Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 24: Bất ngờ ngoài ý muốn


Đọc truyện Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi – Chương 24: Bất ngờ ngoài ý muốn

Cảnh Viễn Phàm hùng hùng hổ hổ đến rồi lại như gió cuốn vút đi, cuốn theo làm xáo trộn cả bữa ăn của bốn người. Thư Thích cầm lại đũa chọt chọt đầu cá : “May mà là lẩu, không có bị nguội.” Nói xong liền tiếp tục ăn.

Đường Nghiêu thời gian qua luôn hiểu rõ tính khí nóng nảy của học trưởng nhà mình, ngẫm lại mới thấy người này không bao giờ bạc đãi bản thân, vì thế cũng nhấc đũa gia nhập hàng ngũ. Nhưng chỉ có Tiếu Tùy đối với vị này nhà Lí Cẩm Khang có cảm giác kinh diễm, không nói đến diện mạo mà chính là phong cách.

Cảnh Viễn Phàm vừa đi, mọi người cũng không còn hứng trí đùa giỡn như ban nãy, cắm cúi ăn qua loa cho xong bữa rồi Lí Cẩm Khang mang theo Thư Thích trở về.

Đường trở về đã sớm rực rỡ ánh đèn đêm, Lí Cẩm Khang chạy xe còn Thư Thích lẳng lặng ngồi kế đếm đèn đường ngoài cửa sổ : “Cẩm Khang.”

“Hử?” Thư Thích hiếm khi gọi như vậy làm Lí Cẩm Khang kìm nổi khẩn trương.

“Thầy hướng dẫn hôm trước mới cho em mấy đề cử về đơn vị công tác, chuyên ngành của chúng em rất khó kiếm việc cho nên em tính cẩm thận suy xét.”

“Thầy giới thiệu cho em việc gì?” Lí Cẩm Khang nghe vậy lại càng thêm hồi hộp.

“Một cơ quan ở thủ đô Ninh Hạ, tuy rằng hơi xa, nhưng điều kiện sống ở đấy cũng tốt, một nơi còn lại là ở Thượng Hải, gần quê em, nhưng chi phí sinh hoạt cao,” Thư Thích ngừng một chút, “Còn có một nơi là ở Bắc Kinh, bất quá đãi ngộ bình thường …….”

“Em nghĩ như thế nào?” Lí Cẩm Khang dè dặt hỏi, mặc dù hắn đã sẵn sàng chuẩn bị dọn nhà theo người ta nhưng nội tâm sâu thẳm của Lí Cẩm Khang vẫn có khuynh hướng nghiêng về Bắc Kinh.

Thư Thích nhẹ quay đầu nhìn thẳng người kia, nói : “Anh cảm thấy thế nào?”

Lí Cẩm Khang ngượng ngùng cười cười : “Chuyên ngành của các em, anh cũng không hiểu …..” Cũng không biết tiền đồ phát triển đến đâu, hắn làm sao dám tự ý gây cản trở đây?


Thư Thích không nói gì, yên lặng cúi đầu khiến không gian nhỏ hẹp trong ô tô trong phút chốc liền chìm ngập một mảnh trầm mặc.

Sao người ta đã cho điều kiện tốt như thế mà lại có cái vấn đề lớn nào đây? Lí Cẩm Khang chợt thấy nhức đầu. Tranh thủ lúc đèn đỏ, hắn tựa vào vô lăng nói : “Thư Thích, mặc kệ em đi đâu, anh cũng luôn xuất hiện ở địa phương mới đó cùng em.”

Khóe môi Thư Thích lúc này mới chịu vẽ lên một nụ cười : “Phu xướng phụ tùy?”

“Ngược lại đi.” Lí Cẩm Khang âm thầm nhắc nhở.

Về chủ đề công việc của Thư Thích, hai người đều để lại trên đoạn đường lúc đó. Mãi cho đến mấy ngày sau, Thư Thích đột nhiên đối với nấu ăn có hứng thú, chỉ cần là Lí Cẩm Khang nấu ăn sẽ lập tức có thêm cái đuôi Thư Thích đằng sau, mặc dù anh rất ghét mùi dầu khói nhưng dường như mãi cũng tập thành thói quen. Đáng tiếc là trong khoảng thời gian này lại vừa khéo vào lúc Lí Cẩm Khang tăng ca bận rộn, cơ hội vào phòng bếp trổ tài cũng không nhiều lắm mà hai người lại đa phần là gọi đồ ăn bên ngoài.

