Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 25: Hiểu lầm trùng trùng điệp điệ


Đọc truyện Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi – Chương 25: Hiểu lầm trùng trùng điệp điệ

Đến khi bát mì bị lãng quên đã nguội ngắt thì điện thoại trong tay Lí Cẩm Khang cũng vang lên. Lí Cẩm Khang vội vàng nhìn thoáng qua màn hình đang nháy sáng rồi lại thất vọng khi phát hiện ra không phải người kia.

“Công quân, anh cùng lão đại đang ở thế giới hai người chứ? Nhớ kỹ xong xuôi phải lên mạng nhận quà nha~” Thanh âm Nhị Nữu xuyên qua điện thoại truyền đến, y như trước đây, sôi nổi lại thoải mái.

Lí Cẩm Khang gian nan đáp ứng, suýt nữa là chết lặng mà mở máy tính. Quả nhiên là bộ kịch mừng sinh nhật đang vô tư trôi nổi ngay giữa trang đầu diễn đàn, nổi bật mấy dòng chữ đỏ đều là “Mừng sinh nhật Đao Tước Diện.”

Diễn đàn nội bộ cũng là Đại Nữu và Nhị Nữu, kẻ tung người hứng trêu ghẹo công quân và lão đại, cơ hồ  biến thành đòi xem H văn. Lí Cẩm Khang nhìn lịch sử trò chuyện, đọc được câu hỏi “Lão đại có hay không dịu dàng hiền thục nấu canh cho công quân a?” mà không nói được tiếng nào.

Các cô ấy làm sao biết được, Thư Thích hiện tại căn bản là không hề ở nhà, thậm chí còn không biết anh đang ở khách sạn nào, đối với một cô gái vô danh tổ chức hôn lễ.

Hiện tại nghĩ đến có lẽ  chính mình tự đa tình, học nấu ăn căn bản là điềm báo trước cho việc Thư Thích chuẩn bị ly khai mình. Anh ủy khuất vẫn uyển chuyển học tập để sau này chiếu cố vợ con.

Lí Cẩm Khang chán nản ngã vào giường. Thư Thích rời khỏi đã vài ngày, hương vị chỉ thuộc về anh đã muốn nhạt phai. Máy tính liên tục truyền đến tiếng báo tin mới, Lí Cẩm Khang nằm trong chốc lát liền nhận được một câu nói của Đại Nữu : Hai người này cũng không để ý chúng ta, đều lăn lên giường rồi (Cười tà)

Di động vẫn đang nằm yên lặng trên bàn máy tính đột nhiên vang lên. Lí Cẩm Khang lao qua tiếp điện thoại, nhưng vẫn không phải là Thư Thích.

“Cẩm Khang sinh nhật vui vẻ, ha ha.” Giọng Đường Nghiêu cao vút vang lên, khiến Lí Cẩm Khang phải cầm điện thoại cách xa lỗ tai 10cm.

“Cảm ơn.”

“Như thế nào lại sa sút như vậy a? Thiết, quả nhiên học trưởng không có mặt là ông liền mặt ủ mày chau a~” Đường Nghiêu bất mãn.

“Tôi….”

“Ài, tôi nói Cẩm Khang ông cũng đừng như vậy nữa, tuy rằng là sinh nhật ông nhưng mà học trưởng ở Ninh Hạ thôi mà, phải về cũng không dễ dàng, hơn nữa thầy hướng dẫn cũng đã sắp xếp hết lộ trình, học trưởng cũng không có khả năng về trước thời hạn a….”


Ninh Hạ? Lí Cẩm Khang đánh gãy lời hắn : “Ông có biết bọn họ …. cùng ai đến Ninh Hạ không?”

“Thầy hướng dẫn, học trưởng, còn có hai người bạn học của học trưởng nữa. Làm sao?”

“……….Không có việc gì, ông có biết bọn họ đi để làm gì không?”

