Bạn đang đọc Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh – Chương 12
Nó cũng chẳng thua kéo gì , một đám con trai cứ xắn tới mà đưa hộp socola cho nó :
– Yun ơi , nhận socola của anh nhé !
– Yun này , làm bạn gái anh được không ?
– Yun … anh yêu em nhiều lắm !
– Anh thích em …
– Chia tay Jun và yêu anh nhé …
Chắc do ngỡ ngàng lẫn do ngượng ngùng mà vừa nhìn thấy đám người đó chạy tới là họ đã buông tay nhau ra lúc nào không biết . Hắn và nó không hẹn mà cùng liếc qua đối phương làm hiệu , hắn và nó phóng vù ra khỏi đám đông mà nắm tay nhau thật chặt chạy khỏi trường . Nó nhìn mấy hộp socola của mấy thằng con trai hồi nãy tặng nó . Nó hỏi :
– Này , valentine mà anh không định tặng em cái gì à ?
– Em cũng có tặng cho anh gì đâu – Jun bắt bẻ lại
– Ơ , con trai phải tặng con gái chứ ! Anh đừng bắt con gái phải tặng lại nhá … anh keo kịt bũn xỉn vậy sao – Nó dỗi
– Thôi được rồi , đùa tí thôi làm gì mà cáu lên thế ! Tí đi mua … – Hắn nói với vẻ tinh nghịch
***
Nó ừ nhỏ . Nó ghét cái cảm giác không được quan tâm chu đáo này . ” Dù mình không nhớ thì anh ấy cũng phải nhớ hôm nay là valentine chứ ! Hừm .. Đã thế còn dửng dưng nhận quà của mấy đứa con gái khác … Grừ ” – Nó nghĩ .
Hắn nhận thấy vẻ buồn bực của nó nhưng chỉ cười mỉm mỉm . Hắn có ” âm mưu ” cả rồi. Hắn sẽ tổ chức valentine ở ven bờ hồ, và sẽ tặng cho nó một bó hoa , sau đó là một cái hôn rồi tiếp tục là một sợi dây chuyền xinh xắn … chắc hẳn nó sẽ thích lắm . Nghĩ đến đây hắn sướng rên lên , run run người vì cảm thấy hạnh phúc lan tỏa khắp người .
Nó nhìn thấy thái độ của hắn , ghen tuông tự dưng ” ghé thăm ” . Nó hỏi với giọng ấm ức :
– Anh làm gì mà như con đười ươi thế !
– Anh có làm gì đâu ? – Hắn vội chối
– Không làm gì mà người thì cứ giật giật , miệng thì cười toe toét .. Bộ không tặng quà valentine cho em anh sướng lắm hở ? Hừ – Nó giận
– Đâu đâu nào ! Anh chỉ là đang nghĩ đến món quà bất ngờ dành cho em thôi – Hắn khéo léo xoa dịu cơn giận của nó
Nó nghe đến chữ món-quà-bất-ngờ bỗng dưng mắt sáng lên như con nít . Nó mừng rỡ hỏi :
– Quà gì , quà gì … Quà đâu ? Đâu ? Đâu đâu ?
– Tối em sẽ biết – Hắn cười nham nhở .
Nó vừa hồi hộp vừa vui vui . Nó cũng không muốn biết sớm làm gì ! Cứ để bất ngờ cho thú vị . Hai người nắm tay nhau , cười nói vui vẻ trên đường . Bỗng … họ nhìn thấy Shin , Shin đang đi đến hướng của họ .
Nó vội siết chặt tay hắn hơn . Hắn biết nó sợ , nên cũng siết chặt tay nó lại . Shin đứng trước mặt họ rồi nở nụ cười nham hiểm :
– Quen nhau từ lúc nào không nói cho tôi biết thế ?
– Chẳng phải anh đang ngồi xe lăn sao ? – Nó trừng mắt , khinh bỉ nhìn Shin
Shin đưa tay vuốt cằm nó rồi nói :
– Vì nhớ em đấy thôi !
Bực mình trước thái độ của Shin , hắn đẩy người Shin ra phía trước và hỏi với cái giọng hổ báo :
– Mày muốn làm gì bạn gái tao thế ?