Lí Cẩm Khang vẫn không hiểu cái gì làm cho Thư Thích bỗng nhiên lại niềm nở với nấu nướng như vậy, chỉ có điều những người sống chung cứ như là đều chạy theo truy cầu tình yêu, Lí Cẩm Khang tuyệt đối tán thành ý muốn của ai kia vô điều kiện.

Cuối tuần là lần đầu tiên Thư Thích tập tành vào bếp. Lí Cẩm Khang cẩn thận chuàng tạp dề vào cho anh, đứng bên cạnh đích thân giám sát chỉ đạo. Thư Thích nấu bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất, món đầu tiên là trứng sốt cà chua, cà chua đảo qua dầu không chín kỹ, cứng ơi là cứng. Thư Thích cũng là lần đầu tiên biết chuyện cắn phải vỏ trứng trong món ăn thì ra là có thật, có lẽ là thời điểm đánh trứng, lực đạo không đúng khiến có vỏ trộn lẫn bên trong, thật là bi kịch.

Món thứ hai là canh sườn nấu với bí đao, đầu tiên là quá nhạt, Thư Thích lại bỏ thêm muối, vì thế lại phải cho thêm nước, cứ như vậy lặp lại, chén canh biến thành chậu canh, hai người uống no gần chết mà vẫn không hết, hơn nữa canh gần như chẳng còn vị thanh ngọt của xương và bí.

Lí Cẩm Khang ngàn vạn lần không muốn đả kích Thư Thích nên đành làm bộ ăn ngon, tấm tắc  khen : “Ha ha, quả nhiên thầy hay có trò giỏi a, lần đầu tiên được như vậy là không tồi.”

Thư Thích đem đống trứng cháy khét trong bát Lí Cẩm Khang đổ đi : “Loại đồ ăn này ăn xong sẽ ung thư.” Sau đó lại tiếp tục âm trầm không lên tiếng xử lí tác phầm của mình.


Lí Cẩm Khang nhìn Thư Thích ăn với tâm trạng rầu rĩ, mồm miệng nhạt thếch không còn mùi vị, đành an ủi : “Kỳ thực Thư Thích a, bản thân em không thích dầu mỡ, có anh nấu ăn là đủ rồi, em không học cũng không sao.”

Thư Thích chán đến chẳng buồn nâng đầu lên  : “Vậy lúc anh bận, hai người lại suốt ngày ăn cơm ngoài sao? Hay là anh hơn nửa đêm về mới nấu ăn hả?”

Lí Cẩm Khang một hồi choáng váng hoa mắt, là hạnh phúc mà ngất ngây. Ý của Thư Thích là đau lòng hắn lúc bận rộn còn phải về nấu cơm sao?

Sinh nhật Lí Cẩm Khang rơi ngay vào mấy ngày đầu tháng ba, không lâu sau ngày tết. Trong cái cuộc sống bạn bè ngày thường, cùng lắm là cùng nhau ăn một bữa cơm hoặc là đi ra ngoài chơi một chuyến, nhưng trái lại hắn trên internet còn một đống thính giả và bạn mạng, trước thời hạn thật lâu đã phải bắt tay vào chuẩn bị các ca khúc, kịch mừng sinh nhật linh tinh. Hiện tại Lí Cẩm Khang lại có thêm xã đoàn, nói thế nào cũng là lần quan tâm chăm sóc đầu tiên của xã đoàn đối với người mới, chắc chắn sẽ phải bày tỏ một chút tấm lòng.

Mấy ngày trước hôm sinh nhật, Lí Cẩm Khang tranh thủ lúc rảnh rỗi lên mạng một chút. Diễn đàn nội bộ vẫn như trước tưng bừng náo nhiệt, tuy rằng thành viên chỉ có bốn người, tuy rằng lúc này Thư Thích không onl. Thư Thích đang tắm ở phòng tắm Lí gia.

