Bạn đang đọc Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông – Chương 22
Còn khoảng chưa tới 20 ngày nữa là đến giáng sinh, khắp các nẻo phố bắt đầu trưng bán những cây thông , những bộ đồ ông già noel xinh xắn của trẻ em..tất cả như nô nức chờ đợi ngày lễ này…
Đưa đôi mắt liếc xung quanh . nó mệt mỏi với từng mảng kí ức
Lệ Băng đưa mắt nhìn kim xăng , bình xăng full
-‘đưa tơi đi hóng gió một tí rồi về được không ?’ nó đề nghị
-‘rảnh xăng’
-‘bình xăng đầy’ nó đã sớm dự tính rồi mà..
Anh im lặng rẽ sang một hướng khác
Nó lấy tay nhấn nút hạ cửa kính rồi tựa đầu vào thành cửa , để gió lùa vào se lạnh…
-‘đóng vào đi ! lạnh’
Nó im lặng không nói gì , mắt vẫn cứ đăm chiêu cảnh vật hai bên đường..
Anh liếc về phía nó đang nhìn , có vẻ anh hiểu ý nó nên im lặng..
Xe rẽ ra một bờ sông..
Nó thắc mắc nhìn anh như muốn hỏi tại sao lại đến đây ? nhưng lại thôi.quay ra mở cửa bước xuống xe..
Khác với thành phố hoa lệ ồn ào tràn ngập ánh đèn đường kia , con sông này lại hiền hòa và êm đền chảy.mặc dù hơi tối nhưng không gian xung quanh thật yên tĩnh.
Nó bước ra tới tay vịn lang cang , nhìn lên bầu trời đen mịt chỉ thấy vài ngôi sao lấp lánh lúc có lúc không.từng cơn gió từ sông thổi vào mang theo hơi nước lạnh tiến vào đất liền.
-‘người ta nói khi buồn thì đến một nơi hét và khóc thật lớn’ anh tiến lại gần nó.
-‘vậy sao ? kể từ năm tôi 7 tuổi tôi đã hứa với lòng không bao giờ khóc nữa rồi’nói cười nhạt .khóc ư ? nó không cho phép nó khóc ! từ năm 7 tuổi , nó đã nhận thức được những gì xung quanh nó.không còn trẻ con như trước đó đâu..và cũng từ đó tới giờ.nó chưa bao giờ khóc nữa.
Anh không nói gì , nhìn ra con sông êm đềm kia…
-‘một đứa bé 6 tuổi về dự tang lễ bác mình.vừa bước vào tới đầu cổng thì bị mọi ánh mắt đổ về mình như một sinh vật lạ..tiến vào sâu trong tang lễ.đặt xong một bông hồng trắng trên di ảnh thì bị chính bà ngoại mình hất ra , vứt bông hoa xuống đất , đạp nát từng cánh hoa…
-‘mày còn có mặt mũi đến đây sao ? mày sinh ra chính là tai họa..mày hại ba mày chết , mẹ mày chết đủ rồi , đến bác mày mày cũng không tha à ? mày đáng bị nguyền rủa…biến khỏi mắt tao và đi chết đi’ bà ngoại của đứa bá rống lên từng câu từng chữ.
-‘ngoại ơi , sinh nhật con không có tội đâu ngoại ! đêm qua là sinh nhật con mà’ cô bé òa khóc nức nở.
-‘phải rồi ! phải rồi ! nhờ sinh nhật mày mà hết con gái tao giờ tới con trai tao chết ! đúng là đồ máu bùn cặn bã của nhà Waston’ giọng bà ta đầy khinh bỉ sỉ vả vào mặt cô bé..
-‘không phải ! con không phải máu bùn ! nhà Waston không máu bùn ! con là con của mẹ Anne !’
-‘trên người mày chảy dòng máu của nhà Waston ,dòng máu bùn nhơ bẩn.mái tóc đen dơ bẩn của ba mày..tao hận không thể cho cái thứ đó biến khỏi thế giới này’
Cô bé sợ hãi ôm gương mặt khóc nức nở chạy ra khỏi đám tang….
