Bạn đang đọc Này Băng ! Em Là Của Tôi: Chương 12
– Vừa đi đâu về vậy? _ con Ein thấy nó bước vào bèn lôi nó ra tra khảo.
– Tao xin phép thầy cho chúng mày nghỉ học luôn rồi _ nó ung dung ngồi vào chỗ. Thật đúng à cái con bất cần đời.
– Hớ. Mày troll tụi tao à? _ Nari ngớ người ra. cái gì mà nghỉ luôn? CÁi con nhỏ này.
– Không. Thầy nói tụi mày ngu quá học miết không thông nên tao xin cho tụi mày nghỉ luôn _ nó giả bộ nghiêm túc nhưng sao qua nổi mấy đứa bạn chơi thân 14 năm rồi.
– Ừ. Hên quá, tụi tao đang định đi xin vì cái tội ngu mà còn nói nhiều _ Ein khoái trí trêu nó. Còn Nari thì ôm bụng cười.
Tùy bọn mi! Nó chả nói gì rồi cầm điện thoại ra gốc cây sau vườn ngủ. Dạo này nó ít thấy hắn ở đây, nó cũng đỡ phải lo khi đối mặt với hắn. Nó không có dũng cảm.
Nhưng đời nó ác thế đấy, vừa mới nằm xuống thì đã thấy hắn đang ngồi trên cây nhìn nó. Hai mắt nhìn nhau một hồi lâu hắn mới lên tiếng:
– Lên đây ngồi đi _ hắn đập đập sang chỗ bên cạnh. Anh ta ra lệnh ình?
– Lí do?
– Đơn giản lắm, vì ngồi dưới đó lát nữa tôi sẽ thả lá vào mặt đó. Lên đât thì toi cho ngủ _ hắn cười khì khì. Không ngờ tối qua với sáng nay mà hắn như có hai người vậy
Hừ nhẹ rồi nó nhảy phóc lên ngồi. Nó có học king kong nên việc này sẽ như ăn cháo.
– Rồi đó, để im cho tôi ngủ _ nó nhăn mặt rồi nằm sang bên cạnh hắn ngủ. Khuôn mặt thiên thần của nó khiến cho hắn đơ vài giây. Hắn chỉ nói đùa ai ngờ nó lại làm thật.
Nhẹ nhàng ôm tim rồi hắn nằm bên cạnh nó. Cái nhánh cây này khá to đủ để hắn nằm an toàn phiá trên.
“Reng… reng… reng…” Tiếng chuông reo hết tiết một khiến nó bừng tỉnh. Còn đang mơ màng thì nó cảm nhận đợi hơi thở của ai đó sau gáy. Theo phản xạ mà quay phắt ra sau.
– Anh dậy ngay! _ nó lay lay người hắn. Hắn chưa mở mắt nhưng bàn tay hắn nắm chặt bàn tay nó. Chưa kịp định hồn lại thì hắn kéo mạnh khiến nó ngã vào lòng hắn. Như dự định nên hắn cười mỉm nhẹ.
Khuôn mặt đỏ bừng, nóng như mới ăn ớt của nó khiến người kia phì cười.
– Anh có bỏ ra không? _ vùng vằng một hồi lâu nhưng do anh khỏe quá nên vẫn chưa nhúc nhích được. Nó cảm thấy có chịu khi nằm trong tư thế này.
– Cô nằm im đi. Ở bên dưới có người _ hắn nói thì thầm vào tai nó. Bây gìơ nó mới để ý, bác bảo vệ đang đi tuần tra phiá dưới gốc cây. Nó gật đầu rồi nằm im trong lòng hắn. Còn hắn thì cười cười.
“Không ngờ cô lại chịu nghe lời như vậy” hắn nghĩ thầm. Bình thường nó có chịu nghe lời ai đâh, lúc nào cũng làm theo ý mình vậy mà lần này chịu để cho hắn ôm.
– Thả tôi ra được rồi đấy _ nó vùng vằng ngồi dậy. Bác bảo vệ đi qua đã lâu mà hắn vẫn chưa chịu thả nó ra.
Hắn nới lỏng tay ra, nhanh chóng bắt lấy cơ hội nó vọt xuống dưới.
