Đọc truyện Này Vợ Yêu, Đừng Sợ! – Chương 58: Tìm thấy (sad)
– Nợ nhau 1 nụ cười – Để rồi trả nhau bằng vô vàn nước mắt ♥
– Nợ nhau 1 lời quan tâm – Để rồi trả nhau bằng hàng nghìn sự vô tâm ♥
– Nợ nhau 1 cái nắm tay – Để rồi chỉ một lần thôi buông tay là mãi mãi ♥
– Nợ nhau ánh nhìn thân thuộc – Để ngày nào đó nhìn nhau như kẻ xa lạ ♥
____________
Lâm Á Kỳ ở cùng Dương Kì Minh suốt một ngày, nhưng đa phần đều chỉ đều là
do anh nói chuyện cho cô nghe, anh chọc cho cô cười. Còn cô thì cứ vẫn
ngồi thẩn thờ, ánh mắt vô hồn nhìn lên bầu trời bằng cánh cửa ở lang
cang đang mở. Như lúc này đây, anh đang không ngừng nói chuyện để khiến
tâm trạng cô tốt hơn một chút.
“Em biết tại sao con cá không biết nói chuyện không ? “
Đáp lại anh chỉ là một ánh nhìn hững hờ không cảm xúc. Vừa nãy khi cô vừa
khóc xong, tình trạng này đã kéo dài đến tận bây giờ. Anh quan tâm cô,
muốn khiến cô vui mà chẳng thể nào. Từ sáng đến bây giờ, cô chưa từng
nhét thứ gì vào bụng. Anh không biết cô có chuyện, cũng không rõ đã xảy
ra chuyện gì. Chỉ biết đang có cái gì đó không hay nên mới khiến cô chọn trúng xe anh để tự tử. Hơn nữa tự tử chưa thành thì cô liền ngất xỉu
ngay giữa đường.
Mày Dương Kì Minh hơi
cau lại, anh lại kiên nhẫn cười rạng rỡ, muốn khiến cho cô vui tiếp tục: “Anh hát cho em nghe nhé” Nói xong còn giơ hai bàn tay lên đầu làm tai
thỏ, nhảy nhảy giả hành động giống y chú thỏ nhỏ.
“Heo không đòi ăn cơm, heo không đòi ăn cá …” Cứ như vậy, giọng hát cứ
liên tục truyền đến. Dương Kì Minh tuy hát không hay nhưng cố nghe thì
vẫn rất êm tai. Anh không biết giả heo, nên đành phải giả thỏ.
Lâm Á Kỳ chợt xoay đầu, làn môi tái nhợt của cô khẽ mím chặt lại. Cô gục
đầu lên thành ghế sofa, hai bên tóc phập phùng rũ xuống che đi hết cả
ánh mắt buồn bã màu đen huyền, người anh cứng ngắc lại dừng ngay động
tác, sững sờ nhìn cô. Chỉ thấy, giọng nói yếu ớt bất lực thều thào nhỏ
truyền đến, âm điệu còn run rẩy cầu xin anh: “Đưa em … Đưa em về nhà,
đưa em về nhà, làm ơn”. Nước mắt cô không kiềm chế được lại lăn dài,
chực khóc. Cô mệt lắm, rất mệt mỏi. Cô muốn về nhà mình, chỉ muốn về nhà thôi. Cô muốn về với cha, với chị. Khẽ giơ bàn tay quệt đi sương đọng,
cô cười nhạt thầm chửi mình là kẻ vô dụng, yếu đuối. Từ nay phải mạnh
mẽ, mạnh mẽ.
Đáy mắt vui vẻ của Dương Kì Minh nát ra vụn vỡ, anh xót xa nhìn cô, người con gái anh vừa mới yêu.
Khẽ lắc đầu vô lực đáp lại: “Được, nếu em muốn, anh đưa em đi đâu cũng
được, em không cần phải cầu xin anh”. Anh đưa cô đi đâu cũng được, bất
cứ đâu.
Lâm Á Kỳ giương đôi mắt đọng nước khổ sở nhìn anh. Cô mỉm cười nhợt nhạt tỏ vẻ biết ơn, sau đó gắng gượng người ngồi dậy. Hóa ra, vẫn có người quan tâm cô.
Dương Kì Minh nhanh chóng bước đến phía cô. Chỉ sợ cô té nên đưa tay ra dìu
cô đi. Cả hai nhanh chóng rời khỏi tòa chung cư. Xe vừa chạy được một
lúc, chẳng hiểu sao cô đã ngủ thiếp đi. Anh nhìn cô, nhủ thầm là cô mệt, nên láy xe chậm một chút cho đỡ sốc và kéo dài thời gian ngủ cho cô.
Dương Kì Minh láy xe, anh rành rọt chạy thẳng về khu biệt thự nơi Lâm Nhất
Dân ở mặc dù Lâm Á Kỳ không hề chỉ đường. Cũng không nói rõ cha cô là
ai. Vừa xuống xe, anh nhìn cô còn đang ngủ say. Quyết định ôm cô lên
trước. Tránh làm cô tỉnh giấc, nhìn cô khóc, cô đau, anh biết chắc rằng
cô đã có gì đó không ổn. Vài hôm nữa anh sẽ nói chuyện vớo chú Lâm sau,
tức là Lâm Nhất Dân. Ông ta là bạn thân chí cốt với ông già nhà anh, tất nhiên là quen biết.