– Làm sao là làm sao nào ? Người yêu cũ gặp nhau một tí , tỏ vẻ thân mật không được sao ? – Shin nhếch mép cười
– Tôi không phải là người yêu cũ của anh , điên khùng ! Anh muốn chết à ? Hay muốn tôi đánh cho gãy nốt cái cổ ? – Nó đe dọa
Shin không nói gì , chỉ nhếch miệng cười chua chát . Bộ dạng của Shin lúc này chẳng khác nào một con cún đáng thương . Nó vội đổi giọng :
– Này , anh bị sao thế ?
– Chẳng sao cả , tôi chỉ muốn đến xin lỗi cô thôi – Shin nói nghiêm túc
– Tôi có nghe nhầm không đấy ? – Nó gặng hỏi
– Tôi nói tôi xin lỗi cô , xin lỗi về tất cả và tôi muốn bù đắp lại lỗi lầm của mình – Shin nói lớn hơn
– Bù đắp ? Anh bù đắp cho tôi bằng cách nào đây ? – Nó khinh
– Bất cứ điều gì cô muốn – Shin nói . Shin biết có thể nó sẽ cho ra điều kiện quá đáng nhưng Shin đã sẵn sàng , Shin chấp nhận moị hậu quả do mình gây ra .
***
Nó để tay kia lên cằm vuốt vuốt suy nghĩ , rồi chợt nhớ ra còn chưa biết chọn quà gì tặng hắn . Nó quay sang hắn nói :
– Anh bỏ tay ra cho em nói chuyện với hắn một tí !
Hắn nãy giờ đứng nghe hai người nói chuyện , ghen tuông nhưng không muốn chen vào . Bây giờ nó nói thế càng giống như ” chăm dầu vào lửa ” … hắn tỏ vẻ không chịu . Một hồi sau thấy nó kiên quyết quá hắn cũng đành phải bỏ tay ra , lòng thì ấm ức chịu không nổi . Nó ghé sát lỗ tay Shin rồi nói nhỏ :
– Tôi muốn nhờ anh dẫn tôi đi mua quà valentine !
Shin ngạc nhiên … không ngờ một người con gái như nó lại muốn tặng quà valentine nữa chứ ! Shin cười cười rồi nói nhỏ với nó :
– Ok , tôi giúp .. nhưng phải có thù lao nha ! – Shin đùa
– Cái gì ? Anh nói bù đắp lỗi với tôi rồi lại nói muốn thù lao á ? – Nó gắt nhưng vẫn nhỏ tiếng .
– Ừ thì nói thế nhưng cô cũng phải cho tôi thù lao chứ , nếu không thì tôi lỗ nặng rồi
– Thù lao là gì – Nó đành hỏi
– Một cái hôn , xem như thù lao … như thế quá dễ dàng với cô còn gì – Shin đề nghị .
– Cái gì cơ ? Nụ hôn á ? Anh đi chết đi … tôi có bạn trai rồi đấy – Nó gắt lên
– Nếu không thì cô cứ tự mà lựa quá đi – Nói xong Shin quay người đi
Nó trước giờ có biết lựa quà cho ai đâu , trước giờ có tặng quà cũng toàn quản gia mua … Nhưng hắn là đặc biệt , nó muốn chính tay mình lựa . Nó suy nghĩ một tí rồi vội kéo áo Shin lại nói nhỏ : ” Ok , thế tối nay 6h anh lại nhà chở tôi đi nhá ! ” . Shin gật đầu rồi bước đi .
Hắn ở xa nhìn thấy rõ cái thái độ của nó và Shin . Vừa tò mò muốn biết chuyện gì lại vừa ghen tuông , hắn khoanh tay lại đứng đó mà đạp đạp mạnh xuống đất . Nó bước lại nhìn thấy bộ dạng của hắn liền cười to :
– Giời ơi , ông tướng , anh làm cái gì mà như con nít thế kia ?
Hắn không nói gì , vờ dỗi . Nó thấy thế luồng tay qua nắm lấy tay hắn , bước đi . Nó cứ nghĩ hắn giận cũng được , tối nay khi nó tặng quà cho hắn xong thì hết giận ngay ý mà . Mà thật chất là từ lúc mà nó chủ động nắm tay hắn , hắn đã hết giận rồi . Hai người này .. ngốc thật !
Tối … 6h , tại vila nhà họ Bạch .