– Đi vào học. Tiết 2 sắp vào rồi _ nó nói chuyện với hắn mà chả buồn nhìn hắn một giây. Nó không muốn hắn thấy khuôn mặt ngại ngùng của nó. Nó mất hết dũng khí rồi.
Cả hai im lặng bước vàp lớp. Cúp tiết 1 tự dưng xuất hiện vào tiết 2 khiến cả lớp sốc nặng, đặc biệt là hai đứa đi cùng nhau mới hài chứ.
Bỏ ngoài tai mấy câu hỏi của hai đứa bạn, nó vào chỗ rồi nằm ngủ tiếp, lúc nãy đang ngủ thì cái chuông phá giấc. Có ngày tao đập mày nát bét, chuông à!
Cứ tưởng nó giận mình nên hai đứa cuốn quýt xin lỗi. Haizzz, bản cô nương đang ngủ mà cứ bị làm phiền thế nhỉ?
– Tao buồn ngủ, không giận _ nói đủ để hai đứa kia ngje xong lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp. Ở nhà ngủ, đi học ngủ… đi đâu cũng ngủ.
Thở phào trước câu nói của nó, cả hai mừng thầm. Nó mà giận thì đến mình còn phải chui xuống lỗ ngồi.
Gìơ ăn trưa cũng đến, cả 5 đứa (nó, Ein, Nari, hắn và Jun) kéo nhau xuống căn tin ngồi. Tuy tin này đã trở nên quen thuộc nhưng vẫn khiến đám fan kia ghen tức.
Hôm nay căn tin rộn rã hẳn lên về vụ việc đăng quang của Akiko Mikado.
– Mày biết chưa? Lần này tham dự buổi đăng quang có cả Nữ hoàng Anh quốc đó. Nghe nói nữ hoàng là bà ngoại của Akiko. _ một đứa nào đó nói vọng lên. Nó gật gù, thì đúng vậy mà nữ hoàng anh quốc là bà ngoại nó, mẹ nó là công chúa cả dòng tộc hoàng gia Anh mà.
– Ừ. Có cả tổng thống Pháp nữa. Nghe nói đâu ông là cha nuôi của Akiko đó _ một đứa khác nhảy vào nói. Tuy không phải là ngừơi trong dòng tộc nhưng ông có quan hệ mật thiết với papa nó
– Không biết huyền thoại Akiko Mikado thế nào nhỉ? Công nhận chỉ có đăng quang thôi mà lôi kéo cả bao nhiêu người nổi tiếng. Sau này chắc khó khăn đây _ một đứa thở dài. Khó khăn? Hừ, dám nói xấu ta cơ đấy.
Đang ngồi ăn thì một đợt sóng khác nổi lên. Chắc lại có minh tinh nào nữa. Khi quay lại thì…
– Nhóc con! Lâu rồi không gặp _ anh Huy nở nụ cười trên môi khiến mấy đứa con gái trong căn tin đơ cả người. Đi sau anh là hai anh trai “yêu quí” của mình.
– A!!! anh Huy _ nó nhảy tới ôm cổ anh. Mọi chuyện diễn ra khiến hắn có chút khó chịu. Từ trước đến gìơ, hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
– Ừ. Chiều nay anh đi cùng mấy đứa luôn. Hai nhóc không chào anh à? _ anh quay sang nhìn Ein và Nari. Ein thì cười cười cúi đầu chào.
– Không ạ _ Nari vênh mặt. Haizzz… cái tính bướng này bao gìơ mới bỏ. Muốn đạp nó ghê ta, anh Huy mới về nước mà lại bị nó bắt nạt.
– Nhóc lì thật đấy _ anh Huy cùng hai anh yêu quí của nó kéo ghế vào ngồi.
– À.. em quên giới thiệu. Đây là Triết Anh và Minh Vũ bạn em _ nó cười cười rồi chỉ hai thằng.
Nghe nói “Bạn” lòng hắn như có kim tiêm đâm vào vậy. Hắn buồn vì nó chỉ xem hắn là bạn.
– Chào hai cậu tôi là Huy hay là Kito Mikado _ anh cười nhẹ. Nãy gìơ anh đã để ý hắn rồi, có vẻ hắn thích nó thì phải, nhìn vào ánh mắt hắn nhìn nó, cả ánh mắt lúc nãy hắn nhìn anh lúc nó ôm anh cũng lạ lạ.