“Ài, học trưởng không nói cho ông hả? Cũng là nói ông cũng không hiểu, thầy hướng dẫn của chúng tôi ở bên kia có một hạng mục, bình thường do kỹ thuật viên bên đấy vận hành, lúc kết thúc mới tự mình ổng đi một chuyến, về phận đến nỗi mang theo học trò, giống như là muốn đàm phán với bên kia một chút hay sao ý.” Đường Nghiêu an ủi hắn, “Cẩm Khang, ông yên tâm, nếu học trường đã cùng ông ở một chỗ, nhất định sẽ không sang đấy làm việc.”

Lí Cẩm Khang cúp điện thoại lại càng không có tư vị. Thư Thích phải đi Ninh Hạ lại một lần cũng không nói với mình. Chính mình vẫn luôn cho rằng anh là đang ở trường học. Bất luận Thư Thích qua bên kia làm việc đi chăng nữa, hoặc như anh đi xem mắt người ta như lời bạn học kia nói, anh cũng chưa từng cùng hắn đề cập qua.

Thái độ và hành động của Thư Thích đã thể hiện rất rõ ràng : Anh và Lí Cẩm Khang đang dần dần kéo dài khoảng cách, giảm bớt cuộc sống sinh hoạt tại nhà hắn.

Lí Cẩm Khang bị suy luận tàn khốc này giày vò đến điên rồi, cố tình hết lần này  tới lần khác nhưng vẫn không liên lạc với Thư Thích mà thực ra cho dù có liên lạc được đi chăng nữa, Lí Cẩm Khang cũng không có dũng khí đi chất vấn.

Đợi đến khi di động vang lên lần nữa, Lí Cẩm Khang đã không còn ôm chút nào mong đợi. Lần này là Cảnh Viễn Phàm.

“Sinh nhật vui vẻ a.” Cảnh Viễn Phàm xem ra tâm trạng không tồi, có vẻ như chuyện cùng Tiếu Tần đã xử lý tốt rồi.

“Cảm ơn.” Lí Cẩm Khang miễn cưỡng chính mình vực dậy, “Ông từ Trùng Khánh quay lại chưa?”

“Đã về rồi.” Cảnh Viễn Phàm cười ha hả, bên kia liền phát ra tiếng ồn ào. LÍ Cẩm Khang nghe được thanh âm Tiếu Tần phàn nàn Cảnh Viễn Phàm hút thuốc, Viễn Phàm liên mồm xin lỗi.

“Thê quản nghiêm?” Lí Cẩm Khang không nghĩ mình còn có thể nói giỡn.


“Hắc, hút thuốc đích thực là rất có hại,” Cảnh Viễn Phàm bỗng nhiên lén lút đè thấp âm thanh, “Cẩm Khang, tôi còn muốn cảm ơn ông.”

“Làm sao?”

“Ông còn nhớ rõ trước đây từng truyền cho tôi một cuốn cái gì mà BL tiểu thuyết không?”

Đương nhiên hắn còn nhớ rõ, khi đó Tiếu Tần và Cảnh Viễn Phàm hai bên lúng ta lúng túng, Viễn Phàm nói không rõ tình cảm của bản thân là như thế nào, mà Lí Cẩm Khang thì không hổ là bạn tốt liền đem mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ để cho Cảnh Viễn Phàm tự giác ngộ.

“Hắc, tôi chạy đến Trùng Khánh, chính là Tiếu Tần mặc dù tiếp điện thoại nhưng cũng không chịu nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu, sau đó …..” Cảnh Viễn Phàm cười he he đắc ý, “Tôi tự dưng tìm được linh cảm theo cuốn tiểu thuyết kia.”

Cảnh Viễn PHàm nói úp úp mở mở mà Lí Cẩm Khang cũng không có hứng trí mà gặng hỏi.

Đôi bên kia cuộc sống mĩ mãn làm hắn nhớ tới Thư Thích lại không tránh khỏi cảm thấy một trận đau lòng, ngẩn ngơ đến mười hai giờ, Lí Cẩm Khang mới nhận được một cái tin nhắn.

Sinh nhật vui vẻ —– Thư Thích.

Ngắn gọn, hoặc cũng có thể nói là ….. qua loa cho có.

Lí Cẩm Khang nhìn bốn chữ trên màn hình mà sững sờ, thẳng cho đến khi màn hình tối trở lại, hắn mới thất vọng mà tắt đồng hồ báo thức. Thật sự….không biết phải trả lời thế nào.

Hai ngày sau sinh nhật của Lí Cẩm Khang vẫn không có cuộc gọi nào của Thư Thích. May mà đúng lúc công việc của hắn đang trong thời kỳ bận bù đầu nên cũng không có tinh lực để miên man suy nghĩ, cả ngày trừ công việc cũng là ngủ, cuộc sống lại nhàm chán như trước đây.

Vừa đến cuối tuần, Đường Nghiêu và Tiếu Tùy dắt nhau đi ôn tuyền ngâm nước nóng, Lí Cẩm Khang sáng sớm tinh mơ đã gọi điện cho Cảnh Viễn Phàm, kết quả thanh âm phát ra trong điện thoại lại là của Tiếu Tần. Giọng Tiếu Tần tràn ngập vẻ mệt mỏi, ngủ không đủ giấc mà vẫn kiên nhẫn tiếp chuyện Lí Cẩm Khang, Viễn Phàm tối qua thức cả đêm xử lí văn bản, vừa mới đặt lưng nằm ngủ.


Lí Cẩm Khang cúp điện thoại, vốn định tranh thủ thời gian cuối tuần làm biếng một chút, ai ngờ thành ra thế này.

Thế nhưng đến giữa trưa, Lí Cẩm Khang liền nhận được điện thoại của Thư Thích, báo : “Ở sân bay, tới đón em đi.”

Bảy chữ rõ ràng, rành mạch. Lí Cẩm Khang đang sa sút tinh thần lại vùng dậy, lấy xe chạy như bay đến phi trường.

Thư Thích đi vắng cũng mới hơn một tuần, Lí Cẩm Khang thế nhưng lại cảm giác rằng anh đã rời khỏi đây lâu lắm rồi. Đại khái cũng là do khoảng thời gian này quá khó khăn. Thư Thích có phần say máy bay, ngồi trên xe mà tinh thần mệt mỏi rã rời, cũng không chào hỏi một câu với hắn liền cứ thế dựa vào cửa kính xe mà ngủ.

Về đến phòng ngủ, anh lao ngay vào ổ chăn, đắp chăn tử tế rồi nói :  “Em ngủ chút, anh ăn cơm trưa trước đi.”

Lí Cẩm Khang tuy có nhiều điều muốn hỏi nhưng cũng chỉ đành nín lại. Thư Thích mệt mỏi như thế, hắn cũng luyến tiếc.

Giấc ngủ này của Thư Thích liền kéo dài một mạch đến thẳng giờ cơm tối. Anh tỉnh dậy, rửa mặt mũi chân tay rồi ôm lấy bát cơm quét sạch bàn ăn giống như vũ bão.

“Sao lại chỉ có em quay về? Em không phải là đi cùng thầy hướng dẫn sao?” Lí Cẩm Khang đưa bát canh tiếp sức cho Thư Thích, tính toán đem từng tầng  từng lớp nghi vấn ra lí giải.

“Đường Nghiêu đã nói cho anh rồi,” Thư Thích khoan khoái uống một hơi nước canh, “Công việc thực ra còn chưa kết thúc, em là đem đống số liệu phân tích kia về trước, dù sao cũng là mấy người chúng em chia đều, làm xong là có thể về.” Anh chỉ chỉ khóe mắt đỏ ửng của mình, ủy khuất phàn nàn oán hận, “Em đại khái là đã ba ngày cộng lại ngủ không đến mười tiếng đồng hồ.”

