Bạn đang đọc Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào: Chương 2
chap 2
Rời khỏi cửa hàng, tôi và Misaki đi bên nhau trên con đường đêm dẫn đến ga.
“Cảm ơn anh về bữa ăn. Ngon lắm.”
“Nghe em nói vậy là anh vui rồi.”
Misaki khoác áo cardigan trắng bên ngoài bộ váy liền màu kem. Một bộ cánh mềm mại, khiêm nhường, phù hợp với nàng.
“Nhất định…” Misaki nói. “Anh lại kể cho em nghe tiếp câu chuyện nữa nhé?”
“Đương nhiên rồi,” tôi trả lời. “Nếu em thích nghe.”
Sau ba lần hẹn hò, đến hôm nay không khí gượng gạo giữa hai chúng tôi cũng bắt đầu được nới lỏng. Đều là nhờ hai người bạn thân lập dị thuở nào. Cảm giác như là tình thế khó xử giữa chúng tôi được gỡ rối nhờ những người bạn cũ ngẫu nhiên đi ngang qua. Chuyện hẹn hò của chúng tôi vẫn còn cần đến những người trợ giúp.
Giá mà tôi là típ người có thể xử lý linh hoạt khi hẹn hò ăn uống với phụ nữ thì có lẽ đã không phải khổ sở như thế này.
Năm nay tôi sang tuổi ba mươi. Ấy vậy mà tôi vẫn phải nếm trải những tháng ngày chán ngắt chưa có được một cuộc gặp gỡ với cô gái nào đủ để gọi là “người yêu”. Ai đó bảo tôi là kẻ chậm lớn thì cũng chẳng sai, nhưng tôi cho rằng mình là một kẻ mộng tưởng ngây ngô đã lý tưởng hóa quá mức về duyên kỳ ngộ của mình với phụ nữ. Nói cách khác, tôi là kẻ truy tìm cô độc, cả đời theo đuổi duy nhất một người con gái bằng niềm tin vững chắc của bản thân. Vì tôi muốn nghĩ rằng, việc tôi nhút nhát đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt phụ nữ, chỉ là một trong những lý do vớ vẩn gây ra tình trạng cô đơn của mình.
Dĩ nhiên là tôi cũng có một, hai kỷ niệm ngọt ngào với phụ nữ. À mà không, phải ba bốn ấy… Tầm tầm đấy.
Nụ hôn đầu đời của tôi vào năm mười bốn tuổi. Về xuất phát điểm thì không hẳn tôi bị mọi người bỏ xa. Còn về khoản tình dục, tôi cũng kịp trải nghiệm trước khi tốt nghiệp đại học. Mặc dù không đến mức tự mãn kiểu “Thấy chưa!” nhưng tôi nghĩ mình cũng không nghèo nàn kinh nghiệm đến mức bị khinh thường.
Mùa thu năm thứ ba đại học, một ngày không lâu sau khi học kỳ mùa thu bắt đầu. Dưới sự dẫn dắt của một chí khóa trên, tôi đã nhẹ nhàng, khẽ khàng, vượt qua ranh giới của cuộc đời. Tôi nghĩ là cũng có tình cảm. Không muốn nghĩ đó là sự thương cảm. Chị ở trong nhóm seminar cùng tôi, hơn tôi một khóa. Đã xin được việc làm trong một nhà xuất bản văn học thiếu nhi.
Tình cờ khi tôi đang một mình ăn bữa trưa set C ở nhà ăn sinh viên (chuyện set C thì chẳng phải tình cờ), chị ấy lại gần bắt chuyện. Chị kể chị đang nuôi cá thần tiên. Nó không được khỏe. Và thế là chúng tôi quyết định về nhà chị. Một chung cư gần trường.
Vấn đề được giải quyết ngay tức khắc. Do nhiệt độ nước quá cao (bấy giờ trời đã vào thu nhưng cái nóng mùa hè vẫn ngoan cố bám trụ), bể cá lại đặt ở nơi hứng nắng xiên khoai. Phải luôn buông rèm thấp xuống và hẹn giờ mở điều hòa trong phòng lúc hai giờ chiều kể cả những lúc vắng nhà. Làm vậy chắc chắn vấn đề sẽ được giải quyết.
Sau đó tôi được chiêu đãi trà quế tại phòng khách. Chị ngồi xuống cạnh tôi với điệu bộ không hề khách khí. Tự nhiên không ngại ngần.
