Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 32: Giáp lung giới cụ
Dương Thu Trì hỏi Đại Bản Nha: “Sao hắn bị cột như thế? Như vậy thì làm sao đại tiểu tiện đây?”
Đại Bản Nha cười xòa: “Đại gia, trọng án sát nhân đều có quy định là phải xích trong Giáp lung, các huynh đệ tối qua trói hắn trên giáp lung, sáng nay mới mở ra cho hắn.”
“A? Đó là vì cái gì?
Đại Bản Nha kề tai Dương Thu Trì nói: “Ân gia công tử cho chúng ta ba chục lượng bạc, bảo chúng ta hầu hạ cho tốt tên này. Do đó, hắc hắc hắc… Hắn muốn đại tiện thì cứ đi thẳng ra trong khố.” Dừng lại một chút, hắn tiếp, “Dương gia, ba chục lượng bạc này chúng tôi không dám động, chờ ngài đến rồi tùy ngài quyết định phân làm sao.
Dương Thu Trì nghe vậy, lòng nghĩ sao tiền bạc đến nhanh thế vậy không biết, bèn tiện thể hỏi: “Trước đây phân chia ra sao?”
“Quản giam phân nửa, còn lại phân nửa các cấm tốt huynh đệ chia đều.”
“Một nửa? Nhiều thế a.”
Đại Bản Nha vội vã khom người nói: “Vậy Dương gia cứ lấy bảy phần, còn lại anh em chia đều, ngài thấy sao?”
A? Dương Thu Trì ngẩn người, tiếp đó cười lớn nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta nói ta lấy phân nửa nhiều quá, các người nhiều người như thế mà chia có phân nửa, chẳng phải là ít quá sao?”
Đại Bản Nha thở phào một cái: “Đại gia của tôi à, ngài quản cả đại lao này, sự cực khổ anh em chúng tôi đều thấy cả. Sự hiếu kính ra bên ngoài chẳng phải đều do ngài ra mặt mà làm đó sao. Ngài lấy một nửa là hoàn toàn chiếu cố cho anh em rồi, thật ra thì cái này đều là quy củ từ đó đến giờ a.”
“Ừ, nếu như là vậy, thì cứ thế mà làm.”
“Được, tôi đi báo cho các anh em, mang đến số bạc của ngài.” Đại Bản Nha thóp bụng bỏ đi.
Dương Thu Trì giơ tay vịn vào vách phòng giam nhìn vào trong. Hắn thấy Hồ Tam nhắm kín mắt, trong miệng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ đầy thống khổ. Hôm qua bị đánh mấy chục côn, hiện giờ trên mông, đùi và hai chân hắn vẫn còn lưu lại vết thương mới vừa bít miệng. Rất nhiều ruồi nhặng đang bám đầy trên đó, không ngừng bay lên bay xuống, phát xuất ra những tiếng ông ông rợn người.
Dương Thu Trì gọi: “Hồ Tam!”
Gọi luôn một hồi, Hồ Tam vẫn không hề động tĩnh.
Con Tiểu Hắc Cẩu vẫn nhất mực bám theo Dương Thu Trì đưa đầu vào trong vách rào, sủa uông uông lọan lên, lúc này Hồ Tam mới mở hai mắt ra nhìn về phía Dương Thu Trì, cái môi khô khốc động đậy, nhưng không nói ra lời nào.
Dương Thu Trì nói: “Bạch thị tỷ muội rốt cuộc có phải là do ngươi giết không?”
Hồ Tam lắc lư đầu, nỗ lực muốn làm động tác gật đầu, nhưng trên cổ bị cột một dây sắt cực to, ngăn trở động tác của hắn.
Tiểu tử này gật đầu thừa nhận, rất có khả năng là nghĩ đến hôm qua đã cung khai, bây giờ nếu phản cung, nhất định sẽ chịu khổ thêm nữa. Xem ra đây không phải là lời thực của hắn. Dương Thu Trì liền dùng ngữ khí hòa hoãn: “Ngươi không cần lo láng, ta sẽ không dụng hình với ngươi, ngươi nói thật đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Hồ Tam nỗ lực đưa đôi mắt phù thũng nhìn Dương Thu Trì, không hiểu hắn đang có dụng ý gì.
Lúc này, đại bản nha đã cầm trong tay một túi nhỏ, nhón eo quay trở lại, khom người đưa cho Dương Thu Trì: “Dương gia, ngài nhận cho.”
Dương Thu Trì tiếp lấy chiếc túi nhỏ đó, dùng tay miết miết, sau đó bỏ vào trong lòng, rồi phân phó: “Ngươi đi lấy một cái ghế dựa lại đây, ta cần hỏi Hồ Tam vài chuyện.”
“Được, tiểu nhân đi lấy mang đến.” Đại Bản Nha chuyển thân định đi, bị Dương Thu Trì gọi lại: Chờ đó, người đi gọi người cởi giáp lung của Hồ Tam ra, để vậy chẳng hỏi được gì.”
