Đọc truyện Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau – Chương 29: Điều duy nhất
Chương Hiểu bước vào lớp. Nói thật, so với hỗ trợ cảnh sát thì cô vẫn thích công việc giảng dạy này hơn. Bởi vì, chỉ có ở đây cô mới cảm nhận được trái tim mình còn đập . Cô có thể nhìn thấy mình lúc sinh viên, có thể trốn học ngồi đâu đó trong một quán cà phê, có thể nằm ườn trong sân trường và có thể quen anh. Có những điều chỉ khi đi qua rồi, nghĩ lại mới cảm thấy đáng quý. Có thể nói, thời sinh viên luôn là đẹp nhất trong ký ức mỗi người.
– Chào các em, hôm nay chúng ta sẽ học về tâm lý bệnh nhân đối với các bệnh mãn tính. Như các bạn đã biết, mô hình tâm-sinh-xã hội đã nêu rõ mối quan hệ giữa các yếu tố khác nhau sẽ có những ảnh hưởng nhất định đối với tình trạng bệnh. Trong đó, mối quan hệ hữu cơ giữa sinh lý- tâm lý là vô cùng quan trọng. Những vấn đề tâm lý mà bệnh nhân phải đối mặt khi mắc bệnh cũng như những ảnh hưởng của trạng thái tinh thần đối với sự tiến triển của bệnh là vô cùng quan trọng đối với các bác sĩ cũng như các bạn ngồi ở đây- những người sẽ trở thành những nhà tư vấn tâm lý trong tương lai. Lĩnh vực này rất rộng, nhưng hôm nay tôi chỉ nói về bệnh tiểu đường. Các bạn thấy thế nào?
Các bạn học sinh tập trung lắng nghe, ai cũng cảm thấy hứng thú. Tiết học của Chương Hiểu luôn chật cứng giảng đường. Bởi vì sao? Đầu tiên, những điều cô dạy có tính ứng dụng cao, cách nói chuyện lưu loát kết hợp cùng một gương mặt xinh đẹp. Nhưng còn một điều quan trọng hơn, đề thi cô ra cực kỳ khó, không đi học thì nắm chắc là thi lại. Đó là tổng kết của hầu hết tất cả các bạn sinh viên của đại học P.
– Được rồi, hôm nay cô sẽ giới thiệu với các em về tháp các vấn đề tâm lý của bệnh nhân tiểu đường do hiệp hội tiểu đường Anh đưa ra năm 2008. Mô hình này mô tả những trở ngại tâm lý và cảm xúc của bệnh nhân theo thứ tự tăng dần theo mức độ nghiêm trọng của bệnh qua năm cấp độ…
– Hy vọng với những điều trên, các em sẽ có những nhận thức nhất định với cách phân loại từ đó điều trị tâm lý cho phù hợp với từng cấp độ. Chúng ta sẽ có một bài thực tập tại bệnh viện vềvấn đề này. Hôm nay đến đây được rồi. Tan lớp.
Chương Hiểu thu dọn lại đồ đạc trước khi ra khỏi lớp. Trong lúc đó, đôi khi cũng có vài học sinh lên hỏi những vấn đề trong bài giảng. Đó là một việc hết sức bình thường.
– Vậy theo cô giáo Chương, bệnh nhân cấp độ năm có thể bị tâm thần phân liệt đúng không?
– Đúng, tỉ lệ từ chín đến mười sáu phần trăm .
Chương Hiểu quay lên, nhưng đập vào mắt cô là bóng dáng cao lớn, cương nghị của Trình Ngạn Thâm. Cô nhăn mày, sao anh lại ở đây? Anh ở đây bao lâu rồi?
– Có vấn đề gì sao?
– Không. Chỉ muốn hỏi vậy thôi. Anh trả lời như là điều đương nhiên. Nói xong, cầm lấy giỏ xách của cô lên, thong thả đi ra khỏi lớp.
Chuyện gì vậy trời. Chương Hiểu đứng như trời tròng. Có đánh chết cô cũng không tin anh hỏi chỉ vậy thôi. Nhưng biết phải làm sao. Cô đuổi theo anh
– Hôm nay, tôi mời, chúng ta đi ăn cơm đi.
Trình Ngạn Thâm hơi bất ngờ, bình thường cô tránh anh như tránh tà, ghét anh như ghét quỷ dữ mà lại chủ động mời mọc, khiến anh tự dưng đâm ra sợ hãi.
Hôm nay, anh và cô chọn một nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố. Từ trên cao nhìn xuống có thể thu trọn vẻ đẹp của Bắc Kinh trong tầm mắt. Những tòa nhà chọc trời, những con đường xe cộ tấp nập, những dãy nhà rực rỡ và cả những con người hiện đại. Bắc Kinh trong mắt mọi người hội tụ vẻ đẹp của một thành phố hiện đại nhưng trong tâm trí Chương Hiểu lại xa lạ đến đáng sợ
– Em ăn gì? Anh vừa xem menu, vừa hỏi cô. Giong nói ấm áp, cử chỉ dịu dàng. Nếu là năm năm trước, Chương Hiểu đã cảm động sâu sắc. Nhưng tiếc thay, năm nay cô đã hai mươi tám tuồi và là cô của hiện tại.
– Tôi nghĩ, chắc anh cũng biết rõ mục đích tôi đến đây, tội gì phải ra vẻ.
Trình Ngạn Thâm khép menu lại. Hai tay anh chắp ra trước, vẻ mặt như chờ câu nói tiếp theo của cô
– Trình Ngạn Thâm, tôi không hiểu chúng ta bây giờ là quan hệ gì? Năm năm trước, tôinghĩmình đã nói rõ cho anh biết rồi chứ.
– Năm năm trước sao, cuối cùng cũng nói vào chuyện chính.
– Anh đừng tỏ vẻ như mình làm đúng tất cả, người sai chỉ có tôi. Chương Hiểu tức giận. Vẻ mặt ấy là sao? Nếu không biết chuyện, với thái độ ấy, cô còn tưởng mình là người gây sự.
-Nói thật, cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu quyết định của em năm đó. Em muốn tìm tình yêu mới, em thấy chán nản với tôi hay vì tên Cao Trình đó, em chưa bao giờ nói. Bỏ lại hai chữ chia tay rồi đi nước ngoài. Vậy được xem là rõ ràng sao? Chương Hiểu.
Giọng anh nặng nề, trong đó có một sự kiềm nén thấy rõ. Đôi tay anh siết chặt, đôi mày thì cau lại thành một đường thẳng. Những điều đó rơi vào mắt Chương Hiểu lại trở nên nực cười.
– Anh đóng kịch cũng giỏiquá đấy. Có nhiều khi tôi nghĩ, có khi nào anh cảm thấy có lỗi với tôi không, có khi nào anh hối hận vì làm tổn thương tôi không. Nhưng xem ra thì…
Trình Ngạn Thâm đứng dậy, bờ vai anh cứng đờ. Anh đẩy ghế ra, trước khi đi, anh nhìn thẳng vào mắt cô
– Chương Hiểu, việc tôi có lỗi duy nhất với em chính là đã yêu em bằng cả trái tim mình. Nếu là vì chuyện đó thì Trình Ngạn Thâm tôi xin lỗi em
### Lảm nhảm: Ad đặc biệt thích câu : việc tôi có lỗi duy nhất với em chính là đã yêu em bằng cả trái tim mình”