Vừa được vệ sĩ mở
cổng đi vào trong, Dương Kì Minh đã ngạc nhiên, điều quái lạ là biệt thự vắng tanh. Chỉ có một vài người hầu. Thấy vậy anh hơi tức cho cô. Kêu
người dẫn lên phòng của cô. Anh đặt cô lên giường, ngồi đó ngắm nhìn một lát, khẽ hôn lên trán cô. Sau đó rời khỏi, lo gì, cô là con gái của chú Lâm. Ngày mai, anh sẽ đến tìm cô.
Bách
Minh cùng Nguyên Lâm ngồi câm lặng, chỉ biết nín thở xem từng biểu hiện
của người đối diện. Không dám nói gì nhiều, chỉ sợ Dương Kì Nam lại tức
giận. Vừa rồi, họ vừa mới khai ra hết mọi chuyện. Tất cả lỗi cũng là do
bọn họ.
Trong không gian ảm đạm đầy u
sầu, giọng nói trầm ấm khàn khàn của Dương Kì Nam chợt bình thản vang
lên: “Các người nói Lâm Nhất Dân là kẻ cầm đầu băng nhóm bí ẩn muốn hãm
hại tôi, biết rõ là nguy hiểm, tại sao lại đẩy tiểu búp bê kia vào ?
Tôi cho các người biết, tôi sẵn sàng giết các người vì cô ấy”. Khóe môi
anh luôn cười nhàn nhạt, đáy mắt huyền bí, sâu thăm thẳm khiến người ta
khó lường trước. Khuôn mặt yêu nghiệt ấy bình thản đến kì lạ. Anh có thể vì cô, hãm hại bất cứ kẻ nào. Có thể vì cô, giết bất cứ ai. Ngay cả
tình bạn của anh, anh cũng sẵn sàng bỏ đi.
Hai người nọ chỉ nhẹ nhíu mày, họ im lặng không lên tiếng nào. Không gian
ngày càng chùn xuống thảm hại. Dương Kì Nam, cậu điên thật rồi.
Đột nhiên, Bách Minh cười rộ, không hề có tý giận hờn Dương Kì Nam, ngược
lại ánh mắt có chút hối lỗi. Tại vì sao ư ? Vì họ sai mà. Biết rõ nguy
hiểm, còn đẩy tiểu mỹ nhân vào đó. Cậu đập tay lên vai anh, nháy mắt
với Nguyên Lâm đùa đùa nói: “Trời ạ, cả tôi cậu cũng không cần, tôi sẽ
chuẩn bị trực thăng cho cậu, đi tìm tiểu búp bê của cậu nhanh đi”. Chỉ mong, con búp bê nào đó bình an vô sự. Nhưng cậu đâu biết rằng, những
chuyện sau này đều là do lần này mà ra.
Nguyên Lâm giơ tay đầu hàng, buồn cười lắc đầu. Tên này thật là, lúc nào cũng đùa được.
Dương Kì Nam sắc bén như dao nhìn bọn họ, khẽ cười như có như không. Ánh mắt
có hơi dịu bớt đi, đáp lạnh một tiếng: “Ừ”. Sau đó liền đi khỏi cùng đám vệ sĩ bên ngoài. Bước chân anh chợt có chút gấp gáp, càng ngày bước
càng nhanh.
Dương Kì Nam tới được thành
phố S thì đã hai tiếng sau, vì do đi bằng trực thăng riêng nên tốc độ có hơi nhanh một chút. Anh cho người láy xe đến thẳng biệt thự của Lâm
Nhất Dân với một ý định là bắt người về cho bằng được. Anh không thể để
cô rời bỏ anh đi.
Vừa tới biệt thự của
ông ta, Dương Kì Nam đã nhíu chặt mày lại. Canh gác lõng lẽo như thế
này, làm sao bảo vệ được cho tiểu búp bê đó, chỉ có bên anh, cô mới an toàn. Nghĩ vậy, anh liền lạnh nhạt bước vào phía bên trong, đi theo
đằng sau còn có vài ba người vệ sĩ. Căn bản khi anh đứng ở sảnh chính,
căn biệt thự cũng không hề có một bóng người. Dù chỉ là người hầu cũng
không, khác xa với lúc Dương Kì Minh đến. Làn môi hồng nhợt khẽ nhếch
rít lên lạnh lẽo ra lệnh: “Xem các phòng, tìm ra cô chủ nhanh”. Ngôi
biệt thự này căn bản không hề khác gì nhà hoang.
Sau khi đám vệ sĩ nghe lệnh, lập tức chia nhau ra khu sau biệt thự tìm. Còn Dương Kì Nam cũng lạnh lùng đi lên lầu tìm kiếm.