“Vậy em hà tất gì gấp như vậy?” Lí Cẩm Khang đương nhiên là rất đau lòng.

“Em muốn sớm về một chút thôi mà.” Từng biểu hiện trên khuôn mặt của Thư Thích đều là mệt nhọc.

Em gấp gáp như vậy trở về ….. Là vì cái gì đây? Lí Cẩm Khang lại thử thăm dò, nói : “Thư Thích, hôm sinh nhật anh, anh đã gọi cho em rất nhiều lần.”

“Ừ, ngày đó em không mang điện thoại bên người, lúc trở về thì đã quá muộn.”

“………Là học đệ của em tiếp máy.”


“Nga.”

“………Hắn nói, em đi xem mắt.”

Thư Thích run lên một chút mới chậm rãi ngẩng đẩu, đôi mắt ánh lên đầy vẻ không dám tin nhìn Lí Cẩm Khang, lúc này mới đột nhiên nhận ra từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy biểu tình oán phụ ha ha cười khổ xuất hiện trên khuôn mặt hắn.

“Anh còn nghe được cái gì nữa?” Thư Thích đan chéo hai tay trước ngực.

Lí Cẩm Khang ở trước mặt Thư Thích, thứ không bao giờ đủ chính là khí thế : “Đường Nghiêu nói cho anh biết, các em đi Ninh Hạ, còn nói là vì trao đổi công tác.”

Thư Thích khẽ hừ một tiếng : “Anh đây là tức giận em đi Ninh Hạ, hay là đối với việc em đi “xem mắt” bất mãn không thôi?”

“Em cũng chưa từng nói cho anh biết em đi Ninh Hạ, anh vẫn luôn tưởng em ở trường…..”

Thư Thích lại hừ thêm tiếng nữa : “Nói như vậy là trách việc em không nói cho anh em đi Ninh Hạ.”

Lí Cẩm Khang đã có điểm chân tay luống cuống rồi. Thư Thích bày ra một bộ cây ngay không sợ chết đứng, trực giác cho hắn biết mình đã phạm sai lầm rồi : “Thư Thích, anh ….. nếu mà em dự định kết hôn, hoặc là muốn đi Ninh Hạ công tác, anh hy vọng lúc em hạ quyết định ,,,, liền nói cho anh ….. Anh cũng cần một chút thời gian thích ứng …. Nếu như em không muốn anh đi theo đến Ninh Hạ, em…..”

“Ngu ngốc!” Thư Thích đập bàn một cái, “Tôi thật là ăn no không có gì làm mới thấy không cùng anh đón sinh nhật mà TMD áy náy, mới có thể sống chết làm xong việc để sớm quay về Bắc Kinh, cái đầu dốt đặc của anh đúng là không thể dùng lí lẽ để dạy bảo.”

Lí Cẩm Khang triệt để đứng hình. Là chính mình ….hiểu lầm?”

Thư Thích miễn cưỡng cười khổ : “Là em quá thất bại mới khiến anh không đủ sức tin nhiệm em, cũng là anh đối với mối quan hệ của chúng ta không đủ tự tin, gặp chút chuyện nhỏ liền cho rằng tan vỡ? Em trước kia nói em với tình yêu không chút tin tưởng, làm sao mà xem hiện tại anh mới là người không có lòng tin?”

Thư Thích nói xong liền tiến thẳng về phía phòng ngủ, đóng rầm cửa lại. Lí Cẩm Khang càng khẳng định, bản thân đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi.

Lí Cẩm Khang đứng ở cửa phòng ngủ, bên trong không có bất cứ tiếng động nào, đoán chừng Thư Thích chắc đã ngủ rồi, hắn nhất thời có chút phân vân. Lí Cẩm Khang đứng đó lẳng lặng trong chốc lát rồi cuối cúng vẫn là đi dọn nhà bếp trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.