Bạn đang đọc Này Băng ! Em Là Của Tôi: Chương 7
– Em đang ngủ hả? _ giọng nói dịu nhẹ của anh vang lên tai nó. Anh lúc nào cũng quan tâm đến mọi người. Từ trước khi biết nó là Akiko Mikado anh cũng đã lo lắng cho nó như là em nên vậy nó chẳng bao gìơ suy nghĩ anh thân với nó vì nó có quyền lực.
– Dạ. _ nó cười khì khì
– Sẽ có bất ngờ cho em nhé!Thôi em ngủ tiếp đi _ chưa kịp hỏi gì thì anh đã cúp máy. Bất ngờ? Nó ngồi trên giường mà hồn nó đã treo ở cửa đợi ngày mai tới.
Sáng mai như thường lệ nó sẽ bị hai anh chơi một vố thật đau.
– Yah!!! Hai anh không còn cách nào khác gọi em dậy à? _ nó hậm hực nhào vào đu cổ Kin. Ha ha! Cho chừa ai bảo anh đứng gần em.
– Khỉ con!!! Đi xuống nhanh _ Kin xoay xoay người. Con này đu dai thật đấy.
– Thôi kệ anh! Em đi thay đồ _ nó đạp hai anh ra cửa rồi đóng cửa cái rầm.
Hôm nay nó mặc trong người một style khác. Tóc xõa dài ngang vai. Áo kaki đồng phục cộc tay được nó lôi ra mặc, cái chân váy vẫn cắt ngắn như thường. Đôi với trắng từ đầu gối làm tăng chiều dài của chân, tuy vậy hôm nay vẫn là ba ta trắng nhưng có viền ca rô đỏ đen. Cái vòng tay đinh thường ngày được thay thế cái lắc tay bạc nhỏ nhắn ở giữa có cỏ ba lá. Cái dây chuyền bạc dài hình tháp Eiffel cùng sợi ngắn hình tròn lấp lánh.
Hôm nay trông nó nữ tính hơn nhiều cùng với nơ đỏ trước ngực được thắt như cà vạt và một cái nơ không quá lớn cũng không quá nhỏ được kẹp bên phải tóc.
Tung tăng xuống nhà trước sự ngạc nhiên của mọi người.
– Đi học thôi! _ nó đẩy hai anh ra cửa.
– Hôm nay em bị sao mà đổi style vậy? _ Kin nheo mắt nhìn từ đầu xuống chân nó. Làm như lần đầu thấy nó như vậy á.
– Lâu lâu đổi sờ tai chơi. Cơ mà anh yên tâm, em vẫn như bình thường _ nó nháy mắt. Hai anh nhìn nó lắc đầu rồi quay lưng đi.
Vừa tới trường,
– Zzô!!! Đó chẳng phải là Thiên Băng hả? ăn bám mấy hoàng tử nên thay đổi style luôn rồi kià _ một đứa cười khinh. Nó nhếch môi nhẹ tạo nên đường cong quyến rũ.
– Nhìn kĩ cũng xinh đó chứ! _ một đứa con trai nào đó phán.
– Gớm! Thay đổi style thì bộ mặt vẫn thế _ bọn con gái nào đó lấp ló sau cái cây nói vọng lại
Hừ! Lắm chuyện! Đi vào trường mà hàng nghìn ánh mắt soi mói. Thay đổi tí mà làm như động trời không bằng. Đi nhanh về lớp, nó bỏ ngoài tai những lời phán ác ý.
– Ồ! Hôm nay đẹp nha _ Nari nhảy ra khỏi lớp. Hết lớp ồ lên thì lại đến con nhỏ này.
– Ừ _ gạt phăng mọi thứ nó đi nhanh về chỗ ngồi… bây gìơ nó chỉ muốn ngủ.
“Cốp” Một vật gì đó rơi trúng đầu nó.
– Hừ! _ nó ngồi nhổm dậy tìm ai là thủ phạm. Người đáng nghi nhất chỉ có hắn.
– Là cậu ném tôi? _ nó nheo mày nhưng nó chắc chắn là hắn làm.
– Sao cô nghĩ tôi ném? _ hắn nhướn mày khiêu khích. Anh muốn xem tài suy luận của tôi? ok.
