, rồi để giày vô tủ đàng hoàng, sau đó đem đôi vớ đi ra phía máy giặt, chắc là để vô đồ dơ. Trong bụng bực mình nhưng nhìn cái kiểu ổng như ăn trộm nên mắc cười, nhưng tuyệt đối ko cười.

– Vậy được chưa bà chủ?

– (Im lặng)


– Mấy ngày em bị kẹt thì em là vua rồi, anh sợ em, anh cam kết là mấy ngày em bị anh sẽ cố gắng ko bày biện, sẽ ý thức dọn dẹp phụ em, còn mấy ngày khác thì thôi nha! Em đừng có cứ tới mấy ngày này là chằm dằm, mặt lớn mặt nhỏ với anh.

– Cám ơn!

– Anh mua cho em cái túi chườm nóng, để em chườm bụng, anh hỏi thì người ta chỉ nên anh mua cho em, chừng nào em đau bụng thì chườm, đừng có ôm bụng nằm đủ kiểu như vậy nữa.

– (im lặng)

Ổng đi lại gần, sát sát mở tủ lạnh lấy nước uống, xong bóp ngực tôi 1 cái rồi bỏ chạy vô phòng đi tắm. Ngực đang đau tôi giật mình, vừa cáu tiết vừa mắc cười, để yên luôn, tôi cũng quay qua tủ lạnh định uống nước thì lỡ tay trúng cái ly ông ấy vừa để trên bàn, để ngay mép bàn “ rỗn 1 cái “ – ly rớt bể, tôi ko tránh kịp đạp 1 miếng miễn ly nhỏ bị đứt chân. Vì đang bị kẹt nên máu chảy hơi nhiều, tôi hét

– Anh chỉ giỏi nói thôi anh Vinh!

Tôi cà nhắc chân mình tới tủ thuốc, lấy bông gòn và băng cá nhân băng chân mình lại trước, mang đôi dép rồi quét quét mấy cái miễn, lau máu chảy trên nền nhà, ông kia đầu cổ ướt nhẹp chạy ù ra, thấy tôi đang lau máu

– Em bị gì vậy?

Ông ấy sáp vô, cầm châm tôi lên coi, tôi lườm ko thương tiếc rồi đẩy ra

– Mai mốt mua ly giấy uống đi, anh uống xong cái ly anh cũng ko dẹp nỗi, vậy mà hồi nãy anh nói hay lắm đó!

– Em có sao ko?

– Có, đứt chân với sắp chết vì tức anh!

Ổng gãi gãi đầu. Tôi nấu cơm tiếp, điên hết cả người thiệt chứ. Đang nấu thì tôi nghe nhạc, ông ấy mở nhạc Bryan, cứ mỗi lần chọc điên tôi xong là mở nhạc Bryan ….. vậy mà lần nào tôi cũng xìu.

Cơm xong, ổng bưng nguyên mâm dẹp vô bếp, nay tử tế lắm, lấy hết chén ra để vô bồn đàng hoàng. Tôi vô rửa chén, xong xuôi tôi lấy dĩa đu đủ mua hồi chiều, cắm 2 cây nĩa đem để trên bàn mà ko nói tiếng nào

– Cho anh ăn hả?

Thấy tôi ko thèm trả lời, gã cười đểu, tôi ăn 1 miếng sau đó lau nhà lại 1 lần, xong đi vô soạn đồ đem giặt, nhà tôi có 2 sọt đồ dơ : 1 sọt đồ trắng và đồ lợt màu, còn 1 sọt đồ đen, tính tôi kỳ lắm, hồi ở nhà Vinh thì có người giặt đồ sao cũng được nhưng khi tôi 1 mình thì mọi thứ phải như ý tôi, đồ trắng thì giặt tay xong bỏ vô sấy thôi, còn đồ đen cũng vò sơ tay rồi bỏ vô xả và sấy, nói chung cái máy giặt hầu như chỉ để sấy.

Chậc chậc, ông ấy đem đôi vớ đen quăng vô giỏ đồ trắng, chuyện ko có gì lớn nhưng tôi cũng bực mình muốn chết luôn. Tôi chưa kịp mở miệng la thì nghe ổng mở cửa

– Anh đi ra ngoài chút xíu về liền. À, đu đủ anh chưa ăn xong, đừng dẹp nha!

