Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 59: Ngàn cân treo sợi tóc (lam)
– Em không còn là cô gái mang hài đỏ bỏ cả thế giới để yêu anh . . .
– Em bây giờ là cô gái mang hài xanh tuy mỏng manh như không còn xem anh là tất cả . . .
________________
~~~♥~~~♥~~~♥~~~♥~~~
Đông đến, bầu trời trên cao kia thật êm dịu thoang thoảng một chút hương vị
lành lạnh buồn bã. Những gợn mây nhập nhòa bao phủ cả một nền trời xanh
thăm thẳm xa tít dường như chẳng có ai có thể với tới được. Rồi từ cánh
cửa sổ ở tầng hai của một căn biệt thự xa hoa, một bàn tay nhỏ nhắn
trắng hồng mềm mại đưa ra để hứng những giọt sương long lanh nhỏ xíu
kia. Phía bên trong, chủ nhân của bàn tay tay ấy là một người con gái
xinh đẹp thuần khiết nhưng bây giờ đã mất hoàn toàn đi vẻ thuần khiết
đó, chỉ thấy ánh mắt cô gái sắc lạnh, luôn ẩb chứa một sự buồn bã nhìn
ra khung cửa sổ, vô hồn mà xa xăm. Cô gái chỉ khoát lên mình một bộ đồ
ngủ màu trắng như hoa tuyết mùa đông, càng làm cho cơ thể nhỏ bé ấy trở
nên xinh đẹp muôn phần. Rồi lại có vài ngọn gió vô tình thổi ngang qua,
mái tóc dài đen mượt tựa như thác nước cứ thế mà xập xòa trong ánh nắng
ban mai. Giữa không gian của căn phòng hoa mỹ rộng lớn, một giọt pha lê
lại ứ ra từ khóe mắt cay cay.
Phía ngoài, Dương Kì Nam có hơi sững người, anh giơ tay khẽ mở cửa, ngang nhiên đi
vào phía bên trong. Vì đây là phòng riêng của anh mà. Vừa đứng sau lưng
Lâm Á Kỳ, sắc mặt anh đã âm trầm nhìn cô hỏi: “Tại sao vừa rồi lại khóc
?” Anh ghét nhất cô khóc, đặc biệt là khóc vì người khác.
Lâm Á Kỳ nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh thì hoảng hốt, giật mình
xoay người lại. Ánh mắt có chút sợ hãi nhìn anh. Lấp liếm bèn cười hì hì trả lời: “Tôi đâu có khóc”. Nói rồi cô còn bĩu môi, ánh nhìn khinh bỉ
rằng mắt anh không được tốt. Nhưng tại sao, anh biết cô khóc ?
Hai mày Dương Kì Nam nhíu chặt lại. Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm
cô, cảm thấy rất cô gần đây rất kì lạ. Nhưng nghĩ rồi lại thôi, anh còn
có việc quan trọng hơn. Rồi chợt, anh vòng tay ngang ôm lấy người cô.
Hai tay đặt tại eo cô, khóe môi nam thần bất ngờ cong lên dò ý kiến:
“Kết hôn không ?”. Ánh mắt anh sâu xa lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy
vô cùng áp bức.
Giờ phút này đây, chỉ ba
chữ đơn thuần lọt vào thính giác của Lâm Á Kỳ. Ngay lập tức cô liền sững sờ, ánh mắt tàn độc chợt sắc bén như dao kéo, trong lòng run mạnh lên
một cái. Chỉ thấy, cô chợt sợ hãi đẩy anh ra khỏi người mình. Cười mỉa
mai đáp lại: “Tôi đói”. Nói xong liền phũ phàng xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng. Bỏ lại một mình anh đứng cô độc ở đó. Anh nào biết, tim cô
đang đau đớn kịch liệt. Lưng dựa vào cửa phòng, cả người cô không ngừng
run rẩy. Dương Kì Nam, anh nói câu này có quá trễ không ? Tôi không thể
nào kết hôn với kẻ thù của tôi. Càng không thể khi kẻ đó là người giết
mẹ mình. Anh yêu tôi, tôi vui thật đấy. Nhưng tim tôi, căn bản đã nát
vụn rồi.
Dương Kì Nam cô đơn đứng đó, anh nhẹ cười lạnh, nắm chặt tay mình lại thành cú đấm. Cô tưởng anh đang
đùa giỡn sao ? Ánh mắt anh chợt thâm trầm, đầy một vẻ cô tuyệt khó nói.
Rõ ràng cô nói cô yêu anh, cô đau lòng vì anh, cô không rời bỏ anh. Cuối
cùng mọi chuyện đã thu xếp, cô lại ném lại hai chữ tôi đói rồi chạy đi như đang chán ghét anh đến cực điểm. Há, anh biết rồi, thì ra đó là
yêu. Làn môi tuyệt tình của anh khẽ cong lên cười ma mị. Thâm sâu khó
lường trước. Yêu của cô thì ra cao cả đến như vậy.