– Này , mày điên à ? Mày biết nó làm gì không mà lại đi theo nó ? – Ông Chan nói với giọng giận dữ
– Xời , mày yên tâm đi , Shin thay đổi rồi … không sao đâu – Nó nói
– Mày biết gì ? Mà mày đi đâu đấy ? – Ông Chan hỏi dồn
– Biết , Shin nếu không thay đổi thì thôi … nếu thay đổi thì rất là nghiêm túc ( Nó nói với vẻ nó hiểu Shin nhất ) Mà tao đi mua quà valentine cho Jun … Thắc mắc gì không ? Mà đừng nói với Jun đấy nhé ! Tao muốn gây cho Jun bất ngờ ( Nó nhe hàm răng đẹp ra cười ) .
Ông Chan hiểu nó muốn gì , nên cũng đành im lặng . Gật đầu rồi để nó ra ngoài .
***
Nó vội lên xe mô tô của Shin . Shin cũng như nó , thích rock và đua mô tô nên lúc nào cũng kè kè chiếc mô tô cưng bên người . Phi xe với tốc độ nhanh như gió . Chẳng mấy chóc là đến tiệm bán thú bông , nó xuống xe … nhém tí là nó choáng , ở đây toàn thứ dễ thương . Cái mà nó ghét nhất , khinh thường nhất . Shin không biết nên cứ tưởng là nó thích . Thúc dục :
– Vào lựa đi , chỗ này bán thú nhồi bông cho cả trai lẫn gái rất đẹp đấy !
Nó gượng cười cười rồi che mắt lại đi vào . Nó ghét nhất mấy thứ này . Mà vào trong rồi thì mới biết đâu là địa ngục , mấy thứ loè loẹt này chẳng hợp với nó tí nào . Nó ngồi gục xuống , lắc lắc đầu … Shin thấy thế hỏi :
– Cô bị sao vậy ?
– Không … không có gì ! – Nó gượng nói
Nó nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Jun mà thu hết can đảm bước vào trong . Mấy thứ vớ vẩn đó vẫn loè loẹt nhưng nụ cười của Jun thì vẫn làm nó thích hơn .
Nửa tiếng ..
1 tiếng …
1 tiếng rưỡi …
Lăn lộn mãi mới tìm được thứ nó muốn . Là một con gấu nhiều nhiều lông cực , con gấu này làm nó nhớ tới Jun , nó bật cười hì hì . Shin nhìn nó cười bỗng thấy trong lòng vơi đi một tí cảm giác tội lỗi … Nó đưa cho chị bán hàng gói quà lại rồi đi ra , Shin và nó trán đẫm mồ hôi , thở phì phò . Shin nói :
– Thù lao nhé !
– Tí đi rồi tính , tìm chỗ nào uống nước đã – Nó vừa nói vừa thở hổn hển
Nó lên xe Shin , Shin chỡ nó đến một quán nước . Quán này trang trí theo phong cách nhật rất dễ thương , lại choáng váng . ” Mình ghét mấy thứ dễ thương mà sao cứ gặp hoài , có khi nào thằng này biết mà cố chơi mình không nhỉ ? ” – Nó nghĩ . Sau đó , nó đề nghị :
– Đổi quán , tốt nhất đi bar
– Tuỳ cô thôi , cô phiền thật – Shin khó chịu
Đến quán bar quen thuộc , nó ngồi trên quầy nước kêu một ly rượu nhẹ . Nó rồi đó nhịp chân theo vũ điệu đang vang trong bar . Shin đang tán tỉnh và uốn éo với cô nàng nào đó . Nó cũng chẳng quan tâm , nó suy nghĩ : ” Sao anh ta lại tốt với mình thế nhỉ ? Chẳng nhẽ lại có âm mưu … Mà thôi , cứ đề phòng hắn ta là được rồi ” .
***
Quay lại với hắn …
Hắn đang ngồi ở một quán bar nào đó ở gần quán bar của nó . Hắn ngồi đó nhấm nháp rượu nhẹ . Nhiều cô gái lại quyến rũ và làm quen nhưng hắn từ chối , hắn nghĩ hắn không nên phản bội lại nó . Kể cả mấy đứa hắn quen mặt ở đây cũng từ chối nốt . Hắn đã nhờ người thu xếp bàn ghế , hoa , socola … còn dây chuyền thì hắn đã tự tay lựa sẵn rồi . Hắn nhắm nháp ly rượu rồi thấy buồn bực , xuống sàn nhảy vài bài rồi ra khỏi quán bar hít thở không khí .
***
Cùng lúc đó …
Shin lại vỗ vai nó nói :
– Ra ngoài rồi trả thù lao cho tôi
– Anh phiền ra – Nó cằng nhằng
– Nhanh đi , tôi dụ dỗ được cô ả rồi – Shin nói rồi chỉ chỉ tay sang cô gái vừa rồi Shin tán tỉnh .