Tôi ko thèm quan tâm, cứ lúi cúi soạn đồ ra đem giặt, đang ngồi giặt đồ thì khoảng 15p sau nghe ổng mở cửa. Thôi kệ, cũng ko quan tâm. Bỏ đồ vô sấy, xong rửa tay bước ra.

Ổng canh tôi bước ra thì rình rình ôm tôi, hôn cổ, hôn mặt, hôn tóc, 2 tay của ông Vinh cũng bất chấp sờ soạng. Tôi ko biết chồng ai ra sao chứ chồng tôi là dê kinh khủng. Tôi cũng vùng vằng 1 chút


– Anh buông ra coi.

– Anh mua cho em, 2 đôi dép lông mang trong nhà để êm chân.

– Ở đâu ra đó?

– Bitis ở dưới nhà.

Tôi dịu xuống ngay, đứng yên trong vòng tay của hắn

– Tháng sau đừng kẹt nữa, đẻ cho anh 1 thằng ku nha! Như vậy là vẹn cả đôi đường, khỏi phải cáu gắt mệt mỏi bị đau bụng mà vừa có tin vui.

Đó là tâm lý khó chịu mấy ngày hành kinh, chứ bình thường cũng có nói nhưng ko phải lúc nào cũng cáu gắt, thấy ổng bày thì mình dẹp, vì nói riết cũng vậy nói hoài mỏi miệng, mà chồng mình chứ ai đâu, mấy chuyện đó cũng nhỏ mà. Thương ổng lại muốn làm vợ ngoan nên cứ đi làm về là làm việc này tới việc khác. Ko bao giờ quên việc gì nhưng mỗi tội làm gì cũng chậm hơn người khác.

Cũng phải hơn 3 tháng rồi, vẫn ko thấy tin vui gì. Bắt đầu thấy nghi ngại, năm trước giận hờn gần cả năm ko tính, nhưng sau khi hòa giải thì lúc nào cũng đều đặn, cũng có suy nghĩ áp lực gì đâu.

Bắt đầu dò hỏi các mẹ xung quanh, người thì chỉ đi hốt thuốc bổ uống coi chừng ốm quá khó có con, mẹ thì chị các mẹo để dễ dính bầu như “ kê gối “ hay sau khi gần nhau thì cho vào trong nhưng khoan hãy rút ra, cứ để yên như vậy 1 hồi, mẹ thì kêu đi bác sĩ khám. Tìm hiểu các món ăn bồi bổ cho cả 2. Rồi thời gian trôi qua, tháng nào cũng có mấy ngày cãi nhau kiểu như hẹn giờ sẵn vậy. Cãi đã hằn hộc đã thì qua hết mấy ngày lại vui vẻ, lại yêu thương, lại mềm nhũn ra khi gần chồng. Được cái ông Vinh vợ nói gì cũng chịu nghe và làm theo.

Hì hục mãi tới thời điểm khoảng tầm 3 năm sau cưới, hôm nay hớn hở vì đã trễ được 4 ngày. Chiều hôm nay Vinh làm đêm,các chị chỗ làm dặn trễ kinh tầm 10 ngày đến 2 tuần hãy thử cho chính xác, lâu lắm rồi mới biết mùi trễ kinh, mọi thứ vẫn y như sắp bị kẹt, ngực căng và bụng âm ĩ, tâm lý thế nào mà cứ thèm ăn bắp luộc, ăn lại thấy ngon nữa. Chiều về chạy về ghé thăm và ăn cơm với mẹ.

Xong đi café với con Tiên chút, có nhờ nó lấy cho mấy cái que thử nữa, chuyện trễ kinh ko có khoe mẹ, định chờ khi nào chắc chắn thì nói cho mẹ vui luôn. Cứ ngày nào Vinh đi làm đêm là tôi lại đi chơi với Tiên, hoặc bé Vy nhưng đi với Tiên nhiều hơn.

– Tâm lý mày thoải mái đi, mày đừng ăn những cái mát quá như rau răm, rau ngót, cũng đừng để bị tiêu chảy mấy ngày nhạy cảm này. Chúc mày có tin vui sớm, mà sớm mẹ gì nữa, 3 năm rồi, gần 30 tuổi đẻ được rồi. Có bầu rồi đẻ đi, tao lo trọn gói mấy cái thuốc men cho mẹ và bé, free hết.