– A!!! Anh là một trong những người đứng đầu dòng họ Mikado phải không? _ Jun kêu lên. Cười nhẹ đồng ý rồi cả bọn nói chuyện rất vui vẻ. Nãy gìơ có hai hòn đá bị lơ cũng bị lôi vào cuộc tám của bọn nó.
Buổi trưa cũng nhanh chóng qua đi, nó, hai anh, hai con bạn và anh Huy nhanh chóng trở về chuẩn bị cho chuyến bay.
– Con quỉ. Mày xong chưa? _ Ein đập cửa rầm rầm. Cả bọn đứng sau cũng đằng đằng sát khí. Đã 2h10 rồi mà nó còn chưa chịu ra khỏi phòng. Thiệt tình, biết là phi cơ riêng nhưng cũng phải đúng gìơ chút chứ.
Đập cửa miết mà không thấy nó ra mở nên mọi người có chút lo lắng. Tra chià khóa dự phòng vào cửa, hên quá mở rồi. Căn phòng im lìm, không có bất kì tiếng động nào.
– Nhóc đâu rồi nhỉ? _ Kin lo lắng tìm trong nhà vệ sinh nhưng không có. Mọi người đang dáo dác tìm thì con Nari hét lớn.
– Chuyện gì vậy? _ tất cả chạy lại chỗ cô. Ai cũng lo lắng hết, bộ cô thấy gì àh?
– Có cái gì dưới cái chăn thì phải? _ cô sợ sệt chỉ vào cái chăn trắng muốt trên giường. Cũng lạ, tự dưng chỗ này bị phồng vậy?
Anh Huy lật tung cái chăn trắng lên. Mọi người như nín thở, còn khuôn mặt đã chuyển sang màu đen xám xịt.
– DẬY MAU!!! _ Như lấy lại được chút tinh thần Ein hét thật to. Nãy gìơ gọi muốn mệt đứt hơi, tìm nó lo lắng thế mà nó có thể yên giấc ngủ trên giường.
– Ú… mọi người đi đâu vậy? Sao đứng ở đây? _ nó he hé mắt nhìn mấy cái máy hạnh nhân cỡ lớn đang chuẩn bị nổ. Nó làm gì sai à?
– Ú ớ cái con khỉ. Mày có định đi hay không? _ mất hết kiên nhẫn, Nari hét ầm lên. Ai mà không bực cho được, người đáng lo nhất là nó mà rỗi hơi ngủ khò từ trưa đến gìơ.
– Đi đâu? _ vẫn cái giọng ngái ngủ đó. Hình như nó chưa tỉnh hẳn thì phải.
– Đi Nhật _ Kun bình thản nói. Có lẽ anh là người bình tĩnh nhất. Haizzz… lúc nào cũng như anh thì tốt biết mấy. Như nhớ ra điều gì đó nó giơ tay ra xem gìơ.
“Chết!!! Trễ nửa tiếng rồi, hèn gì mấy người nhìn thấy ghê quá. ” Nó rùng mình rồi nhảy nhanh xuống giường. Lúc đang thử đồ thì buồn ngủ quá nên nó lăn ra ngủ luôn… ai ngờ lại ra cơ sự này.
Nó chạy nhanh ra. Bây gìơ nó đang mặc một cái váy màu trắng được mix cùng với cái áo trơn màu đỏ đô, ở giữa thắt một cái dây nịch đen nhỏ. Khoác nhẹ cái áo len màu nâu mỏng rộng. Tay cầm một túi xách nhỏ màu đen hiệu coco. Chân mang bốt đen cao đến mắc cá chân. Tóc xõa được tém gọn sang một bên.
– Hì. Đi thôi _ nói rồi nó chạy một mạch xuống nhà, không quên kéo thêm cái va li đỏ. Chạy nhanh để trốn mấy anh đây mà. Biết tính con em hay quên nên Kin cầm luôn một sấp giấy tờ gì đó cho nó.
Đã leo lên máy bay rồi, chọn cái phòng VIP rồi nó ném hết mọi thứ rồi ngủ tiếp. Lúc nãy đang ngủ dở thì bị gọi dậy.
“Bốp” một cái gì đó mềm mềm bị ném trúng đầu nó. Nó tức sôi máu, cứ đang ngủ là bị phá.