Nó gật đầu hiểu , theo Shin ra ngoài . Shin dẫn nó qua khe trống của một dãy nhà với quán bar . Shin bắt đầu hôn nó , nó cũng đáp trả lại xem như thù lao cám ơn .
***
Hắn hít thở không khí rồi đi dạo vòng vòng , hắn tình cờ thấy mờ mờ có hai người đang kiss nhau , nhưng hắn không quan tâm … hắn đang nghĩ đến nụ cười rồi cái hôn nồng thắm của nó . Hắn đi tiếp nhưng bất chợt nhận ra người con gái có vài nót giống nó . Hắn tiến lại gần một tí … không thể tin vào mắt mình nữa , hắn … hắn … hắn … thấy nó hôn Shin . Hắn vụt chạy đi mà không hiểu sao mình lại chạy , hắn có quyền lại can ngăn mà … tại sao lại như thế ? Hắn chạy mà chẳng hiểu mình định đi đâu. Dừng lại , hắn cho tay vào túi áo rồi moi ra hộp quà đựng dây chuyền định tặng nó , hắn giơ tay lên định quăng đi thì có một giọng con gái vang lên kêu hắn :
– Anh Jun
Hắn quay lại , là Durin … Hắn ngạc nhiên vì tại sao Durin lại ở đây . Durin đi lại gần hắn rồi nói tiếp :
– Anh làm gì đấy ?
– Không có gì ! Còn em ?
– Anh Chan chẳng tặng quà cho em nên buồn quá em đi vòng vòng ấy mà – Durin nói với vẻ mặt hơi buồn .
Hắn nghe đến chữ ” quà ” rồi nhìn … hộp quà đang cầm trên tay . Hắn nghĩ : ” Hay tặng cho cô ta ( ? ) ” . Hắn lấy hộp quà trước mặt Durin rồi nói :
– Cho cô ..
– Cái gì cơ ? Anh cho em à ? – Durin ngạc nhiên
– Ừ , nhận đi – Hắn nói
Nói xong rồi hắn đặt hộp quà lên tay Durin , chạy ra bãi chứa xe rồi leo phắt lên xe chạy về nhà để lại Durin ở đó với nụ cười mãn nguyện trên môi ( !? )
Về đến nhà hắn đập cửa cái rầm làm tất cả mọi người giật nảy người lên . Hắn bước lên phòng rồi lấy điện thoại gọi :
– Anh hủy dùm tôi mấy cái hoa chết tiệt ấy , cả cái bàn tiệc bên bờ hồ nữa … Hủy tất hủy tất ! – Hắn nói với giọng giận dữ
Đầu dây bên kia lí nhí : ” Vâng , thưa cậu chủ ” . Rồi hắn cúp máy , quăng điện thoại xuống … bể nát . Hắn để tay lên mặt rồi luồng qua tóc rồi bực tức nói :
– Tại sao cô ấy lại hôn cái gã đó chứ , chẳng phải cô ấy có mình rồi sao ?
Tim hắn đau thắt lại , vừa ghen tuôn lại vừa đau lòng . Hắn lại nổi giận và đập vỡ mọi thứ trong phòng , khiến cả ngôi nhà vang lên những tiếng vỡ leng keng rồi xoảng xoảng . Mọi người khiếp sợ .
***
Còn nó … 8h
Nó ngừng kiss Shin . Nó nhìn đồng hồ và thấy đã đến giờ hẹn , nó nói :
– Xem như bây giờ tôi với anh chẳng còn nợ gì nhau nhá ! Đừng làm phiền tôi nữa và sẵn tôi cũng cám ơn anh luôn .
– Ok – Shin cười cười rồi bước vào quán bar .
Nó vội đón một chiếc taxi , đến địa điểm mà hắn đã nhắn tin cho nó . Nó đến nơi … toàn bộ chỉ là một thảm cỏ xanh , mặt hồ trong xanh , những con chim săn mồi vào ban đêm bay trên trời . Nó thầm nghĩ : ” Đây là món quà anh ấy định tặng mình à ? Mà anh ấy ở đâu nhỉ ? ” . Nó thầm nghĩ hắn nấp đâu đó nên kêu nhỏ nhỏ :
– Jun ơi , anh ở đâu thế ? Em đến rồi này !
