Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 63: Đám cưới bị phá !
*Khụ . . . khụ . . . tus đầu chap lần này hơi bị đen tối chút*
– Anh ơi chịch đi :3
– Cưới rồi chịch nha em 🙂
– Chịch rồi cưới cũng được mà anh >
– Mẹ dặn anh đẹp trai thì không được dễ dãi, bọn con gái bây giờ giờ chỉ muốn lấy trinh đàn ông thôi 🙁
____________
Một luồng sấm sét ngang tai Lâm Á Kỳ, cô chết sững ngay tại chỗ. Chỉ biết
đứng nhìn trân trân người ngoài cửa kia. Đôi mắt lóe lên tia kinh hãi,
câu nói ở miệng cũng vội nuốt vào.
Người con trai đứng ngoài kia, trên tay cầm dao bấm. Ánh mắt lạnh lùng híp
lại, cười nguy hiểm cũng nhìn cô chằm chằm. Chân từ từ di chuyển, liều
mạng chạy như bay về phía cô mà nhắm vào ngay phía ngực trái đâm vào:
“Lâm Á Kỳ, tôi phải đâm chết cô”.
Trịnh
Du Khẩm nghiến răng tức giận, hai mắt long sòng sọc nhìn người kia,
không xem mọi người ở đây ra gì, anh ta quát lên, đẩy Lâm Á Kỳ ra phía
sau lưng mình bảo vệ: “Anh nói xằn nói bậy gì đó, đây là hôn lễ của tôi, mau cút khỏi đây”.
Lâm Á Kỳ nhìn con
dao sắc bén đang từ từ lao đến phía mình, cô chết trân tại chỗ. Không hề có phản ứng gì, thậm chỉ cả sợ hãi. Mọi người xung quanh bắt đầu đứng
lên xì xào, cảm thấy có gì đó không ổn.
Rồi chợt, Lâm Á Kỳ cầm tà váy cưới nhấc lên, cô lạnh lùng đẩy Trịnh Du Khẩm sang một bên, cười nhạt nâng cao giọng: “Bách Minh, anh điên cái gì ?
Không biết đây là lễ kết hôn của tôi hay sao ?”. Họ sẽ chẳng còn gọi cô
bằng cái biệt danh tiểu mỹ nhân thân thiết nữa. Họ cũng sẽ chẳng xem
cô là bạn nữa. Mà là . . . kẻ thù. Nghĩ đến đây, lòng cô lại một phen
đau đớn.
Bách Minh bỗng khựng người lại,
nhưng cây dao vẫn còn giương lên. Anh hận thù nhìn cô, có chút khốn khổ
quát lên: “Ả đàn bà khốn kiếp, Anh em tôi tin cô như vậy, ngược lại cô
lại phản bội chúng tôi, hôm nay tôi vì trả thù Kì Nam mà đến, hừ. Kì Nam yêu cô, cô lại giết cậu ấy. Còn cùng cái tên vô sỉ này kết hôn, một đôi cẩu nam nữ”. Cậu còn minh họa, oán hận nhìn về phía Trịnh Du Khẩm.
Mọi người xung quanh xì xầm to nhỏ, rồi lại sợ bị liên can. Liền rời khỏi
nhà thờ. Bởi vì trong số những người họ, đều là vì lợi ích xã giao mà
đến. Giáo đường bỗng chốc hiu quạnh. Cha cũng lắc đầu bỏ vào bên trong.
Rốt cục một đám cưới . . . lại thành một trò hề.
Lâm Á Kỳ nhạt nhoà cười, ánh mắt thoáng qua sự châm chọc. Cô nâng váy cưới
đi xuống chỗ Bách Minh đang đứng, chậm rãi mỉa mai: “Cẩu nam nữ sao ?
Nghe rất hay”. Cô cười lớn một tiếng.
Trịnh Du Khẩm nhẹ cười, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, cô không nhớ ra gì. Rồi lại ôm lấy eo cô nhìn nguy hiểm vào Bách Minh: “Cậu
Bách, đi được rồi”. Cần tàn nhẫn, Lâm Á Kỳ đã có đủ.
“Há, đi sao ? Tôi cho cô ta chết đã”. Nói rồi, Bách Minh cầm dao nhắm ngực trái cô mà đâm vào . . .
0,1s . . .
0,25s . . .
Một giọng hét sợ hãi truyền đến: “Minh, anh dừng lại cho em”. Tiếp theo là bóng dáng của An Tiệp Kha chạy trước Nguyên Lâm.
Nguyên Lâm thở hổn hển, tức giận đến nỗi ngực phập phồng giựt dao lại từ tay
của Bách Minh, căng thẳng quát nhẹ: “Cậu thôi được rồi đó, Thẩm Như My
cần cậu”. Từ đầu chí cuối không thèm liếc Lâm Á Kỳ một cái.
Bách Minh tức giận, bị ngăn lại liền chịu không nổi gầm lên: “Tiệp Nhi,
buông anh ra, anh phải trả thù cho Kì Nam, Thẩm Như My không liên quan
gì với tôi”. Nói xong liền hung hăng hất tay An Tiệp Kha ra.
Nguyên Lâm trợn mắt nóng nảy, đánh mạnh lên mặt Bách Minh một cái. Anh lạnh
lùng liếc Lâm Á Kỳ: “Cậu vì cô ta sao ? Cô ta không đáng để cậu vào tù”. Nói xong còn khẽ cười lạnh nhìn cô.
Lâm Á Kỳ cong môi nhẹ cười nhạt, dường như không ai nhìn ra suy nghĩ sâu xa
trong mắt cô. Chỉ thấy, cô ngớ ngẩn lười biếng mở miệng: “Diễn kịch đủ
chưa?” Cô phải thay đổi, không được mềm lòng.
