Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 10
Nó cùng hắn sánh bước với nhau ra phố , nhìn hai người như một cặp tình nhân
-‘ờh har ? mà cậu là ai vậy ?’ bây giờ nó mới sực nhớ ra .
-‘là tôi chứ là ai ?’
-‘không ! ý tôi cậu là anh hay em ý !’
-‘đoán xem !’ hắn nheo mắt thách đố.
Nó đưa mắt dò xét hắn khoảng 5s :
-‘là Duy Khánh đúng không ?’ nó reo lên thích thú.
-‘sao biết hay vậy ?’ hắn mỉm cười vì nó nhận ra hắn , mĩm cười vì sự trẻ con của nó , mĩm cười vì cô gọi hắn là “Duy Khánh” điều mà trước giờ cô chưa bao giờ làm.
Nó mĩm cười lúc lắt người như một đứa con nít :
-‘thứ nhất ! cậu biết nhà tôi , thứ hai là chiếc khuyên tai !’
-‘khuyên tai?’ hắn đưa mắt liếc qua nó.
-‘phải ? cả cậu và Phong đều đeo khuyên tai hình thánh giá có một viên đá ở giữa, viên đá của Phong là viên sapphire màu tím , còn của cậu là màu xanh giống mắt của tôi , và cậu đeo ở bên trái còn Phong thì đeo bên phải’ nói rồi nó cười hì hì.
-‘vậy nếu một ngày cả hai chúng tôi đều không mang khuyên tai ? cậu sẽ nhận ra chứ ?’ hắn nhíu mày nhìn nó
Nó lắc lắc cái đầu , đôi mắt híp lại cùng với đôi môi chu phồng lên , trong cực kì xinh :
-‘chắc ra !’
-‘tại sao ?’
-‘hàng mi của cậu cong và dài hơn Phong , tóc của cậu không xoăn bằng tóc Phong’
-‘wow ! không ngờ cậu tìm ra điểm khác biệt giữa chúng tôi nhanh đến vậy , những người họ hàng còn nhận nhầm đấy’
Không nói gì , nó lại tít mắt cười.
Từ trên cao , những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống.
-‘a ! tuyết rơi rồi !’ nó hí hững reo lên , đôi mắt đăm chiêu nhìn lên trời ,tay đưa ra hứng nhưng bông tuyết đầu mùa…
-‘cậu thích tuyết ?’ Khánh nhìn nó ấm áp
-‘ưm ! tôi thích tuyết ! Lệ Băng chính là tuyết đấy !’
-‘Phải ! Lệ Băng nghĩa là tuyết đẹp , biểu tượng cho sự thanh cao , nhẹ nhàng , trong sáng’ nói rồi hắn cũng đưa tay lên , một hạt tuyết rơi vào tay hắn , được một lúc thì tan thành nước ‘tuyết tuy lạnh nhưng rất dễ tan . cũng như cậu tuy vẻ ngoài lạnh lung mạnh mẽ nhưng thực sự là vô cùng cô đơn yếu đuối và cần người che chở biết bao’ sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn đã nghe lõm được cuộc trò chuyện hôm đó giữa mẹ hắn và cô , hắn vô cùng thấy có lỗi nhưng chưa biết làm thế nào để xin lỗi.hắn quay qua thì không thấy cô đâu hết .hắn hốt hoảng quay 360 độ tìm cô , hắn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy.