Bạn đang đọc Này! Đồ Lì Lợm… Có Về Với Anh Ko Thì Bảo: Chương 64
HyHy ngồi vắt vẻo lên thành lan can của sân thượng, người mặc độc một bộ áo ngủ mỏng manh dài ngang gối. Nó nhìn xa xăm, môi bất giác nở nụ cười nhoẻn miệng nhưng rồi tức khắc cụp xuống nhanh
Tay nó mân mê sợi dây chuyền nhỏ và tự hỏi mình đã hết yêu chưa??? Nhưng câu trả lời lại ko như HyHy mong muốn: HyHy còn yêu ai đó rất rất nhiều. Giờ phải làm sao đây??
Mấy ngày vừa qua, ngày nào Hán Phong cũng đứng trước cổng nhà HyHy, mặc cho trời nắng gắt, hay những cơn mưa bất chợt thấm đẫm đôi vai mình. Tuyệt nhiên Hán Phong ko có ý định bấm chuông hay muốn vào nhà, chỉ đứng đó…. Và nhìn thôi…
HyHy biết, nhưng lí trí nó lại bảo đừng nên quan tâm, thế là HyHy giả vờ phớt lờ mọi thứ về Hán Phong, nhưng mỗi lần ánh mắt HyHy vô tình chạm phải thân hình cao lớn, cô đơn kia, trái tim nó vô thức mà nhói lên từng hồi….
…….
Mấy ngày nay ai cũng bận công việc của mình, Danny thì qua Anh sắp sếp lại vài thứ, Thiên Vỹ Thiên Kỳ thì cứ đi học quản trị kinh doanh suốt, rồi Bamẹ nó cũng như đang tránh mặt nó vậy. Thành ra trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ có mình nó nhỏ bé, cô đơn cùng với đám người làm. HyHy đâm ra cáu kỉnh, bực mình khi mọi người cứ như giả vờ tránh mặt mình vậy, từ hôm đi xem mắt trở đi, chã ai thèm quan tâm, hay hỏi han đến nó, hic
….
HyHy ngồi hát vu vơ, đôi mắt ko tự chủ được mà nhìn về phía cổng, nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nào cả…. nó tối om và trống không một cách đáng sợ
“Trái tim muốn rung lên… Cảm giác em không bao giờ..quên”
“Cánh tay ấy ôm em, hạnh phúc quá êm đềm…”
“ Nước mắt cứ tuôn rơi…chỉ muốn anh luôn ở cạnh bên….”
“Em nhớ anh….em nhớ anh”
….
_ Cậu đang nhớ ai àh, sao lại ngồi đây hát một mình, lại mang đồ phong phang thế kia, ko sợ bị cảm hả????
HyHy ngớ người, quay lại nhìn người vừa nói xong :
_ Hạo Nguyên??? – HyHy bất giác thốt lên
_ Tất nhiên là tớ rồi…. Ko phải tớ thì là ai – Hạo Nguyên nở nụ cười rồi đi đến ngồi cạnh Hạo Nguyên
_ Cậu tìm tớ có việc hả???- HyHy nhìn xa xăm, đôi mắt xanh dương long lanh như có nước
_ À…..ờ….àh đúng rồi, anh Danny gọi điện bảo tớ qua chơi với cậu cho cậu đỡ buồn – Hạo Nguyên lắp bắp tìm đại một lí do hết sức vô duyên
_ Hừ, có thế thôi mà nghĩ mãi ko ra àh – HyHy hừ mũi, nó biết chắc Hạo Nguyên đang nói dối, Nhưng HyHy chã quan tâm, có người ngồi chơi cùng cũng vui rồi
_ Cậu ko đi học hả??? Sao suốt ngày cứ ở nhà thế??? – Hạo Nguyên gãi đầu cười xuề xòa, hỏi
_ Cậu hâm àh, tớ có bằng đại học rồi. Cậu ko nhớ tớ mới đi du học về hả??
_ Cậu …tha..thứ chưa??? – Hạo Nguyên hỏi một câu chẳng ăn nhập với đề tài làm HyHy bỗng khựng lại bối rối, nó biết Hạo Nguyên đang nói về cái gì
_ Tớ….có nên tha thứ ko??? – Đôi mắt xanh dương khẽ cụp xuống
_ Vương Triệu Hy…àh Không.. Vương Thiên Hy…. Cậu hãy nghe theo trái tim mình ấy – Hạo Nguyên dõng dạc nói to
HyHy mỉm cười, đánh nhẹ vào đầu Hạo Nguyên
_ Tớ sẽ suy nghĩ, hi
_ vậy xuống thôi, ngồi đây lâu kẻo bị cảm lạnh đấy – Hạo Nguyên nhìn HyHy dịu dàng rồi đỡ HyHy xuống…..
… Thật ra chẳng có Danny nào bảo Hạo Nguyên đến chơi với HyHy cả… Người bảo Hạo Nguyên đến, chính là Hán Phong, do dầm mưa nên Hán Phong bị sốt ko thể đến nhà HyHy đc.. Nhưng cậu lại ko yên tâm về HyHy nên đã nhờ Hạo Nguyên đến nhà HyHy một chuyến, dù sao Hạo Nguyên với HyHy cũng là anh em họ mà…
…….
Hôm nay, trời mưa to tầm tã, đã hơn 10h khuya rồi mà chẳng thấy ai về cả, HyHy ngồi trên sopha uống ly cacao nóng cho đỡ lạnh… Hôm nay mưa nên HyHy ko thể lên sân thượng hóng gió nữa…. Bỗng HyHy chợt nhớ đến Hán Phong.. Có khi nào cậu ta đang dầm mưa ngoài đó ko??? HyHy lắc đầu, tự buồn cười trước suy nghĩ của mình … Không đâu.. Chắc hẳn tên đó ko ngu như thế, mình có là gì đâu mà vì mình tên đó phải ngốc nghếch dầm mưa chứ??
Đang suy nghĩ mông lung, thì đâu, ông quản gia hớt hải chạy vào
_ T..iểu ..Thư… Ngoài kia có người nằm trước cổng nhà mình… Tôi đã kêu cận vệ gọi dậy nhưng người đó vẫn cứ nằm im như người chết, bên ngoài lại đang mưa to, phải làm sao đây ạ???? Nhỡ xảy ra án mạng thì chết.. – ông quản gia hốt hoảng