Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 62: Lễ cưới
– Kí ức của con cá vàng chỉ tồn tại trong 3s, chỉ 3s ngắn ngủi.
. . . Sau đó, nó sẽ quên tất cả !
– Nếu được, kiếp sau em sẽ là một con cá vàng, anh nhé !
#Nguồn: Robbey/facebook.
___________
Hai tháng lẳng lặng trôi qua trong sự vô tình của mọi thứ. Đối với một số
người mà nói, hai tháng vừa qua như hai tháng ở trong địa ngục. Xuân đến rồi chuẩn bị sang hạ, noel năm ngoái diễn ra trong một tiết trời lạnh
giá, đầy không khí ảm đạm. Hoa tuyết rơi như mưa trong lòng người. Mọi
thứ đều là . . . u buồn. Mùa hạ năm nay nắng nóng hơn mọi năm, cũng vừa
tròn một năm Lâm Á Kỳ gặp được Dương Kì Nam. Cô ngước đôi mắt vô hồn
nhìn bầu trời nắng chói chang kia lặng lẽ nhớ về quá khứ.
Năm ấy, Dương Kì Nam bước đến phía cô đang hôn mê, lạnh lùng ôm cô vào lòng đưa về nhà. Cô cùng anh ngủ chung, cô đòi nhảy lầu dọa anh, cô bày mưu
hãm hại anh té nhà vệ sinh. Cô la hét trong nhà của anh. Càng nghĩ, mọi
thứ dường như ngày càng mờ ảo. Khi xưa vui vẻ đến không chân thật, đó có lẽ là vở kịch do cha cô tạo dựng nên ?
Hiện tại bây giờ, anh còn sống hay đã chết, cô cũng không hề biết, cũng
không muốn để tâm. Lòng cô đã tàn, tim cô đã chết, kể từ ngày cô tự tay
giết anh.
Thời gian này, ở thành phố S và thành phố K lại bắt đầu có vô số tin đồn lan tỏa. Nghe đâu đều là tin
hot, tin sốc trong giới nhà giàu, thượng lưu.
Hôm qua, báo số 59 vừa ra của tòa soạn Hoàng Vân, trang bìa là hình ảnh tòa cao ốc Dương thị ở trung tâm, kế bên là một số dòng chữ in đậm, kèm
theo là một tin khiến người khác vô cùng sững sốt và bất ngờ: Tập đoàn
Dương thị sắp phá sản, đột nhiên vực dậy chỉ sau 24h. Tin này khiến ai
ai cũng tưởng là báo lá cải viết bậy bạ không thể tin. Nhưng nào ngờ sự
thật lại là như vậy. Nghe đâu, bây giờ tập đoàn Dương thị còn mạnh hơn
trước. Nhân viên đến xin việc phải xếp hàng dài chờ đợi. Trông khiến
người ta thật khó tin.
Còn ở tại thành
phố S. Mọi người lại cũng bàn tán về một chuyện sắp sửa diễn ra. Họ nói, nhị tiểu thư Lâm gia vừa tìm lại được, ba ngày nữa sẽ kết hôn cùng cháu trai của Trịnh Hồ. Mà ai cũng biết, Trịnh Hồ ở thành phố S cũng không
thua kém gì Lâm Nhất Dân, ông ấy một tay che trời khiến ai cũng nể phục, kính trọng. Nhưng khi tuổi đã già, lại về vùng ngoại ô sinh sống. Tuy
vậy cũng không khỏi khiến người ta luyến tiếc cho một người tốt bụng.
Cháu trai ông ấy đích thị là Trịnh Du Khẩm, còn nhị tiểu thư kia là Lâm Á Kỳ. Ba ngày nữa, bọn họ chính thức kết hôn.
Hiện tại, Lâm Á Kỳ đang ở một salong làm tóc trong thành phố S. Cô chẳng
muốn ở lại thành phố K, vì nên đó từng là nơi Dương Kì Nam quản lý. Cô
sợ gặp phải hình ảnh của anh nơi đâu đó, rồi lại sợ mình sẽ gục ngã ngay lập tức. Ba ngày nữa thôi, cô đã là vợ của Trịnh Du Khẩm, khi ấy mọi
chuyện mới thật sự kết thúc. Bàn tay cô lật xem các kiểu tóc chọn cho
ngày cưới nhưng lại không chú tâm. Ánh mắt cô đau buồn, mang lên một
mảng màu đen xấu xí. Rồi chợt, cô nấc nhẹ lên, cố lắc đầu mình để xua đi nỗi đau đớn đó. Khóe mắt đỏ hoe từ khi nào chẳng biết.