Anh giương tay, lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Lặng người gửi đi một tin nhắn cho Bách Minh.
“Điều tra cho tôi, lúc ở thành phố S Hàn Nhi đã xảy ra chuyện gì”.
Vài ngày sau, tình trạng Lâm Á Kỳ trốn tránh Dương Kì Nam càng kéo dài. Cả
một căn biệt thự hoa mỹ từ đó luôn chìm trong không khí ảm đạm buồn tẻ
đến cực điểm. Mọi người trong biệt thự ai cũng lặng lẽ, sống như một con robot, không ai nói chuyện với ai. Ít ra chỉ có một vài kẻ hầu, người
làm hay bàn tán. Họ nói, bây giờ nơi này lại giống năm năm trước. Lạnh
lẽo u tàn, bên trong rất nhiều người nhưng toàn là xác sống. Mọi người ở công ty nói, dạo này tổng giám đốc đổi tính, không tức giận nữa mả
chỉ một cảm xúc bình thản đến kì lạ, ngược lại càng khiến người ta hoang mang, sa thải nhân viên vô số.
Trong
căn biệt thự ấy, từ lâu đã không còn những tiếng la hét của cô. Những
tiếng cười nghịch của cô. Mọi thứ đều thay đổi. Ngay cả . . . con người.
Bách Minh đang trong văn phòng tổng giám đốc. Cậu ngồi đối diện với Dương Kì Nam. Chỉ thấy, anh đang nhíu chặt mày. Sau đó lại mỉm cười nhàn nhạt
nói: “Hàn Nhi qua đêm ở căn hộ của Dương Kì Minh vừa mua hôm về nước sao ? Hơn nữa, camera còn thấy hai người rất thân thiết sao ?”. Ánh mắt anh lạnh nhạt, bình thản không mang lên nổi một tý cảm xúc. Trong thật bức
người.
Bách Minh nhẹ gật đầu, cậu lại lắc đầu bình tĩnh tiếp lời: “Đúng vậy, cậu nên trông chừng tiểu mỹ nhân
cho kĩ vào, kẻo lại như . . .” Nói tới đây, ánh mắt cậu lại hiện lên
một chút khó xử. Im lặng không nói gì tiếp.
Dương Kì Nam nhàn nhạt nhìn Bách Minh không có vẻ quan tâm lời cậu ta nói
lắm, chực mở miệng hỏi tiếp: “Trịnh Du Khẩm ?”. Chả phải cũng yêu cô gái ấy lắm sao ? Sao bây giờ lại không thấy tăm hơi.
Bách Minh nhíu mày, cậu chợt ho nhẹ một cái, đoạn lại đáp: “Nghe nói cậu ta
mai danh ẩn tính gì rồi, tên của cậu ta ở thành phố S trước kia rất nổi
trội, nhưng bây giờ thì lắng xuống rồi. Cậu ta bây giờ luôn là cánh tay
trái của Lâm Nhất Dân, cậu nhất định phải cẩn thận, Nguyên Lâm vừa điều
tra được thông tin, cầm đầu băng nhóm bí ẩn đó, không sai chính là Lâm
Nhất Dân, nghe đâu đang mở rộng quy mô đến thành phố A và tỉnh XYZ rồi”. Công nhận tốc độ của ông ta cũng nhanh thật.
Dương Kì Nam chợt mỉm cười tà mị, anh đang định nói chuyện thì đột nhiên thư
ký Lâm từ bên ngoài mở mạnh cửa rầm một cái liền xông vào không chút
không sợ hãi. Cô ấy ôm đầy hồ sơ trên tay, mồ hôi túa ra không ngừng,
thở hồng hộc nói không ra âm thanh.
Trong lòng Bách Minh có dự cảm không tốt, cậu gấp gáp hỏi, không quan tâm đến sự vô phép vừa rồi: “Có chuyện gì vậy ?” Lòng cậu chợt hoảng hốt không
khác gì cô ấy.
Thư ký Lâm kinh hãi, cô ôm chồng hồ sơ lo lắng nói: “Nguy rồi tổng giám đốc, cổ phiếu phía bên
mình đang không ngừng tụt xuống. Cổ phần của các cổ đông cùng lúc bị một công ty khác thu mua vào. Họ đang đòi mở cuộc họp cổ đông bầu lại CEO”. Giọng nói của cô gấp gáp, mọi người ở công ty đang bàn tán xôn xao.
Tình hình loạn hết cả lên. Cũng biết rõ tính trầm trọng của sự việc. Hơn nữa, các cổ phần làm sao mà bị mua lại cùng một lúc ? Ai có khả năng
thuyết phục đồng loạt các cổ đông ?