Không ai trả lời , nó lại kêu nhỏ nhỏ nhưng lớn hơn lần vừa rồi :
– Jun ơi ! Em đến rồi này … anh định chơi trốn tìm đấy à ?
Vẫn không ai trả lời , nó bắt đầu thấy thất vọng . Nó tìm ở các bụi cây gần đó , tìm những nơi có khả năng là hắn nấp nhưng vô ích . Chẳng có ai cả , nó tự trấn an : ” Chắc anh ấy đến muộn ” . Nó ngồi trên thảm cỏ , hát vu vơ vài câu rồi nghĩ cảnh tượng Shin sẽ khoái tít về món quà của mình , nó lại mỉm cười khì khì . Rồi trời mưa … 1 giọt , 2 giọt … Một hồi sau mưa tằm tã , nó nấp ở một cái cây ở gần đó … nhưng nước mưa vẫn thấm qua quần áo nó . Lạnh , nó run … nó định về nhưng lại nghĩ Jun sẽ đến . Thế là nó lại đợi , mặc kệ trời mưa … chỉ cần hắn vui , nó sẽ đợi mà !
***
Đập phá một hồi mệt mỏi , hắn nhìn ra trời . Trời đang mưa , hắn tự dưng hỏi một câu nho nhỏ :
– Ông đang khóc thay tôi đấy à ?
Rồi hắn nhớ tới nó , hắn nghĩ : ” Trời mưa thế này … có khi nào cô ấy đợi mình không ? ” . Nhưng … suy nghĩ đó chợt vụt tắt và thay vào đó là ” Không đời này , vừa rồi cô ấy còn kiss thằng khốn nạn đó mà ! Không có chuyện đó đâu ! ” . Không muốn nghĩ ngợi gì nữa , hắn leo lên giường mà nằm ngủ … Mặc kệ ưa kia rơi tằm tã … thấm ướt đẫm quần áo của người con gái đang đợi hắn đến đáng thương kia .
***
Nhìn đồng hồ , nó thấy bây giờ là 11h tối … Nó bắt đầu tuyệt vọng nhưng nó không bỏ cuộc … nó muốn đợi cho đến khi nào hắn đến thì thôi . Nó ôm con gấu bông định tặng hắn trong lòng , úp mặt xuống . Không rõ … là nước mưa hay nước mắt , thấm đẫm hai hàng mi của nó rồi !
” Mình đợi anh ấy đến mà, anh ấy sẽ đến mà … Chẳng có lẽ do gì mà anh ấy lại không đến cả ” – Nó nhủ . Rồi nó lại tưởng tượng lại nụ cười của hắn , nó quyết tâm sẽ đợi đến khi nào hắn đến thì thôi . Trời càng lúc càng khuya , mưa càng lúc càng lớn … không chịu dừng . Có phải khóc thương cho nó không nhỉ ? Mưa không chịu dứt và người con gái đứng dưới góc cây đợi bạn trai của mình đến tặng quà valentine vẫn chưa về .
Bây giờ là 1 giờ sáng rồi , mưa vẫn chưa tạnh . Có lẽ sẽ mưa thâu đêm , có thể đến rạng sáng mới dứt . Nhưng nó vẫn muốn đợi .
17 : Đánh mất cả thể giới .
Tại nhà hắn , hiện tại là 2h sáng :
Khi đã đập tan tành chiếc điện thoại cũ , hắn đi ngủ và vội lấy sim thay vào điện thoại mới để dùng . Đang ngủ ngon , tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên bài right now ( na na na ) của Akon :
– Its been so long
that I havent seen your face
Im Tryna be strong
But the strength I have is washing away
it wont be long before i get you by my side
And just hold you, tease you, squeeze you
Tell you whats been on my mind
Hắn vội choàng tỉnh , là số của nó . Hắn ngần ngại mãi mới dám nhấn nút ” Nghe ” để nhận cuộc điện thoại đó . Đầu dây bên kia là một giọng nói run rẩy đến đáng thương :
– Hôm …. Hôm … nay … anh … anh … hẹn … hẹn … em … đến … đến … sao…sao… anh… anh … lại …không … không … đến … ?
Tiếng run lập cập , và kèm theo là tiếng “cách cách ” của những chiếc răng va đập vào nhau khiến hắn phải rùng mình , hắn nheo mắt khó hiểu rồi hỏi lại :
– Em nói gì cơ ?
Đầu dây bên kia thở thoi thóp , vẫn run rẩy , hỏi :
– Sao … anh … anh … lại … lại … lại … không … đến … đến ?