Bạn đang đọc Này! Đồ Lì Lợm… Có Về Với Anh Ko Thì Bảo: Chương 65
HyHy đứng dậy khỏi ghế, nhíu đôi lông mày thanh tú, ngoài mặt thì ra vẻ thản nhiên ko có chuyện gì nhưng ko lòng thì cồn cào nóng như lửa đốt… Bỗng HyHy nhớ đến Hán Phong….
Mặc kệ trời mưa đang ngày càng nặng hạt và tiếng gọi í ới của ông quản gia ở sau, HyHy lao nhanh qua màn mưa, những hạt mưa như đang đâm thẳng vào da thịt lạnh buốt, mái tóc HyHy bết lại vầng trán nhỏ, nó nhanh chóng chạy ra cổng…
Một thân ảnh ướt sũng nước vẫn đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền như đã mất đi sự sống…
HyHy lao đến, ôm chầm lấy Hán Phong khóc nức lên, cố gắng truyền hơi ấm của mình cho cậu… Vừa lúc đó, quản gia và người làm cũng tức tốc chạy ra, giúp HyHy mang Hán Phong vào nhà..
Nhưng phòng trống thì vẫn chưa lau dọn sạch, còn phòng Thiên Vỹ, Thiên Kỳ thì đã được hai người khóa lại trước khi đi, HyHy đành để Hán Phong nằm lại ở phòng mình
Sau khi Hán Phong đã đc thay đồ cẩn thận, HyHy mới bước vào phòng, ngồi cạnh bên Hán Phong, các người hầu cũng nhanh chóng bước ra ngoài trả lại không gian riêng cho hai người, HyHy bối rối nhìn Hán Phong
Khuôn mặt Hán Phong trong tiền tụy, đôi môi tái nhợt, người gầy sọp hẳn… HyHy bất giác đưa tay lên sờ trán Hán Phong…. Trán Hán Phong nóng hổi như lửa… Nó giật mình rụt tay lại
HyHy cắn răng, khuôn mặt lo lắng tột độ ko biết phải làm gì. Bây giờ cũng đã hơn 12h, mọi người đã đi ngủ hết rồi, không nên làm phiền mọi người trong lúc này thì hơn, nó đi vào phòng tắm, lấy ra một chiếc khăn nhỏ đã ngâm nước nóng, rồi từ từ, vén mái tóc trên trán của Hán Phong lên, đắp vào trán cậu…
….
……
Hán Phong lờ đờ tỉnh dạy, miệng cậu khô khốc, thân hình mệt mỏi như ko thể nhấc lên hay cử động đc được… Chợt nhận ra mình đang ở một căn phong xa lạ, cậu giật mình nhìn xung quanh. Một thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm gối trên tay cậu mà ngủ ngon lành, miệng lâu lâu lại nhóp nhép như đòi ăn, tay thì cứ nắm chặt lấy tay Hán Phong ko rời…
Hán Phong mỉm cười nhìn HyHy, nó bây giờ trông khác quá, lại xinh đẹp hẳn ra, thảo nào lúc gặp ở trung tâm thương mại cậu lại ko nhận ra kịp. Nhưng mà chàng trai đi cùng HyHy hôm đó là ai nhỉ, hình như là bạn trai, anh chàng đó tên Danny thì phải, và tên đó còn gọi HyHy là Min rất thân mật nữa…. HyHy có bạn trai rồi sao???
Hán Phong thở dài khi nhớ đến người con trai đi cùng HyHy trong trung tâm thương mại, hai người họ rất đẹp đôi, mình có nên từ bỏ không đây???? (Cha này khôn gê, hôm đi xem mặt không chịu để ý cho kĩ, bây giờ còn nhầm ”chị” Danny là người yêu của má Hy nữa chứ, haizzz)
” HyHy àh, đang làm gì thế??? HyHy mở cửa cho anh xem nào” – ở ngoài cửa tiếng của Thiên Kỳ vọng vào
Hán Phong lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, HyHy cựa quậy mình, tay vẫn nắm chặt lấy tay Hán Phong, nói mớ :
_ Danny, anh nhìu chuyện quá, em đang ngủ… Anh còn hét nữa , em vả méo mồm thì đừng có trách…
(hắcccccc xììììì, đứa nào đang rủa mình thế nhỉ – Danny bực bội xoa xoa cái mũi đang đỏ ửng lên)
Hán Phong khẽ nhăn mặt, cậu mở mắt ra nhìn HyHy, nó vẫn đang nằm ngủ, ánh mắt Hán Phong buồn vô hạn nhìn người con gái mình yêu… Nhưng giờ người con gái đó đã dành tình yêu cho người con trai khác mất rồi. Cậu phải làm sao đây??? Khi cậu con yêu HyHy rất nhiều…..
_ HyHy, hạnh phúc em nhé, cảm ơn em đã ko giận anh… Anh yêu em, mãi là bạn nhé HyHy….. – Hán Phong nói nhỏ, đôi mắt khẽ nhắm lại, một giọt nước mắt trong suốt cũng từ đó mà chảy ra (Có ai nói Hán Phong rất mít ướt không nhỉ?)
///////////
” Đi giữa phố xá huyên náo khi đêm xuống bao nhiêu người…. Nhưng anh chỉ tìm kiếm gương mặt em lâu nay anh ko đc gặp…”
” Và trong bao nhiêu âm thanh xe qua nơi đây rất vội vàng…. Anh chỉ mong được nghe thêm một lần tiếng em cười…”
”….. Vẫn cứ giữ mãi bóng dáng ấy trong suy nghĩ…. Nhưng anh hiểu em đã ko chọn anh là người đi chung đôi trên con đường tình…”
” Chỉ là khi mong quên em cho vơi đi những sầu muộn…. Thì con tim anh lại hướng về em…. Nhiều hơn..”
” Góc khuất đứng đó để chờ em… Chờ em…. Đợi mãi…. Dẫu chỉ khiến nỗi đau nhiều thêm…. Thẳm sâu… Ai thấu???”
” Dẫu cứ mãi nhớ nhung từng đêm.. Lặng yên… Vì em….. Nhưng anh yêu mãi….. Em thôi !…..”