– Đơn giản lắm. Nhìn cái dây chuyền là biết, đầu của con cá heo nặng nên chắc chắn bay về trước, khi đáp vào đầu tôi thì nó sẽ rơi xuống theo chiều ngang. Mà hướng ném chỉ có là từ bên phiá cậu. Với lại cái dây chuyền này là cái ngày hôm qua tôi để quên ở cánh đồng _ nó nhếch môi. Nói gì chứ biện luận nó là nhất. Do cái thói hay tìm lí do để cãi nên nó được trau dồi từ đó.
– Bingo! Cô đoán trúng rồi đấy. Bây gìơ thì phải trả ơn chứ. _ hắn vỗ tay ra vẻ đắc thắng.
– Chắc chắn. _ Rồi nó cầm quyển vở trên bàn ném thẳng vào mặt hắn. _ Ăn miếng trả miếng! Bộ cậu quên hôm qua tôi nói gì?
– Cô được lắm, biết vậy còn lâu tôi mới trả cho cô _ hắn ôm cái trán in rõ vệt sách. Làm ơn mắc oán! Còn lâu tôi mới giúp cô nữa.
“Rầm!!!” Bà cô đứng trên bàn đập thước rầm rầm. Nãy gìơ nó quên là đang trong gìơ. Từ nãy gìơ hàng chục cặp mắt nhìn nó như người sao hỏa.
– Hai cô cậu giỏi thật. Đang trong gìơ đấy _ Bà cô tức giận nhìn hai đứa.
– Em lỡ miệng xíu! _ nó định nói thêm gì đó nhưng bị con Ein bịt mồm. Con quỉ, ai nhờ mày hả? Nó trừng mắt với con Ein. Thật hết chịu nổi với hai con quỉ này.
– Không nói nhiều, cả hai ra ngoài sân chạy 10 vòng cho tôi _ nói như không suy nghĩ, bà cô liền chỉ vào cái sân thể dục to đùng… chạy 10 vòng chắc 3 km.
Đơ người ra nhưng cũng bước ra khỏi chỗ đi ra ngoài. Hắn cũng theo nó đi ra. Nó biết bây gìơ có hàng chục cặp mắt đang muốn ăn tươi nuốt sống nó.
– Cô dám chạy? _ hắn nhởn nhơ nhìn nó. Hắn đoán nó chỉ có thể chạy 2 vòng là cùng hương gì là 10
– Anh dám đọ sức không? Chạy nhanh 5 vòng, bền 5 vòng _ nó nhếch môi. Cái sân này nó có thể chạy 30, 40 vòng chứ không phải chỉ có 10. Bình thường nó bị bắt chạy nhanh 10km kià.
Hắn nhướn mắt rồi gật đầu. Hắn không tin nó dám thách thức hắn vậy. Bộ cô ta không phải con gái?
– 1…2….3 _ nó đếm rồi cả hai cùng lao nhanh đi. Hắn cũng không phải dạng vừa đâu, hắn chạy khá nhanh có thể sẽ chạy nhanh hơn nó nữa. Với lại nhìn hắn bây gìơ giống như đang giỡn.
Dưới hàng trăm cặp mắt đang dính nó và hắn thì cả hai đang ra sức chạy. Bây gìơ hắn cũng đã chạy thật, có lẽ hắn thấy được khả năng của nó.
– Ê! Mày đoán ai thắng? _ con Nari giật áo con Ein đang chăm chú nhìn hai thân hình đang chạy như bay dưới sân.
– Tao chịu. Tao nghĩ hòa _ Ein nhún vai rồi theo dõi tiếp. Cô đã thấy nó chạy nhiều rồi nhưng chưa lần nào lại nhanh như vậy.
– Lần này, thằng Bin sẽ chạy thật đấy. Cỏ vẻ hắn thích khiêu khích con Rin nhỉ? _ Jun nãy gìơ đang theo dõi cũng ậm ừ suy đóan.
Hai đứa ở dưới sân cũng thấm mệt vì trời nắng gắt, hai bên cây cối chỉ có ít.
“Cố lên, mày phải thắng, còn 2 vòng nữa thôi” Tự cổ vũ mình nó chạy nhanh hơn.
