Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 9


Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 9

****tối :
Nếu xin thì chắc chắn nó không được đi rồi ! nó thở dài , nhưng nó rất muốn đi , đi cho khuây khỏa , vì thực ra mấy ngày nay nó cảm thấy mệt mỏi vì chuyện của hai bên gia đình như cô Morelli đã kể , rồi lại thêm chuyện thân phận của nó ( duy nhất Khánh biết , Chi cũng không biết đâu ) nó là vậy , rất hay suy nghĩ lung tung rồi buồn ,nen hôm nay nó quyết định , bằng mọi giá nó phải ra ngoài.ăn tối xong , nó vào bếp , lén lút bỏ ít thuốc ngủ vào thức ăn của chó ( vì giúp việc quá quen với nghề leo tường của nó , nên nuôi chó để báo) rồi sau đó nhân lúc giúp việc ăn tối , nó lẻn lên phòng bảo vệ tắt hết camera. Trở về phòng , nó thay đồ , nó tính mặc một bộ váy hay quần bò sooc bò . nhưng nhìn lại , trời bây giờ là mùa đông , sẽ có tuyết , mặc cái ý có mà chết lạnh .nghĩ rồi nó mở tủ lấy quần thun ôm dài với áo pull tay dài màu trắng đi thay. Nó cột tóc nhẹ qua một bên ,( mái tóc dày dài qua lưng quần một tí , phủ hết lưng , gợn sóng tự nhiên màu vàng nâu , như mái tóc thảm cỏ xanh trong gunny ý , ^^ bạn nào chơi gunny sẽ biết) đội mũ len hàn quốc màu trắng , hai ống quần được luồng vào trong hai chiếc boot màu nâu nhạt cao . trông rất nhẹ nhàng , như một bông tuyết.
Nhìn đồng hồ sắp 8h , nó phải leo tường nhanh chóng trước khi bảo vệ trở lại phòng camera.
Từ ban công lầu hai , nó buộc thật chặt sợi dây thừng rồi thả lòng thòng xuống ( như trong phim hành động ý)
Nó đeo đôi găng tay vào để tránh đau tay và bắt đầu leo xuống , vội quá nên nó quên mang theo khăn choàng cổ và áo ấm luôn..
Vật vã một hồi nó mới leo xuống được ( nó leo kiểu này nhiều lần rồi nên cũng quen tay ).lũ chó bị nó thuốc nên nằm lăn ra ngủ , nó rón rén từng bước thật khẽ đi về phía vách tường cao.
Vật vã một hồi , cuối cùng nó đã leo lên được nơi cao nhất của tường , nó ngó qua ngó lại xem Chi ở đâu , vì những lần trốn đi chơi với Chi , đều do Chi kêu bảo vệ cong lưng để làm bậc thang cho nó nhảy xuống , bây giờ lại không thấy Chi đâu hết , nó biết làm sao mà xuống được đây !
Nó ngồi vắt hai chân qua phía ngoài vách tường , đung đưa đung đưa , nó cũng muốn nhảy xuống lắm , nhưng nó liếc nhìn xuống thi gai óc cứ nổi lên , nó móc điện thoại từ túi quần ra gọi Chi :