Đại Bản Nha khom người luôn miệng vâng da. Chẳng mấy chốc, các cấm tốt đã đi vào, mang theo một cái ghế thái sư, còn đem vào một bàn uống trà nhỏ, để lên đó nước trà, đồ điểm tâm và vài cái bút cùng nghiên mực. Một cấm tốt mở cửa nhà lao, tiến tới mở Giáp lung của Hồ Tam ra, gọi: “Này! Còn không mau quỳ xuống mẹ nó đi, Dương gia của chúng ta muốn hỏi ngươi!”
Hai tay hai chân của Hồ Tam đã bị bó chặt suốt cả đêm, đã sớm tê rần không thể động đậy. Nghe lời này, hắn cật lực đưa hai tay chỏi lên, nỗ lực cất người, nhưng dây sắt trên người quá nặng, hơn nữa bị khốc hình đêm qua, sau một đêm bị bó nghiến, đã sớm bị đày đọa không thành nhân hình, phí cả nửa ngày mà không đứng dậy được.
Đại Bản Nha hướng đến các cấm tốt còn lại nhếch miệng ra hiệu, hai tên cấm tốt gật đầu, bước vào trong cũi, ba người cùng nâng Hồ Tam đứng lên. Đùi và mông đít của hắn đầy những vết thương đã khô miệng, máu và khố dính bệt vào nhau. Cú di động này động chạm đến miệng vết thương, khiến Hồ Tam nửa quỳ nửa nằm trên đám rơm ẩm ướt, lớn tiếng rên la.
Cấm tốt đá vào đít Hồ Tam một cái: “Khóc như chết cha chết mẹ mày vậy! Khóc cái nữa lão tử cho ngươi thấy thế nào là lễ độ à.”
Một cước này đá trúng về thương trên mông của Hồ Tam, đau đến nỗi hắn phải la thảm lên, bò trên mặt đất, cố gắng kềm nén tiếng kêu rên của mình. Bọn cấm tốt bước lên nắm giữ tóc và vai của hắn, cho hắn quỳ lên.
Dương Thu Trì phất tay: “Được rồi, các ngươi đều ra hết cho ta, ta muốn đơn độc hỏi hắn.”
Bọn cấm tốt đều đồng thanh đáp ứng, khóa chặt lao phòng lại phòng hờ trọng phạm phóng ra làm hại đến Dương gia, sau đó phủi mông lui ra khỏi lao phòng.
Dương Thu Trì vuốt đầu con Tiểu Hắc cẩu đứng bên cạnh, hỏi Hồ Tam: “Ta hỏi ngươi lại lần nữa, hai tỷ muội của Bạch thị có phải là ngươi giết không? Ngươi cần nói thật, đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi đó.”
Hồ Tam nghe thế, liền khóc lên ồ ồ, cố sức dập đầu nói: “Đại lạo gia! Đại lão gia, tôi oan uổng a! Tôi thật không có giết hai người ấy! Cầu cầu đại lão gia người, tôi thật là oan uổng đó mà, lão gia ngài cứu tiểu nhân một mạng này, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành, đền ơn báo đáp đại ân đại đức của lão gia a!” Tiếng dập đầu và tiếng dây sắt ở cổ hòa vào nhau vang lên cành cạnh.
Dương Thu Trì chờ hắn bớt khóc, mới hỏi: “Muốn uống nước không?”
Hồ Tam ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì, nghe đến hai tiếng uống nước, lập tức cái miệng khô khốc của hắn giống như có lửa. Hắn không dám gật đầu, sợ Dương Thu Trì cố ý chọc ghẹo hắn.
Dương Thu Trì cầm bình trà lên, mang đến bên vòng rào đưa vào trong. Hồ Tam chần chờ một chút, cẩn thận tiếp lấy, rồi nhìn Dương Thu Trì một cái, ngửa cổ ra ừng ực uống cạn bình trà. Do hắn uống quá nhanh, nên bị sặc, vội bỏ bình trà xuống ho lên dữ dội.
Một chốc sau, hắn bình tĩnh trở lại, khấu đầu cảm tạ Dương Thu Trì, rồi lấy bình trà trả lại.
Dương Thu Trì tiếp lấy, đặt bình trà lên bàn, từ tốn hỏi: “Được rồi, ngươi đem sự thật kể lại hết cho ta nghe.”
Hồ Tam uống trà xong, đã lấy lại tinh thần chút ít, từ từ nói: “Trưa hôm qua tôi ra đường làm việc, thuận tiện ghé tìm Tạ quả phụ, muốn thân mật mặn nồng với ả một chút, nhưng ả vừa ra khỏi nhà…”
“Tạ quả phụ là người gì của ngươi?”
Hồ Tam đắn đo một chút, cúi đầu nói: “Ả, ả là người tình của tôi, gần được một năm rồi.”
“Ừ, ngươi nói tiếp đi.”