Nguyên Lâm kéo An Tiệp Kha cùng Bách Minh đang giận dữ rời đi. Nhưng nào ngờ,
An Tiệp Kha còn quay lại nhìn cô, lạnh lùng ném ra một câu. Mà câu nói
này, đã thành công khiến cô rơi nước mắt. Họ giỏi lắm, ha ha. Cô đau
thương cười lớn.
“Kì Nam . . . anh ấy mất rồi, cảm ơn sự tàn nhẫn của cô”. Ánh mắt An Tiệp Kha nhìn cô đầy khinh bỉ cùng chán ghét.
Kì Nam . . . anh ấy mất rồi . . .
. . .
Kì Nam . . . anh ấy mất . . .
. . .
Kì Nam . . .
Giây phút ấy, đáy mắt Lâm Á Kỳ đau đớn đến tột cùng. Anh . . . cuối cùng
cũng biến mất mãi mãi. Lòng cô nát vỡ ra, mặc dù biết rõ sẽ có ngày hôm
nay. Làn môi cô lại một lần nữa cong nhẹ yếu ớt cười. Cô cười cho người ta biết cô đang vui, cực kỳ hạnh phúc.
Trịnh Du Khẩm đau thấu tim nhìn biểu hiện của cô, giữa giáo đường, anh chợt
giang tay ôm lấy cô, thống khổ cất tiếng: “Kỳ Kỳ, anh biết em chưa quên
được Dương Kì Nam nhưng anh ta chết rồi, chỉ có anh mới có thể mang lại
hạnh phúc cho em, rồi em sẽ quên anh ta”. Giọng nói anh có phần run run, vô cùng khổ sở.
Khuôn mặt trắng bệch của Lâm Á Kỳ úp vào lòng ngực anh. Biểu hiện của cô vô hồn, không cảm xúc,
không lạnh, không nóng. Chỉ là . . . nước mắt trên má vẫn đang lăn dài.
Bó hoa hồng đỏ rực trên tay Lâm Á Kỳ rơi xuống thảm đỏ. Cô chợt đẩy anh ra xoay người nâng váy chạy đi. Nước mắt bay theo từng làn gió nhẹ.
Hiện tại, chỉ thấy trên vỉa hè của một quốc lộ đang có một cô dâu đang cầm
váy chạy. Ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, làn váy cô bay bổng
trong không trung. Làn da cô trắng như ngọc thạch, dưới bầu trời ấy.
Khung cảnh đẹp đến vô hồn.
Lâm Á Kỳ mặc
váy cưới chạy như một con búp bê gỗ. Đây là lần thứ hai cô vô thức chạy
đi. Chỉ có cảm giác là mình muốn chạy trốn khỏi nơi đó. Lần đầu, cô
không biết mình sẽ chạy đi đến nơi nào. Nhưng bây giờ, cô biết mình phải đi đâu. Cô phải đi tìm anh. Anh chưa chết, bọn họ gạt cô. Anh chưa hề
chết phải không ? Phải không ? Hôm đó, cô đã cố ý bắn lệch không trúng
tim anh. Bọn họ gạt cô mà, đúng không ? Cô xúc động, nấc nhẹ lên từng
tiếng. Tiếng nấc bi thương cứ thế, vô tình hòa vào trong tiếng gió. Cứ
thế, cô vô hồn chạy trong nước mắt. Khóe mắt đỏ hoe lên. Bất chợt, một
tiếng va chạm vang mạnh lên trong tích tắc.
“Két . . .” Là tiếng thắng gấp của ôtô.
Các giọng hét cùng bàn tán bắt đầu vang vọng ầm lên.
“Tai nạn, tai nạn . . .”.
“Gọi xe cấp cứu nhanh lên”.
“Cô gái này là ai vậy ? Đáng thương quá”.
Bao nhiêu giọng nói truyền đến vào thính giác. Lâm Á Kỳ chỉ cảm thấy mi mắt mình bỗng nhiên nặng trĩu, cả người cũng nặng trịch, chuyện gì xảy ra
với cô vậy ?
Mi mắt dần dần khép lại, cô cảm thấy mình rất đau đớn, cả cơ thể như bị nát ra. Vô cùng mệt mỏi. Kì Nam, em ngủ đây, không tìm được anh. Em lại xin lỗi, xin lỗi.
Cuộc đời đúng là một chuỗi bi kịch. Lâm Á Kỳ giờ đây đang nằm trên vũng máu
tươi đang chảy lênh láng ra từ cô. Cả chiếc váy cưới màu trắng của cô cơ hồ cũng đã thấm màu đỏ. Khung cảnh vô cùng đáng sợ, ghớm ghiếc khiến
người ta nhìn vào muốn ói. Cô nằm im ở đó, không cử động. Mi mắt cũng
không hề run.
Mọi người vẫn đang bu quanh bàn tán xôn xao. Tại sao cảnh sát vẫn chưa đến ? Còn xe cấp cứu ?
Rốt cục, vẫn có một chiếc ôtô dừng lại ngay bên đường, trong xe, một người con trai bước ra. Tuy nhiên, không ai chú ý.
Khuôn mặt anh ta không lộ ra một chút ghê tởm, thậm chí còn bế cô vào xe
không nói không rằng liền cho xe chạy với tốc độ đến cực điểm.
Xe vừa chạy đi, cũng là lúc Trịnh Du Khẩm chạy đến. Nhưng chính là, không hề gặp được Lâm Á Kỳ.
Sau trận tai nạn giao thông đó, Lâm Á Kỳ hoàn toán mất tích. Cứ như là cô chưa từng tồn tại trên đời này.
Bi kịch . . . liệu có còn bi kịch ?
(Còn tiếp)