– Ừ, tao cũng hy vọng, bây giờ nếu tao có con thì chắc má chồng tao thương tao lắm.

– Con cái là lộc trời cho, với lại thời này rồi mà bà má chồng mày lúc nào cũng khư khư quan niệm đó, chán! tao nữa lấy tây cho khỏe.

Tối về lên wtt đọc các topic dấu hiệu có bầu, rồi gõ google search thêm. Nói chung kinh nghiệm 50-50, có những trường hợp trễ cả 10 ngày 20 ngày mà vẫn ko có con, rồi giải thích cho những triệu chứng mệt mỏi thèm ăn là do tâm lý trông con mà ra, rồi có những topic về hành trình tìm con nữa, đọc có lúc thì cười, có lúc thì rớt nước mắt vì đồng cảm cho thân phận người vợ và mong muốn được làm mẹ. Nhưng dù sao mình vẫn thấy vui và an ủi mình, dặn lòng dù có dù ko cũng phải kiên trì và cố gắng. Rồi nhắn tin mùi mẫn, yêu thương với Vinh, gọi viber nữa chứ.

Sáng nay dậy vẫn ko thấy gì, mặc dù bụng quặn hơn, nhưng tôi vẫn hy vọng lắm. Đang đi làm thì Vinh gọi

– Em nghe

– Chiều em đừng đi chợ, có mấy anh em kỹ sư qua nhà mình chơi, có người quê ngoài biển có đem hải sản vô, chiều về em chịu khó nấu dùm anh vài món được rồi.

– Ủa, sao khi đi ra quán cho gọn anh, em có biết nấu mấy món gì ngon đâu, với lại bia bọt, nước đá này nọ nhiều lắm ra quán cho tiện.


– Em nghe anh, mấy anh em chỉ uống vài chai, chủ yếu bàn công việc chút thôi. Anh nghĩ nhiều lắm chừng 2 tiếng là giải tán à.

– Thôi anh nói vậy thì thôi, để chiều em mua thêm cái gì cho mấy anh ăn, chứ giờ đó là giờ ăn tối mà.

– Uhm, cảm ơn em, em lo dùm anh nha.

Mặc dù miễn cưỡng, nhưng thôi kệ, bạn bè đồng nghiệp, dù gì người ta cũng hỗ trợ chồng mình. Chưa bao giờ 1 ngày mà hồi hộp như vậy, chờ đợi nửa mong mất kinh luôn nửa còn lại lại lo lắng sẽ có kinh, chiều luôn vẫn ko có gì, nhưng cảm giác bụng đau hơn, thấy ở đó hơi ướt, cứ đi vô nhà vệ sinh kiểm tra mà vẫn ko thấy gì. Vinh gọi

– Em về chưa?

– Em chuẩn bị về nè.

– Uhm, em về trước coi mua bia dùm anh luôn. Anh đang ở xưởng 1 chút, cũng sắp xong rồi.

– Dạ!

Hối hã chạy về, ghé tiệm cơm gà quen mua thêm con gà quay, 1 ít thịt xá xíu và 1 hộp cơm hấp (cơm nấu kiểu nấu bằng nước luộc gà). Tới chung cư thì dặn tạp hóa bưng lên cho 2 thùng bia và 1 bao đá nhỏ. Vô nhà, để đồ ra đó rồi đi tắm nhanh, để còn chuẩn bị. Mới vô toilet cởi đồ ra tắm thì đã thấy máu dính quần, hơi buồn nhưng nghĩ lại có đọc qua 1 trong những hiện tượng là máu báo, sẽ có vài giọt, vẫn tự trấn an mình. Vừa ngồi lên bồn cầu đi vệ sinh thì đã ào ra …. Kiểu như bị tồn ứ mấy ngày nay vậy. Hụt hẫng tột cùng, tay chân mất hết sức lực, trong lòng trống trải khó tả, rồi những tưởng tượng đẹp đẽ như pha lê vỡ nát tan tành, tiếc nuối.