Dương Kì Nam nghe xong, anh chẳng những không hề lo lắng mà ngược lại còn
ngửa mặt ra ghế hung hăng cười châm chọc. Thấy Bách Minh lo lắng đang
định chạy đi ra bên ngoài thì chợt nói: “Yên tâm đi, tôi có 65%, họ có
bao nhiêu mà muốn lật đổ tôi, trừ phi . . . tôi chuyển nhượng lại. Ông
ta bắt đầu hành động rồi, sợ hãi quá thì sẽ mắc bẫy”. Hừ, ông ta xem anh là tên nhóc miệng còn hôi sữa chắc ?
Bách Minh nghe anh nói, cậu ngồi phịch xuống ghế nghiến răng chỉ biết im
lặng. Nhìn thấy thư ký Lâm vội vã chạy khỏi, trong lòng cậu đã bớt lo
lắng đi. Bởi vì, Kì Nam nói không sao, thì chắc chắn cậu ta đã nắm chắc
phần thắng.
Lúc này, lại thêm một tin
nhắn gửi đến. Dương Kì Nam giơ tay khẽ nhấn một tiếng bíp à, thì ra là tin nhắn thoại. Chỉ nghe một giọng nói lo lắng đang truyền đến.
“Cổ phiếu tuột rồi, mau tìm cách đi, nhanh đi. Các quán bar trong sự quản
lý của Reign đột nhiên bị đập nát, nhiều sát thủ của Reign đi hành động
đột nhiên mất tích”.
“Khốn kiếp”. Dương
Kì Nam mở miệng chửi. Anh tức giận chọi mạnh điện thoại vào tường khiến
nó vỡ tan nát. Nhanh chóng đi đến bàn làm việc, nhấn số ba của điện
thoại bàn ra lệnh: “Đem sử sách học tập của tôi quăng lên tất cả các
báo, nhanh lên”. Giờ phút này, chỉ có những danh tiếng tốt mới có thể
kéo giá cổ phiếu nâng cao, đồng thời anh còn điện thoại cho các tập đoàn khác.
Bách Minh tức giận, hai mắt cậu
rực lửa gấp gáp nói: “Tôi về nhờ bà nội có thể kéo giá cổ phiếu của
Dương thị lên tiếp hay không, sau đó đến Reign giải quyết, cậu cứ yên
tâm lo cho công ty trước đi”. Lão cáo già họ Lâm đáng chết.
Chẳng mấy chốc, tin đồn nóng hổi: tập đoàn Dương thị sắp phá sản đang
không ngừng lan nhanh như lửa cháy xém. Mọi người ai ai cũng bàn tán,
nhân viên ở các công ty con của Dương thị sợ mất lương, liên tục thôi
việc. Các cổ đông lại không ngừng rút vốn. Rõ ràng đang yên đang lành,
sao trong một giờ lại thay đổi ? Mọi người vô cùng thắc mắc.
Tình hình là ngàn câu treo sợi tóc.
“Hahaha, thật vui”. Lâm Nhất Dân ôm mèo tuyết nghe những gì Trịnh Du Khẩm báo
lại mà cười ha hả. Chẳng mấy chốc, Reign và Dương thị sẽ về tay ông ta
thôi. Ông ta cười lớn, tiếp tục nham hiểm ra lệnh: “Bảo tên nhóc đó, nếu muốn Dương thị vực dậy thì chuyển nhượng tất cả cổ phần cho ta”. Ông ta vừa dứt lời, chỉ thấy Trịnh Du Khẩm ngang nhiên rời khỏi. Họ hiện tại . . . đang ở thành phố K.
Lâm Á Kỳ mỉm
cười ngạo nghễ, cô âm hiểm, cô tàn độc. Cô vô cùng vui vẻ khi nghe những gì mà người làm trong nhà bàn tán. Cô ngồi cô đơn, lặng lẽ trên ghế
sofa mà gục đầu xuống cất tiếng cười lớn, cười đầy khinh bỉ và châm
chọc. Dương Kì Nam, anh cũng có ngày hôm nay sao ? Chưa đâu, đó mới chỉ
là sự trả thù của cha tôi. Còn tôi thì chưa, khi nào mạng của anh mất
đi, tôi mới thật sự vừa lòng. Cô cười thật lớn, tiếng cười đầy uất hận.
Từ lúc nào, chợt tiếng cười đã biến thành tiếng khóc, cũng là tiếng khóc đầy uất hận. Tim cô vỡ ra từng mảnh, kịch liệt run rẩy. Đau nhói như
muốn ngừng đập.
Mắt cô sưng đỏ, khẽ lấy di động trong phòng điện cho Lâm Nhất Dân, thều thào cười, nói qua tin nhắn thoại.
“Cha, mình làm như vậy đi, con biết rồi”.
(Còn tiếp)
Sad – Dự là sắp end rồi___anh xã