Đọc truyện Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau – Chương 28: Ham muốn
– Tất cả mọi thứ chúng ta có đều sai. Tất cả.
m ọi người đều không tin vào tai mình. Sai? Ở đâu? Chứng cứ? Tâm lý nhân vật hay là điều gì khác. Không thể nào? Tất cả đều dựa theo khoa học mà. Sự hoang mang hay đúng hơn là sợ hãi hiện rõ trên gương mặt những con người ấy.
– Bởi lẽ, mọi thứ mà chúng ta có là do hung thủ cố tình sắp đặt. Hắn muốn chúng ta tìm thấy ngôi nhà của những linh hồn, tìm thấy bài đồng dao rồi đến kho hàng này. Tất cả đều là sắp đặt. Bắt đầu ngay từ giây phút đầu tiên chúng ta bước vào căn nhà ấy thì mọi việc đều nằm trong kế hoạch của hắn. Từng bước chúng ta đi đều trên con đường mà hung thủ vạch sẵn.
– Đúng là một kế hoạch hoàn hảo nhưng hung thủ đã quên đi một việc. Một điều mà ngay cả hắn cũng không biết. Dù giết người là sắp đặt, dù ngôi nhà hay kho hàng là biết trước nhưng hắn thì hoàn toàn lộ diện.
– Là sao, em nói rõ đi Chương Hiểu. – Cao Trình vẫn còn rất mơ hồ. Câu nói của Trình Ngạn Thâm không sai nhưng anh vẫn rất tin tưởng Chương Hiểu.
– S. Frud- ông tổ của ngành phân tâm học đã đưa ra mô hình về tính cách con người. Bất kỳ hành vi nào của chúng ta đều được chi phối bởi cái ấy, cái tôi và cái siêu tôi. Cái ấy (Id) thể hiện ham muốn của một người. Nó là những ham muốn bản năng, là vô thức nên không chịu sự chi phối của bất cứ thứ gì. Một điển hình mà Frud đưa ra chính là ham muốn tình dục. Ai cũng có ham muốn, nhưng không phải ai cũng bộc lộ ham muốn của mình. Tại sao vậy? Đơn giản thôi, chúng ta tồn tại với cộng đồng, sống trong những chuẩn mực đạo đức của xã hội. Bất kỳ dục vọng, ham muốn nào cũng bị tác động sâu sắc của đạo đức. Chính những quy tắc xã hội mà con người đặt ra kiềm hãm làm mọi ham muốn. Và đó chính là cái siêu tôi (superego). Một thứ muốn bạn thỏa mãn mọi nhu cầu, một thứ khác lại kiềm hãm mọi khát khao vậy thì chính cái tôi ( ego) sẽ là tác nhân trung gian, giải quyết xung đột giữa hai thứ ấy. Cái tôi dung hòa những nhu cầu nhưng không vi phạm các chuẩn mực đạo đức. Con người luôn sống với cái tôi, luôn hành động với sự chi phối của cái gọi là ý thức. Nhưng người ta cũng có thể nhìn thấy được cái ấy, cái vô thức của mỗi người thông qua hành động mà họ làm. Đặc biệt, đối với những người như hung thủ thì cái ấy của hắn chi phối mọi thứ. Chính vì thế, hắn dù vô tình, dù cố ý vẫn bộc lộ rất rõ ham muốn của mình. Tự kiêu, khát vọng thống trị, lệch lạc trong nhận thức, khiêu chiến công lý. Đó là hắn.
– Nhưng với những thứ đó, chúng ta không thể tìm được hắn.
– Không. Trò chơi này cũng sẽ kết thúc thôi. Hắn sớm muộn gì cũng muốn gặp gỡ chúng ta. Bởi lẽ, cái hắn xem thường nhất chính là công lý. Trình Ngạn Thâm lên tiếng. Dõng dạc và cứng rắn. Chương Hiểu tin, nếu anh mà là hung thủ thì… không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
– Dù thế, nhiệm vụ của chúng ta là tìm được hắn trước khi trò chơi này kết thúc.
– Tất nhiên. Kế hoạch này hoàn hảo nhưng là trong mắt hắn chứ không phải chúng ta.
Nói xong, Trình Ngạn Thâm bước ra ngoài. Hôm nay, anh còn một tiết dạy không thể chậm trễ hơn.
– Chương Hiểu, em không về sao? Anh với lại gọi, cũng không quay đầu, nói xong liền bước ra ngoài, ngay đến cơ hội để cho cô từ chối cũng không có.
– Thôi, em cũng đi đây. Hôm nay, em phải đến trường nữa. Cao Trình, có gì liên lạc với em.
– Khoan đã. Anh nắm lấy tay cô, xiết chặt. Nhìn vào đôi mắt ấy, có những điều dù không muốn nói nhưng vẫn phải nói:
-Anh nghĩ có nhiều việc em nên suy nghĩ kỹ. Đừng để sau này phải hối hận.
Cô cười, đôi tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh. Hơn ai hết, cô hiểu anh muốn nói gì. Cô nghĩ đã đến lúc nói chuyện với Trình Ngạn Thâm rồi. Đúng vậy, đã đau một lần ai lại không sợ ngã, đặc biệt là cô- một người sống bằng lý trí. Có những việc đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Như bát nước hắt đi thì không thể lấylại được. Bởi, dù có đổ nước mới vào thì nó cũng là xa lạ.
– Anh yên tâm. Em hai mươi tám tuổi rồi. Em biết mình cần gì mà.