Vẫn cố gắng tắm gội nhanh, ra thay đồ rồi chuẩn bị đồ cho chồng. Ly uống bia, gà và xá xíu bày ra 2 dĩa, cơm 2 tô … Mở tủ lạnh thấy có 2 con mực một nắng lớn, rửa sạch hấp gừng cho nhanh, còn ốc hương thì xào tỏi, tôm thì nướng. Tay thì làm nhanh nhanh nhưng đầu óc như mất hồn vậy. Buồn da diết luôn, tưởng như trái đất hoang tàn dưới chân mình. Niềm hy vọng vừa mới chớm …

Khoảng 6h30, Vinh và bạn ghé qua, thêm tới 7 người, mấy anh em vô toilet rửa tay rửa mặt rồi ra bàn ngồi, tôi lụi cụi bưng đồ ăn đồ nhậu ra. Vinh giới thiệu vợ với mấy anh em đồng nghiệp, tôi chào hỏi mấy anh. Mấy ông kêu tôi ngồi chung tôi từ chối, chỉ lo bưng bê thôi. Mấy ông nói rồng nói mây, khen nhà đẹp, rồi từ từ thấm bia bắt đầu nói chuyện chính trị, tình hình hòa bình thế giới, xong nói qua tới chế tạo tên lửa – tomahawk này nọ, người đang mệt nghe nhức hết đầu.

Hơn 8h, ai cũng ngà ngà, 2 thùng bia hết trọi, uống thêm chai chivas vậy mà lúc đầu tôi còn nói với tủ tạp hóa nếu ko uống hết thì trả lại. Đúng như rằng, ông nào cũng uống bia như uống nước. Vinh kêu tôi mua thêm 1 thùng, tôi vẫn mua thêm nhưng lúc này tôi khó chịu rồi, bụng thì đau nhiều, tâm trạng ko tốt, nhà có mấy ông nhậu ồn như cái chợ, tôi phải qua nhà hàng xóm nói nhờ người ta thông cảm.

9h40 hết bia … 1 ông trong nhóm rũ đi đánh bida, mấy ông còn lại ko ai từ chối. Ông Vinh là ham hố nhất, nhậu nhẹt hết mấy tiếng đồng hồ chưa đã giờ còn rũ nhau đi đánh bida, xác định là ăn chơi như vậy sao ko nhậu quán, tôi đâu có cấm cản gì đâu mà còn kéo về đây, bực ko tả được.

Mấy ông nhậu say liêu xiêu, đòi bưng đồ dẹp phụ thì ông Vinh ko cho, tuyệt đối ko cho nói là để tôi dọn, lâu lâu có dịp lên mặt với vợ mà lại. Vậy là khoảng 10h15 mấy ông chào tạm biệt và kéo nhau đi, tôi có dặn mọi người chạy xe cẩn thận này nọ.

Họ đi hết, còn 1 mình tôi, cái nhà như cái quán, đồ ăn nguội lạnh, vỏ bia vứt lung tung, tàn thuốc gạt búa xua …. Tôi mệt mỏi, buồn nữa, ngồi co chân trên sofa gục đầu, muốn khóc cũng ko khóc được. Bụng đau nhiều, vẫn ráng bưng hết đồ vô bếp dẹp, đồ dư còn bỏ ra 1 bọc riêng để cho người ta lấy cho heo, lau nhà rồi quét lại, ba cái hải sản tanh lắm tôi lau đi lau lại mấy lần, xịt nước thơm phòng nữa mới thôi. 11h, tôi mệt rồi, đang định vô rửa đống chén thì Vinh gọi

– Alo em nghe.

– Uhm, em phải vui lên nha, bạn bè anh đồng nghiệp này tốt lắm, cả năm rồi anh em mới có dịp nhậu chung đủ mặt đó.

– Anh đừng uống nữa

– Anh chưa xĩn đâu mà em lo, chồng em mà.

– Ừ, nhậu thì giỏi.

– Anh thương em cũng giỏi, kiếm tiền cũng giỏi mà. À mà anh gọi nói em, chắc anh về trễ 1 chút, hay em ngủ trước đi!

– Trễ là chừng nào?

– Giờ 11h rồi tụi anh mới tới quán mà, đâu biết chừng nào về.

– Quán gì? Ko phải đi đánh bi da à?