Toàn thân tôi cứng đờ, y như lấy đồng hồ ra tính, cứ năm giây tôi lại đều đặn đưa tách trà lên miệng. Tinh thần căng thẳng tới mức tội nghiệp.
“Lúc nào em cũng ăn cơm một mình nhỉ”, chị nói.
“Đúng thế… Dạ vâng, đúng thế.”
“Tại sao?” Chị hỏi. “Ngay cả trong phòng seminar, lúc nào em cũng ngồi một mình cạnh cửa sổ.”
“Vì em thích ở một mình,” tôi trả lời. “Thích ở trong một thế giới nhỏ đang kết thúc.”
“Là dân cư duy nhất trên một hành tinh nhỏ?”
“Đại khái thế.”
Chị thở phù một tiếng, đưa tay vén sợi tóc dài vương trên mặt. “Con gái không sống được trên hành tinh đó sao?”
Đây là lời bộc bạch gì chăng? Tôi giữ tách trà nơi miệng lâu hơn mức cần thiết. Trà quế đã cạn tự bao giờ.
“Cái đó…” Tôi ngập ngừng, rồi thổ lộ với chị sự thật. “Em đang đi tìm. Một người con gái duy nhất trong đời.”
“Là một nửa em đánh mất?”
“Có lẽ là vậy.”
“Là người như thế nào?”
“… Đến giờ em vẫn không thể quên được người con gái em đã trao nụ hôn đầu. Nụ hôn năm mười bốn tuổi đã in sâu trong trái tim em.”
Chị liếc tôi bằng đôi mắt trong veo, đuôi mắt dài. Tôi lại đưa cái tách không lên miệng.
“Nghe hay đấy! Chắc chắn đó là nụ hôn tuyệt vời nhất phải không? Đến giờ mà em còn chưa quên được.”
Như thế nào nhỉ?
Nụ hôn đầu đời của tôi vụng về đến độ ngốc nghếch, đã thế mùi vị của nó khác xa mùi vị của một nụ hôn thông thường.
“Đến bây giờ chắc em vẫn thích người con gái đó hả?”
“Em không biết.” Tôi nói. “Giờ thì em hoàn toàn không gặp cô ấy. Thế nhưng, em có cảm giác những chuyện hồi đó không phải là quá khứ. Thậm chí đôi khi kỷ niệm còn gợi lại trong em nhiều cảm xúc chân thực hơn cả hiện tại. Và cả mơ tưởng nữa. Em tưởng tượng ra hình ảnh mình sống vui vẻ bên cạnh họ ngay cả trong những tháng ngày sắp tới.”
“Đó chính là bản chất thực sự về thế giới bị khép lại của em nhỉ?”
Tôi gật đầu. “Người mà em đang theo đuổi chính là hình ảnh này. Có lẽ em đang kiếm tìm cô gái mỉm cười trong khung cảnh ấy, chứ không phải bản thân cô ấy.”
“Và rồi, em một mình đến tận hôm nay phải không?” Không phải giọng điệu trách móc, nhưng cách nói của chị thoáng chút buồn. “Em không định thử nhích chân ra khỏi thế giới đó hay sao?”
Không nhận ra ý nghĩa thực sự nằm trong câu hỏi, tôi gật đầu lia lịa chỉ cốt không làm chị thất vọng. Tôi sực nhớ có lần Yuji đã nói thế này, “Bước đi mà cứ nhìn về đằng sau thì chỉ có thể trông thấy những thứ đã đi qua. Phải đặt chân lên con đường bên trái thì mới biết được rằng bên phải cũng có đường.”
Tôi nghĩ mọi chuyện đúng là nên như thế.
Trong ánh nắng hanh hao chiều thu, chị vừa cởi chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt vủa nói với tôi, “Có lẽ đây là lần cuối cùng chị gặp Toyama.” Rồi quay lưng lại, chị tụt chiếc váy jeans đơn giản xuống sàn. Tôi vốn luôn nghĩ rằng trong trường hợp này thì người phụ nữ sẽ tắt điện tối om, nên đâm sốc trước màu sáng đồ sộ của chiếc quần lót, không thốt ra được lời nào.