Tiểu Trùng Tử : Công quân, đã lâu không gặp ┭┮﹏┭┮

Đao Tước Diện :  Ừ, năm mới không lên, gần đây lại bận.

Lạc Vũ Vô Thanh : Gần đây lão đại trái lại lại thường ở, công quân, anh để lão đại khuê phòng tĩnh mịch😄

Đao Tước Diện : (Chấm mồ hôi)


Tiểu Trùng Tử : Công quân, ngày sinh nhật anh sẽ onl chứ?

Lạc Vũ Vô Thanh :  Anh là muốn cùng với lão đại có thể giới hai người đi?

Đao Tước Diện : Ách…. Hẳn là onl đi.

Lạc Vũ Vô Thanh : Các người không trao đổi xem đón sinh nhật thế nào sao a?

Đao Tước Diện : Ngô, Sinh nhật thôi mà, cũng không phải chuyện gì to tát.

Tiểu Trùng Tử : Nghe nói lão đại gần đâu học nấu ăn😄

Lạc Vũ Vô Thanh : Đại Nữu, cô làm sao biết? Công quân trù nghệ tốt như vậy, lão đại có cần thiết phải học không😄 Công quân, tôi nhớ món ăn anh làm.

Đao Tước Diện :  Khụ khụ, có cơ hội làm cho các cô ăn.

Tiểu Trùng Tử : Lão đại mấy hôm trước tìm sách dạy nấu ăn gì đấy, còn không phải là học nấu sao😄 Bất quá có công quân khác gì có sẵn sư phụ, cần thiết bỏ gần cầu xa tìm sách dạy nấu ăn sao? Hay là lão đại muốn tự học để cho công quân một cái kinh hỉ?😄

Lạc Vũ Vô Thanh : Tỷ dụ như đêm ngày sinh nhật làm một bữa tiệc lớn tại nhà (Nước dãi) Lão đại nếu như anh bị em đoán trúng cũng đừng đánh em a TAT

Lí Cẩm Khang bật cười, chiếu theo trình độ hiện tại của Thư Thích, đừng nói là bữa tiệc lớn, nấu được một món ăn đơn giản bình thường thôi là đã không tồi rồi. Chỉ có điều người mà, luôn luôn có trí tưởng tượng vô hạn, Lí Cẩm Khang trái lại vẫn hi vọng trù nghệ của Thư Thích sẽ tăng tiến đột biến, nhưng mà nghĩ đến người kia vì sinh nhật mình mà rửa tay nấu canh, cảm giác sáng khoái dễ chịu từ trong nội tâm cứ dần lan tỏa!

Nói không chừng Thư Thích lúc trước học nấu cũng là để chuẩn bị cho cái này? Càng nghĩ, Lí Cẩm Khang càng thêm thư sướng thêm một chút.


Thực ra Lí Cẩm Khang đã định trước ngày sinh nhật một đêm công bế kịch. Kịch mừng sinh nhật này nọ chất lượng cũng bình thường thôi, chỉ là có đôi khi tiên cơ cũng rất trọng yếu. Trình độ Cast bình thường không giống với hôm sinh nhật đó, người thứ nhất lên sân khấu thường càng nhận được nhiều sự quan tâm để ý. Cho nên bộ kịch lấy tư cách xã đoàn mừng ngày sinh thành viên mới, các vai đều đã nhanh chóng bị chiếm lấy.

Đặc điểm của xã đoàn là sử dụng các nhân viên bên trong, đồng thời những lúc không đủ thì triêu tập thêm nhân lực bên ngoài. Vì thế kịch ngày sinh nhật ấy khởi xướng biên kịch là Nhị Nữu, mà trang trí đương nhiên chính là Đại Nữu.  Kịch này trên danh nghĩa là nguyên bản tự sáng tác nhưng thực ra lại gần như là phiên ngoại của “Thiếu trang chủ và tiểu lâu la” thì đúng hơn, poster của Tiểu Trùng Tử  vẽ hình hai con vật chibi lông xù bông, lão hổ huynh cười tà uy phong dùng móng vuốt trảo trảo bắt lấy đầu chú cún trắng nhỏ đáng thương. Chú chó nhỏ nghiêng đầu nhìn lão hổ, đôi mắt tròn to lấp lánh ánh lên bịn rịn không nỡ rời cùng nể sợ, tựa hồ như muốn lao ngay vào lồng ngực con hổ kia.