– Bi da gì giờ này, tụi anh đi vô quán karaoke rồi.

Máu tôi điên lên, cái giọng lè nhè của ổng, đầu dây bên kia bắt đầu nghe tiếng nhạc, Vinh cố gắng nói lớn nhưng tôi thì chỉ lóng tai nghe âm thanh ở đó, giọng con gái hát.

– Anh đi karaoke ôm chứ gì?

– HAHah, thôi anh tắt máy đây, em ngủ trước đi nha!

Vinh tắt máy, bụng tôi sôi sùng sục, ko biết nóng giận ức sức sao mà tôi vô bếp hất hết mâm chén dơ xuống sàn, bể tan nát, bỏ đi vô phòng nằm khóc ngon lành. Rồi mệt quá ngủ luôn ko hay. Giật mình thức dậy khi nghe tiếng mấy con mèo tìm đực kêu um xùm, chạy ra ngoài vẫn chưa đóng cửa ban công, gió lạnh gần chết. Tôi hoàn hồn đóng cửa xong chạy vô bếp, cái đống chén bể tan hoang, kiến bò khắp nơi, tanh hôi … Ai dẹp? Mình dẹp chứ ai nữa. Tôi bò vô, quét hốt hết vô đồ hốt rác, lượm từng miếng đồ ăn dính dưới gạch, rồi quét, rồi lau …. Cả nửa tiếng đồng hồ mới xong. Tôi ra sofa ngồi bấm tv, nhìn đồng hồ đã 2h rồi mà ổng còn chưa về, từ bực tức tôi chuyển qua chán nản, bất lực. Buồn lắm, lại cảm giác tuyệt vọng cả thế giới quay lưng với mình. Tôi lấy điện thoại gọi cho Vinh, mà ổng ko bắt máy …. Tôi tiếp tục ngồi đó, gần 3h nghe tiếng mở cửa, tôi ra nhìn qua khe thấy Vinh về, người ngợm hôi nồng nặc, cả mùi của đàn bà, áo xống bung bét hết ra.

– Anh đi bia ôm à?

Vinh phát phát tay ko thèm trả lời, vô tủ lạnh uống nước. Tôi ko biết hôm nay tôi cư xử như vậy có quá đáng hay ko nữa, nhưng tôi điên lắm!

– Hôm nay anh ngủ ở ngoài đây, ko thì qua phòng kia mà ngủ.

Nói xong tôi bỏ đi vô phòng trùm mền, Vinh đâu có tha, đi theo sau rồi vồ tôi, tôi đạp cho mấy cái rớt xuống giường luôn

– Tránh xa tôi ra, đè mấy đứa trong quán chưa sướng hay sao?

– Em bị cái gì vậy? Anh là chồng em mà, anh đi bia ôm nhưng anh có làm gì đâu, anh chỉ ôm thôi! Bây giờ anh về với em, anh chỉ muốn em.

– Hả? Chỉ ôm thôi hả? Tránh xa tôi ra, anh còn quậy nữa là tôi bỏ đi luôn đó. Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi chưa? Anh có cho tôi ngủ sáng tôi con đi làm hay ko hả?

Vinh ko quan tâm, cởi áo lao lên đè tôi hôn hít túi bụi

– Buông ra, thả ra, tôi đang bị kẹt, THẢ RA!

Vinh mất hứng, mặt ngu ngơ, thả ra và ngồi thừ trên giường

– Sao bị gì bị hoài vậy? Rồi chừng nào mới có con? Trời ơi, bị bị hoài ….

Tôi giận dữ đứng phắt dậy

– Tôi ko đẻ được, ko biết đẻ đâu, anh đi tìm người khác mà đẻ cho anh!

Tôi bung hết mền gối, quăng tứ tung bỏ đi ra ngoài, qua phòng trống bên kia rồi nằm co người lại, khóc lớn. Vinh mở cửa, ổng ôm tôi, đỡ tôi dậy.

– Buông ra!

– Xin lỗi vợ, anh sai rồi.

– Buông ra!

Tôi càng la hét kêu buông ra bao nhiêu thì ổng càng ôm siết tôi lại bấy nhiêu. Vinh càng ôm chặt tôi thấy mình càng nhỏ bé, vô dụng và đáng thương, cảm thấy có lỗi nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.