-‘alo , tiểu Chi nghe’ đầu bên kia nghe máy , giọng nhỏ nhẹ khe khẽ.
-‘đã 8h rồi , sao cậu còn chưa tới ?’
-‘tớ xin lỗi cậu nhé Lệ Băng , nhưng tình hình này tớ không đi được rồi !’
-‘what ? cậu nói cái gì cơ ?’ nó rít lên khe khẽ.
-‘ba mạ tớ vừa từ Nhật về , buộc tớ phải ở nhà hôm nay , tớ xin lỗi nhé Lệ Băng’
Lệ Băng không nói gì , cúp máy cái rụp .tình hình bây giờ thì nó không biết phải làm sao hết , nhảy ra ngoài thì không dám , nhảy vào trong thì coi như ở nhà ( vì phía trong có bồn hoa cao nên nó dễ dàng leo ra leo vào được ) nhưng khổ nổi nó muốn đi cho khuây khỏa.vậy là nó quyết định sẽ nhảy xuống , nó nhắm mắt lại , hít một hơi , người với ra phía trước một tí , đang trong tư thế thì :
-‘này ! cậu làm gì trên đó vậy’ một giọng nói vang lên phía dưới chân nó.
Nó đang trong tư thế choài người ra phía trước với cái giật mình làm nó mất thăng bằng…
-‘cẩn thận Băng Nhi’ giọng nói có phần hớt hãi .
Nó hét lên ….RẦM !!
Nó từ từ mở mắt ra , nó đang dựa người vào lòng của người mang giọng nói kia , và hai cánh tay vững chắc kia cũng đang ôm lấy nó.ấm áp…
Thật may là hai người không ai nằm xuống đất.
Giọng nói này quá quen với nó , nhưng nó vẫn muốn kiểm chứng lại lần nữa, nó từ từ ngước lên,đập vào mắt nó trước tiên là làn da trắng , rồi tới đôi môi mỏng , tiếp là cái mũi sọc dừa cao và cuối cùng là đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng của hắn.tự nhiên nó thấy tim nó đập loạn xạ .

Nó đẩy hắn ra , gương mặt ửng đỏ :
-‘ mắt…mắt của cậu màu hổ phách sao ?’ nó ấp úng.
-‘ừ ! không lẽ cậu không thấy khi học đi học sao ?’
Nó không nói gì , lặng lẽ đứng ngắm nhìn đôi mắt của hắn bằng ánh mắt dịu dàng nhưng có phần xót xa lưu luyến.
Hắn cũng nhìn nó , hắn nhìn vào đôi mắt shappire của nó , tự nhiên hắn thấy nhói lòng.
Nó và hắn đứng rất gần , nó ngẩng lên nhìn hắn –hắn cuối xuống nhìn nó.hơi thở của nó và hắn phả vào nhau ấm áp.
Dưới ánh đèn đường mập mờ không người qua lại , có một đôi trai gái đứng chăm chăm nhìn nhau.
Chợt mặt nó ửng đỏ lên , nó quay phắt đi miệng thì thầm câu xin lỗi.
Thấy vậy , hắn cũng đưa mắt ra hướng khác, nhìn lơ đễnh.
Chợt trong ngôi biệt thự phát ra tiếng động , nó hớt hải nắm lấy tay hắn kéo đi.hắn tuy không hiểu gì nhưng cũng dương tay mặc cho nó kéo đi , hắn cảm thấy ấm áp.

Chạy một hồi ra tới đường lộ , nó thả tay hắn ra rồi một tay vịn lấy cây đèn , tay kia đặt lên ngực , thở dốc…
-‘không sao chứ ?’ hắn nhìn nó.
-‘không..không sao’ nó trả lời rồi đứng thẳng người , hít một hơi.nhìn hắn cười thật tươi .hắn ngạc nhiên đến trố mắt ra , đây là lần đầu tiên nó thực sự cười với hắn .dưới ánh đèn ,một thiên sứ với nụ cười tỏa nắng cùng đôi môi chúm chím , chiếc răng khểnh nhỏ xinh và đôi lúm đồng tiền.đôi mắt hơi híp lại , hàng mi khẽ cong lên thanh tú.chiếc áo trắng kia dường như trở thành đôi cánh cho thiên thần ấy.hắn ngây người…
-‘nhìn gì vậy ?’nó khẽ gọi , nhướng mày lên một tí làm cho đôi mắt nó ra tròn xoe kèm theo là động tác chớp chớp mắt nai.bình thường giọng nói của nó đã ấm áp ngọt ngào rồi , bây giờ nó lại gọi khẽ , làm cho giọng nói của nó thêm phần nào êm dịu , thanh cao và khe khẽ như làn gió đầu mùa đông này vậy , chỉ khác là cơn gió này thật ấm áp.
Nhìn đôi môi của nó , tự nhiên hắn lại muốn hôn.nhưng bây giờ đang ngoài đường lộ , không tiện . ^^ và hắn đang ước gì mình đang trong cái hẽm lúc nãy.
-‘không có gì ?’ hắn đáp gọn , cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.