Lâm Á Kỳ đã thức từ lâu, cô nghe được tiếng anh liền hoảng hốt. Sau đó thì
lại nhanh chóng biến thành căm phẫn, oán hận đến tột đỉnh. Lưng cô dựa
vào cánh cửa phòng thở dồn dập, bàn tay đang ghì mạnh lấy ngực mình như
lên cơn đau tim. Khi tỉnh lại cô đã thấy mình nằm ở trên giường. Sau đó
thì lại là tiếng của Dương Kì Nam truyền lên từ dưới lầu. Đôi môi khẽ
cong lên cười tàn ác như quỷ dị. Ánh mắt cô bỗng chốc trở nên hung tàn,
cô buông bàn tay đang ghì chặt lấy áo mình ra mỉm cười ngạo nghễ. Có lẽ
là ai cũng nghĩ cô sẽ trốn anh đi ? Nhưng không, ngược lại ngoài dự
đoán. Cô lại mở cửa phòng, từ từ bước ra bên ngoài. Đáy mắt băng lãnh
không hiện lên một tia cảm xúc. Nhưng rất nhanh sau đó liền bị che giấu
đi.
Dương Kì Nam đang đi lên lầu thì
chợt nhìn thấy cô từ cửa phòng bước ra, đôi mắt lạnh nhạt của anh chợt
lóe lên tia sáng nhu tình sau đó thì lại nhanh chóng biến mất. Cảm xúc
đầu tiên truyền đến là vô cùng vui sướng. Anh nhìn cô khẽ cong môi, làn
môi nam thần cong nhẹ thật yêu nghiệt. Rất nhanh chóng, anh bước đến
không nói không rằng ôm chặt cô vào lòng. Lấy hai cánh tay mình nhốt cô
vào trong đó ôm cứng ngắc. Cuối cùng thì anh cũng tìm được con búp bê
này rồi. May mắn là cô không hề bị gì. Thoát chốc, đáy mắt lạnh nhạt của anh từ lúc nào đã xuất hiện lên vô số tia ấm yêu thương. Khẽ hôn lên
mái tóc cô tựa như nuông chiều, anh lạnh nhạt hỏi: “Nhớ tôi không ?”.
Hình như anh đã quên chuyện cô trốn anh đi.
Lâm Á Kỳ bị anh ôm chặt trong lòng đến nghẹt thở, cô có phần uất ức nức nở
trả lời: “Nhớ”. Nếu đây là Lâm Á Kỳ của lúc xưa thì tốt rồi. Đâu ai phát hiện ra rằng, giờ phút này, khóe môi của cô đang nhếch lên cười đầy
khinh bỉ. Nhưng đáy mắt, cũng đồng thời tràn đầy đau đớn khó thể hiện.
Dương Kì Nam chợt cảm thấy Lâm Á Kỳ vô cùng kì lạ. Nhưng từ khi cứu cô về, cô vô cùng đơn thuần nên anh cũng muốn không để ý. Trực tiếp muốn kéo cô
đi xuống, ra lệnh: “Về”. Về nhà cùng anh, cô muốn gì đều được.
“Anh đi xuống trước đi, tôi lấy một tý đồ”. Cô khẽ híp mắt cười nói. Chỉ
thấy, anh khẽ nhíu mày nguy hiểm nhìn thẳng vào cô, cô liền thất vọng
cụp mi xuống. Nào ngờ, anh lại biếng nhác mở miệng: “Nhanh”.
Dương Kì Nam vừa đi khỏi, lầu hai lại rơi vào khoảng lặng. Chỉ còn bóng người mảnh khảnh lạnh lùng của cô đứng đó. Cô độc đến đáng sợ. Môi cười khẽ.
-Anh thật dễ gạt.
Lâm Á Kỳ nhìn căn biệt thự dưới chân mình ngày càng nhỏ bé đi. Cô chỉ khẽ
nhạt nhòa cười, ánh mắt lóe lên tia sáng thâm độc. Cha, chờ con trả thù
cho mẹ, con sẽ trở về. Ai nào biết, tim cô hiện giờ đang rạng nứt ra
từng mảnh nhỏ, máu rỉ không ngừng.
“Tôi
không thể để như vậy nữa, một thời gian dài không gặp cô ấy, tôi nhớ đến phát điên, nếu tôi cứ im lặng trong góc tối như thế này thì sớm muộn
cũng sẽ mất cô ấy thôi”. Trịnh Du Khẩm đập mạnh xuống bàn, anh ta nghiến răng. Trợn mắt hung hăng hét lên.
Lâm
Nhất Dân mỉm cười tà ác, ôm mèo tuyết trong tay thong thả nhả ra từng
chữ: “Suỵt, im lặng nào, nó là con gái tôi, sớm muộn gì cũng về tay cậu, lo gì, haha, chờ đi”. Ánh nhìn ông ta bỡn cợt, cười như có như không
đáp lại Trịnh Du Khẩm.
Quả tim anh ta đập mạnh thình thịch, anh ta ngồi phịch xuống ghế thở mạnh. Mồ hôi túa ra
như túa nước. Lạnh lùng nhìn Lâm Nhất Dân, im lặng không nói gì. Ánh mắt sắc như dao kéo, vô cùng âm hiểm.
(Còn tiếp)