Trịnh Du Khẩm mặc quần jean và áo sơ mi trắng, trông anh thật trẻ trung và
hoàn hảo bước từ ngoài vào. Lâm Á Kỳ nhìn anh, lại thoáng qua hình ảnh
của Dương Kì Nam mặc vest đen trước kia. Cô lại nghĩ, những bộ váy anh
mua cho cô vẫn còn đó.
Trịnh Du Khẩm từ
xa bước lại gần, đáy mắt chợt lóe lên tia giảo hoạt khi nhìn thấy sự bi
thương trong mắt cô. Tâm can anh đau nhói, đã hai tháng qua rồi, cô vẫn
chưa quên được Kì Nam sao ?
Ra lệnh cho
nhân viên ra ngoài trước, Trịnh Du Khẩm giả vờ vui vẻ, anh đứng phía sau ghế choàng tay ra ôm ngang vai của cô. Khẽ mỉm cười hạnh phúc, hôn lên
má cô trêu chọc nói: “Vợ, anh đợi cả tiếng rồi mà em vẫn chưa xong đấy”. Nhưng thật ra, đáy mắt anh hiện giờ là một mảnh hỗn độn.
“Chúng ta vẫn chưa kết hôn, đừng kêu em như vậy, hơn nữa nơi đây có người đừng tùy tiện hôn em như thế”. Lâm Á Kỳ yếu ớt gượng cười nhìn anh. Đáy mắt
cô nhuốm lên một màn bi thương đau đớn. Nỗi đau đớn khi xưa vẫn chưa
vơi, lòng cô lại nặng trĩu một tội lỗi. Còn nhớ ngày hôm ấy, Trịnh Du
Khẩm tổ chức một buổi tiệc nhỏ, bạn bè anh cũng không đông lắm. Anh
chuẩn bị hoa và nhẫn, đột ngột cầu hôn cô, mà tim cô như bị băng đóng
lại. Dương Kì Nam chết rồi. Người cô yêu chết rồi. Như vậy thì cần gì
một hôn sự hão huyền. Cô cứ phó mặc cho mọi thứ, chấp nhận kết hôn cùng
Trịnh Du Khẩm, mặc dù cô không hề yêu anh.
Trịnh Du Khẩm cưng chiều nhéo nhẹ mũi cô, cười sủng nịnh xoay mặt hôn nhẹ lên má cô thêm một cái nữa: “Dù gì ba ngày sau thì chúng ta cũng kết hôn
rồi, khoan đã, em nhanh lên, còn đi chụp hình và thử đồ nữa. Chọn này đi . . .” Tay anh chỉ vào một kiểu tóc khá đẹp nhưng lại quá cầu kì. Cô
cười gượng tùy tiện gật đầu. Mọi thứ đối với cô bây giờ là sao cũng
được.
Trịnh Du Khẩm đau đớn nhìn cô, thấy cô đau khổ tim anh cũng không ngừng nhói lên. Mục đích của anh đã hoàn
thành, sao anh không vui tý nào vậy ? Anh có nên kể cho cô tất cả mọi
chuyện không ? Càng nghĩ, tim anh như xiếc chặt lại. Anh kêu trong lòng
là không thể, khó khăn lắm anh mới cùng Kỳ Kỳ có cơ hội. Chỉ ba ngày nữa thôi, ba ngày nữa cô đã là của anh.
Thế là, một người cười gượng, một người giả vờ vui vẻ. Cùng nhau diễn kịch.
Ba ngày sau, hôn lễ cử hành tại nhà thời, sau đó sẽ đến khách sạn. Các
khách mời dự tiệc cưới đều là người giàu có hay có thế lực trong giới
chính trị và giới xã hội đen. Trung tâm thành phố S tưng bừng như hội.
Cô dâu xinh đẹp, chú rễ tài cao, quan trọng là ai cũng có quyền, có thế. Trong mắt mọi người, đây là một buổi tiệc đầy hoàn hảo.