Lí Cẩm Khang lại bị manh đâm mù mắt rồi. Hắn nhanh chóng tải ngay poster xuống thay thành nền desktop.  Đúng 0 giờ đêm nay, Lí Cẩm Khang ngồi trước máy tính hồi âm lại từng lời từng lời một câu “Chúc mừng sinh nhật” của mọi người.

Nhưng là đã vào thời khắc mừng sinh nhật, Thư Thích lại không có ở bên hắn. Thư Thích hai ngày trước đã bị thầy hướng dẫn gọi quay lại trường, mấy ngày này hẳn là bận công việc. Lí Cẩm Khang đương nhiên hiểu cho anh nhưng không có nghĩa là hắn không cảm thấy mất mác.

Dù sao đi nữa ngày mai người ta sẽ trở về, không, đã qua 0 giờ, phải nói là hôm nay mới phải. Lí Cẩm Khang mở đồng hồ báo thức, một mình nằm trên giường, chìm trong cô đơn lạnh lẽo mà tĩnh lặng chờ đợi giấc chiêm bao tuyệt đẹp.

Ngoài ý muốn, sáng và cả trưa hôm sau, Lí Cẩm Khang gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho Thư Thích nhưng anh cũng chưa một  lần tiếp máy, mãi cho đến khi Lí Cẩm Khang tan sở vẫn không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Thư Thích như dự đoán. Lí Cẩm Khang tay nắm chặt di động, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, kèm theo một chút lo lắng không yên.

Lí Cẩm Khang không thể phủ nhận trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một hi vọng nhỏ nhỏ là khi về nhà sẽ thấy Thư Thích đang ở nhà, thế rồi khi hắn đẩy cửa bước vào, xung quang vẫn là một mảnh tối đen, khi hắn bật công tắc đèn, mọi thứ vẫn y nguyên như trước khi hắn bước chân ra khỏi cửa, sạch sẽ mà vắng lặng. Lí Cẩm Khang lại lấy di động gọi cho Thư Thích một cuộc, vẫn là không ai nhấc máy, đành phải tự mình đi nấy đồ ăn, đập thêm quả trưng tự an ủi lòng.

Ôm bát đến phòng khách, Lí Cẩm Khang có phần lo nghĩ không yên, Thư Thích rất ít khi không tiếp điện thoại. Nghĩ như vậy, tay mau lẹ ấn phím tắt của điện thoại, lúc này cư nhiên điện thoại lại thông, đầu dây bên kia không phải là Thư Thích, một giọng nam sang sảng mở lời tiếp máy : “Anh tìm học trưởng hả? Nga, anh ấy đi xem mắt rồi, điện thoại quên không mang theo, đang ở khách sạn a.”

Tiếng cười hì hì của nam sinh bên kia vui vẻ nhưng Lí Cẩm Khang lại cảm thấy tay đang run rẩy từng đợt. Xem mắt? Lí Cẩm Khang bực bội cào tóc, Thư Thích ….. cư nhiên phải kết hôn sao?

Khách sạn? Lí Cẩm Khang từ trước đến nay luôn cho rằng Thư Thích ở trường, làm sao đột nhiên lại ở khách sạn nào đó?

Bát mì nóng hổi bị vứt lại trên bàn trà, Lí Cẩm Khang chưa từng có giờ khắc luống cuống không biết phải làm sao. Nghĩ đến những điều tưởng chừng như đã đạt được lại dần dần mất đi, đã nghĩ rằng nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, nhưng hóa ra lại là điều không thể, mà hắn đến khi nhận thức ra điều đó, sự thật trước mắt đã sụp đổ mất rồi.

Lí Cẩm Khang vốn cho rằng bản thân có nghị lực kiên cường mạnh mẽ, không ngờ chỉ bằng một chuyện này đã đạp tan toàn bộ tinh thần của hắn. Thư Thích nếu như phải kết hôn để có một gia đình bình thường, hắn Lí Cẩm Khang bất kể thế nào cũng không có tư cách phá hoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.