– Không ngờ cô cũng nhanh phết nhỉ? sức cũng dai đấy _ hắn cười xòa. Lâu rồi hắn không chạy nhưng bây gìơ chạy lại trong hoàn cảnh đua với đứa con gái
– Tôi có nên cảm ơn vì anh được đánh giá cao? _ nó nhướn mày. Thật tình, cảm ơn mà cũng phải hỏi sao. Hết thuốc chữa với nó.
– Thôi khỏi. Lo mà thi đi kià _ hắn nhăn mặt. Định bắt cô ta cảm ơn nhưng kì kì sao á nên thôi. Cô là cái gì mà ăn nói thấy ghê thế?
Nó không nói gì chỉ nhếch mép nhẹ rồi tiếp tục chạy. Nó và hắn bây gìơ chỉ còn cách đích có 500m nữa thôi. Cố lên!
Không ngờ hắn lại chạy nhanh vậy. Nó nhìn sang bên cạnh, từ bao gìơ hắn đã chạy song song với nó. Chả để ý nữa, nó dốc hết sức còn lại của mình chạy nhanh về đích.
– Á!!! _ nó hét lớn. Đang chạy hết sức thì có ai đó ném con sâu vào người nó.
– Chuyện gì vậy? _ hắn lo lắng chạy tới hỏi. Lúc nãy hắn vó thấy vật gì đó bay vào ngừơi nó nhưng không ngờ nó phản ứng mạnh vậy.
Nó không nói gì nhưng khuôn mặt đã biến sắc.
– Cô sao vậy? _ hắn hốt hoảng chạy lại đỡ nó. Bây gìơ hắn mới phát hiện ra có con sâu xanh khá to trên áo nó. Nó sợ sâu? Cô ta mạnh mẽ lắm mà tại sao lại sợ đến vậy?
– Thiên Băng _ Kun chạy tới. Vẻ mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng, hồi hộp. Đang theo dõi trận đấu như bao ngừơi thì linh cảm của anh không tốt nên chạy xuống xem, ai ngờ lại xảy ra chuyện này
– Cô ấy sợ sâu hả ca? _ hắn lo lắng rồi chỉ vào con sâu trên áo nó. Nhìn thấy con sâu Kun hốt hoảng vứt ra.
– Ừ. Nhanh nhanh đưa tới phòng y tế _ đang định bế nó đi thì Bin gĩư lại ra hiệu “Để em làm cho” rồi bế nó đi một mạch.
Trên các lớp học, ai ai cũng sock hết sức khi cả hai hot boy đều lo lắng cho nó. Trông đầu họ gìơ chỉ còn “Cô ta có quan hệ gì với hai anh ấy?”
Nãy gìơ, anh Kin ngủ nên chả biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lúc đó anh Kun không còn trên lớp. Hỏi thăm mọi người bây gìơ anh mới hiểu đựơc phần nào đó rồi nhanh chóng chạy xuống phòng y tế.
– Con bé sao rồi? _ Kin hốt hoảng chạy vào phòng. Thái độ của Kin và Kun càng làm cho hắn nghi ngờ. Hắn có hỏi nhưng hai anh nói nó là thanh mai trúc mã của mình. Có bao nhiêu bí mật vây quanh nó đây?
– Không sao! _ Kun vẫn không liếc mắt vào anh Kin mà vẫn dán vào màn hình điện thoại. Anh đang xem lại mấy video mà camera an ninh quay lại. Anh muốn biết ai ném con sâu đó.
– Ủa? Hai anh? _ nó ngồi dậy ngơ ngác nhìn hai anh như vật thể lạ. _ Cơ mà tôi với anh ai thắng vậy? _ chẳng thèm ngó ngàng gì tới hai anh nó quay thẳng chỗ hắn đang ngồi.
– Tôi _ hắn trả lời cộc lốc rồi đi ra ngoài. Thật tình, mới tỉnh dậy mà chỉ lo đến cuộc đua, cô không lo gì tới mình à?
– Thôi,em đi nha. _ nó cười rồi chạy theo hắn. Nó muốn nói rõ là nó thắng.
– Ê! Tôi thắng chứ, sao lại là cậu? _ nó vênh mặt chạy theo.
– Cô có chạy hết vòng không? _ hắn nhướn mày.
– Ờ thì… mà thôi khi nào đua lại nhá _ nó nháy mắt rồi chạy lên lớp.
“Cô ta nháy mắt với mình?” hắn đơ người ra.