“Chị bắt đầu đi làm rồi, tín chỉ cũng đã lấy xong nên từ giờ hầu như chị sẽ không đến trường nữa. Trước khi đi, bằng mọi cách chị muốn nói chuyện với em.” Chị vo tròn chiếc quần lót vừa cởi ra, điềm nhiên cất vào một chỗ tôi không thể nhìn thấy. Một thủ thuật cực kỳ tinh xảo chẳng khác nào một ảo thuật gia. Chị thả người xuống giường, vỗ vỗ tay xuống nệm, gọi tôi, “Chị nghĩ em là một chàng trai tốt.” Và vừa chạm lên ngực tôi lúc đó đã trượt xuống bên cạnh, chị vừa nói. “Thế nên nếu em cứ càng ngày càng già đi mà không trao gửi tâm hồn cho ai thì chị cảm thấy phí lắm. Cả với em, cả với những người xung quanh em nữa. Đời người ngắn hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng.”
Nói đoạn chị cuốn chân chị vào chân tôi. Lông mu của chị cọ vào đùi tôi khiến tôi nhột nhột, co rúm toàn thân.
“Chị sẽ mở cánh cửa phòng của em.” Chị nói. “Hãy bước ra ngoài, bằng chính đôi chân của mình đi.”
Làm tình là hành vi tạo ra rất nhiều cảm xúc. Đương nhiên nó mang tính hòa hợp cao với tình yêu. Thế nhưng không chỉ vậy. Tình dục còn có mối quan hệ chặt chẽ với thứ tình cảm gọi là quý mến, đồng tình, cũng như từ bi, thương cảm. Đôi khi nó còn gắn liền với lòng căm ghét, sự hận thù.
Tôi biết đấy không phải là tình yêu. Thế nhưng tôi nghĩ tôi cũng có cảm tình, không dám nghĩ đó là sự thương cảm.
Trong lúc chờ tàu điện về ga, chúng tôi quyết định đứng chờ bên ngoài cửa soát vé. Do tác dụng của lực hướng tâm, chúng tôi xích lại gần nhau hơn, để cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người kia. Hơi ấm len lỏi vào cả lời nói.
“Anh Toyama lúc mười ba tuổi là cậu bé như thế nào nhỉ?” Misaki làm động tác lấy hai tay ôm người, rồi ngước lên nhìn tôi.
“Hầu như giống hệt bây giờ. Rút ngắn đi khoảng mười lăm xentimét, chỉ cần thay câu cửa miệng ‘Hồi ấy thì’ bằng câu ‘Một ngày kia sẽ’ là ra anh của thời đó.”
Misaki cười khúc khích, rồi nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, “Em rất muốn gặp anh của ngày ấy. Nếu có thể em muốn được thử ngồi cạnh anh trong lớp học và cùng nhau nghe giảng.”
Tôi cảm giác câu nàng nói giống như một lời cầu hôn bóng gió, nhưng có lẽ đơn giản chỉ do tôi quá nhạy cảm. Dù sao thì hai chúng tôi đêm nay vô cùng thư thái. Tôi đã có thể nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói chuyện, dẫu bốn mắt chạm nhau tôi vẫn giữ nguyên được tia nhìn trong khoảng năm giây mà không phải hướng đi chỗ khác. Và tôi cũng nhận ra rằng màu mắt của Misaki rất đẹp. Màu hạt dẻ, hoặc màu be, nói chung là có màu sáng như thế.
Màu mắt đó cũng giống màu mắt của Karin. Tôi đã định khen để Misaki biết nhưng xấu hổ quá không nói ra được.
(Mắt em đẹp lắm!)
Tôi không thể nói được.
Hai chúng tôi vui vẻ với những câu thoại vô thưởng vô phạt. Nếu tôi nói điều gì đó để chọc cười Misaki, nàng sẽ cười hết sức vui vẻ; còn nếu tôi nói chuyện nghiêm túc thì nàng cũng sẽ lắng nghe một cách nghiêm túc. Chúng tôi hợp nhau như hai đứa trẻ sinh đôi. Một phép màu trong buổi chiều xuân muộn.
Điều hạnh phúc hơn cả là nàng đã bỏ lỡ chuyến tàu trở về nhà vì muốn được nói chuyện với tôi nhiều hơn nữa.
“Và rồi nàng bỏ lỡ chuyến tàu, tiếp tục nói chuyện với chàng.”
Nghe hệt như một phần trong chương mở đầu của tiểu thuyết tình yêu, tôi nghĩ. Lẽ nào tình yêu sắp bắt đầu?
Tôi đã có linh cảm. Đêm đó nàng bỏ lỡ ba chuyến tàu, trở về nhà trên chuyến thứ tư. Không phải một chuyến, không phải hai chuyến, mà là ba…