……
-‘tiểu thư ? người làm gì vậy ? sao lại đổ mực lên đầu thế này’ giọng cô giúp việc vang lên….
-‘bà ngoại ta nói ghét tóc đen , ta muốn nhuộm tóc thành màu vàng nâu giống mẹ ta , vậy thì bà ngoại ta sẽ không ghét ta nữa’ cô bé trả lời , giọng nói run rung
-‘tiểu thư của tôi !’ cô giúp việc ôm bé gái khóc nức nở….
Vào những năm sinh nhật của cô bé , nó luôn nhận được những món quà đắt tiền từ ông nội và các bạn hợp tác của ông , nhưng đối với nó thật vô giá trị……nó chỉ cần cái gọi là quan tâm chứ không phải quăng cho đống quà rồi không thèm nhìn nó.
Từ năm 7 tuổi ,sinh nhật cô bé không hề tổ chức …dần dần..mọi người đều quên mất ngày sinh của cô..
Mỗi dịp sinh nhật đó , cô bé đều đi thăm mộ mẹ.đợi khi mọi người về hết , cô bé mới chạy đến bên mộ mẹ cắm hoa..kể ẹ nghe rất nhiều chuyện ..nhưng cô không khóc..’
Nó tường thuật những mảng kí ức đáng sợ kia mà không biết nó đã khóc từ bao giờ….nó chỉ cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.
Duy Phong tiến lại gần nó , anh ôm nó vào lòng.nó dựa vào lòng anh , nước mắt lại ứa ra nhiều hơn cho tới khi nấc nghẹn thành tiếng..anh quàng tay vuốt lấy mái tóc nó.như muốn xoa dịu phần nào…
Anh nhìn cô gái nhỏ nhắn đang khóc trong lòng mình mà thấy chua chát….nó lạnh lùng tạo vỏ bọc cũng đúng..cuộc sống như vậy không biến thành ác quỷ là may rồi..
Anh vuốt nhẹ mái tóc nó , nó khóc nức nở trong lòng anh…
Không hiểu sao cái vẻ im lặng của anh lại tạo cho nó sự an toàn như vậy..tựa vào lòng anh nó có cảm giác được bảo vệ , chở che..nên yên tâm khóc một trận như bão ..
***
Trời đã khuya..Chiếc xe rẻ vào phía biệt thự nhà Âu Dương.nó do mệt quá nên đã ngủ thiếp đi trên xe .đôi hàng mi vẫn còn ướt lệ…
Từ phía cửa lớn , ông quản gia bước ra mở cổng :
-‘nhị thiếu gia đã về’ ông hơi cuối người , giọng nghim nghị.
Anh không đáp lại .
Nhìn nó ngủ như vậy anh thực không muốn đánh thức nó dậy.thế là anh quyết định sẽ bế nó vào nhà..
Anh mở cửa xe rồi bế sốc nó lên , nó yên ổn ngủ trong vòng tay anh.
-‘đừng nói chuyện này ẹ tôi hay bất cứ ai biết !’ anh nói với quản gia .
-‘vâng’ ông quản gia không thắc mắc mà đáp gọn.
Rồi anh bế nó lên cầu thang , giờ này mọi người đã ngủ hết nên không ai thấy anh bế nó.. tiến vào phòng rồi đặt nó lên giường ( biệt thự nhà này dư phòng khá nhiều)anh giúp nó cởi đôi boot ra , kéo chăn cho nó.anh nhìn nó lắc đầu .chắc có lẽ mệt quá nên bị bế lên vậy cũng không biết..
-‘mẹ ơi ! mẹ cho tuyết từ thiên đường rơi xuống phải không ? sao mẹ không ở với con’ nó mớ trong lúc ngủ.đôi tay run lên.một giọt nước mắt lại chảy dài xuống khuôn mặt..
Anh bất giác nắm lấy bàn tay đang run lên kia , đặt vào lòng và hôn lên trán nó.thì thầm vào tai nó : -‘ngủ ngon’ rồi ra ngoài…