Trong nhà thờ, khắp nơi đều là một màu trắng như thiên đường. Mọi người ngồi
dưới khán đài đông đủ, nhưng đa số đều là những người giàu có.
Cha nhìn cô dâu chú rễ, khẽ hỏi nhẹ nhàng.
“Trịnh Du Khẩm, con có đồng ý cùng . . .”
“Con đồng ý”.
Lời của Cha còn chưa dứt, Trịnh Du Khẩm đã ngắt ngang mà hạnh phúc trả lời. Anh nhìn cô mãn nguyện, ánh mắt ấy nhu tình, yêu chiều cô biết bao. Cả
đời này, anh sẽ chỉ yêu mình cô. Anh sẽ làm cô dần dần quên đi Dương Kì
Nam. Rồi cô sẽ chấp nhận anh. Khóe môi anh khẻ giương lên một nụ cười ấm áp. Ngày này rồi cũng đến, cô sẽ thuộc về anh. Quá khư trước kia cứ để
nó bị chôn vùi và quên lãng đi.
Cha hơi sửng sốt nhìn anh, sau đó lại quay sang cô dâu, hiền hậu hỏi tiếp:
“Con có đồng ý ở bên Trịnh Du Khẩm trọn đời, trọn kiếp dù có ốm đau bệnh tật cũng không rời xa nhau không?”
Lâm Á Kỳ nghe những lời Cha hỏi, lòng cô chết lặng đi. Dưới mạn che màu
trắng, cô khẽ đau đớn nhắm mắt lại. Ước gì người hiện tại không phải là
Trịnh Du Khẩm mà là . . . Khóe mắt cô đỏ hoe, lăn ra một giọt sương
trong suốt như thủy tinh. Hôm nay là ngày cô mặc váy cưới, chiếc váy màu trắng đơn thuần bao trọn cả cơ thể xinh đẹp của cô. Mái tóc búi cao cài thêm vương miệng cao quý như một nàng công chúa, chiếc cổ trắng ngần
cùng một khoảng lưng trắng nõn nà lộ ra mịn màng nhìn quyến rũ đến ma
mị. Da thịt trắng mịn như da em bé. Ai cũng nói đây là ngày cô xinh đẹp
nhất nhưng sao cô lại cảm thấy nó u ám, nó tàn nhẫn với cô quá vậy ?
Phía dưới hàng ghế lại bắt đầu có vài tiếng xì xầm to nhỏ vang lên: “Tại sao cô dâu im lặng vậy?” “Qua năm phút rồi”. . . Trịnh Du Khẩm lo lắng nhìn cô, ánh mắt anh sợ hãi vô cùng hoang mang. Mồ hôi từ lòng bàn tay anh
không ngừng túa ra. Anh sợ, giây phút cuối cô sẽ nhớ lại tất cả. Anh sợ, cô nói từ không. Từng giây, từng giây lại trôi qua, mọi người ai cũng sửng sốt nhìn cô chằm chằm.
Lâm Á Kỳ lại gượng cười, tới giây phút này rồi. Cô không thể nói không, là cô tự gây ra họa. Đáy mắt cô bi thương, nở nụ cười tự giễu cho chính mình. Lòng
đau đớn như cắt, sắc mặt cô bỗng chốc khổ sở, yếu ớt trả lời: “Con đồ . . .”. Thời gian dần trôi qua, khi tiếng đáp của cô còn chưa dứ thì đã có
một âm thanh hung hăng nam tính vang lên ở phía cánh cửa. Âm điệu chàng
trai ấy chứa đầy phẫn nộ.
“Dừng lại ngay”.
Mọi người ở phía dưới ai cũng tò mò quay về sau lưng mình xem là ai. Kết
quả là, thấy một chàng trai vô cùng mỹ nam đang cười lạnh đứng đó. Trên
tay . . . còn có cả vũ khí.
Trịnh Du Khẩm cùng Lâm Á Kỳ cũng không tự chủ quay mặt nhìn thử. Giọng nói này, rất quen thuộc.
Ánh mắt cô luôn nhuốm lên vẻ bi thương, lúc nào cũng vô hồn như một con búp bê gỗ. Ánh nhìn cô khổ sở. Khi nhìn chàng trai đó, chợt chết sững ngay
tại chỗ.
(Còn tiếp)