Nạp Thiếp Ký

Chương 31: Nhậm chức


Đọc truyện Nạp Thiếp Ký – Chương 31: Nhậm chức

Đại Bản Nha che lỗ tai, lùi về sau một bước: “Không dám! Tiểu nhân không dám!”
“Kim sư gia sẽ mang thư bổ nhiệm đến ngay bây giờ, biết không hả?” Dừng lại một chút, nàng ẹo người đến bên cửa nhìn ngóng ra ngoài, “Lão sư gia quỷ này, sao mà còn không chịu đến nữa!”
“Đến rồi đến rồi! Tiểu thư, bỉ nhân đến rồi.” Ngoài cửa liền tiến vào một người, chính là Kim sư gia tay cầm quạt giấy.
Đại Bản Nha thấy ngay cả Kim sư gia cũng đến, xem ra tên nhóc này thiệt đúng là nhân vật đó rồi, trong lòng không khỏi kêu khổ liên miên.
Trong tay Kim sư gia là một phong thư bọc giấy đỏ hồng. Y bước đến đưa hai tay dâng lên cho Dương Thu Trì, “Dương quản giam, xin gửi ngài, đây là Quan thư (hợp đồng làm việc, nếu như là ngày nay).”
Đại Bản Nha vừa nghe gã thanh niên này chính là quản giam mới thượng nhiệm, tức thời đầu óc kêu ong một cái, giống như bị ai đó đánh mạnh một quyền, hai đầu gối phát nhuyễn, cơ thịt trên mặt co rút, không biết là cười hay là khóc.
Dương Thu Trì mở phong bì ra, trong tay liền xuất hiện một tấm thiệp đỏ cứng, mở ra nhìn, khẽ mỉm cười rồi đưa cho Tống Vân Nhi xem. Tống Vân Nhi xem xong trừng mắt nhìn Đại Bản Nha: “Lại đây”
Lỗ tai của Đại Bản Nha đã bị Tống Vân Nhi véo đỏ tấy lên, đau đến chảy nước mắt, giờ nghe Tống Vân Nhi gọi mình tới nữa, sợ bị xách đứt lỗ tai nên vội giơ hai tay che chúng lại, rồi từ từ bước lại gần.
Tống Vân Nhi chờ hắn đến trước mặt, đưa phong thư gõ lên đầu Đại Bản Nha, “Lấy coi đi, xem bổn tiểu thư có lừa ngươi không!”
Đại Bản Nha rụt cổ, thấy Tống Vân Nhi không có ý véo lỗ tai mình nữa, bèn từ từ bỏ hai tai xuống, cung cung kính kính tiếp lấy phong thư, đọc rất cẩn thận. Trên thư có ghi mấy chữ đại tự “Dương lão phu tử huệ tồn” (Thầy Dương nhận và lưu giữ), mở ra bên trong thấy cái thiếp đỏ viền vàng, trên bề mặt có hai chữ “Quan thư”. Khi mở ra xem bên trong, hắn thấy có viết mấy chữ theo thể chữ Nhan(*) rất nắn nót: “Đôn sính Thu Trì Dương lão phu tử, tại bổn quan nhâm nội, bạn lý quản giam, nguyệt bổng tu kim ngũ lượng, đáo quán khởi tu, cẩn đính.” (Kính mời Thầy Dương Thu Trì trong nhiệm kỳ của bổn quan đến đảm nhiệm chức Quản giam, lương mỗi tháng năm lượng, cho ở sở quan. Trân trọng giao kết.”) Phía dưới có tên họ của Tống tri huyện và ngày tháng.

Đến lúc này thì còn còn điều gì hoài nghi nữa. Đại Bản Nha há hốc miệng ấp úng, sau đó trịnh trọng cầm thư ấy bằng hai tay, dâng lên trên đầu quỳ xuống đất, mặt mày khổ não thưa: “Dương đại gia, tiểu nhân Đại Bản Nha có mắt không tròng, mắt chó chỉ biết nhìn chân người, đắc tội với kẻ trên như ngài, thật là tội đáng muôn chết a!”
“Ngươi tên là Đại Bản Nha (Răng to)?” Dương Thu Trì cười hỏi.
“Dạ đúng, đó là ngoại hiệu của tiểu nhân.”
Tuy tên Đại Bản Nha này dựa thế nịnh bợ, vừa rồi nói chuyện rất khó nghe, nhưng hắn đã chịu không ít khổ sở, Dương Thu Trì không muốn làm khó hắn nữa, liền bước lên trước, lấy lại thư bổ nhiệm bỏ vào trong người, rồi nói: “Được rồi được rồi, đứng dậy đi, sau này đều là huynh đệ, không cần phải dùng bộ dạng ấy.”
Đại Bản Nha tiếp tục tát má nhéo tai mình liên tục để bồi tội, rồi mới đứng lên quay đầu vào trong phòng trực lớn tiếng gọi: “Lạn Nhãn Tứ, các ngươi mau bò mẹ ra hết đây! Quản giam mới thượng nhiệm của chúng ta – Dương đại gia đã đến rồi!”
Trong phòng trực lập tức vang lên một tràng tiếng lộn xộn, hơn mười người mặc phục trang ngục tốt chân nam đá chân chiêu chạy ra khỏi phòng, đến đứng bên cạnh Đại Bản Nha.
Tối hôm qua, Tống tri huyện đã khiến Cân Ban trưởng tùy thông tri cho nguyên quản giam chỉnh lý lại mọi sự vụ của lao phòng, chờ hôm nay có người đến tiếp quản. Do đó, Đại Bản Nha cùng các cấm tốt này đã biết trước sẽ có thay đổi thượng ti. Nhưng không ngờ người thay thế lại là một thanh niên trẻ như thế, lại còn mặc một bộ y phục của lão bách tính, nên vừa rồi mới xảy ra sự hiểu lầm.
Những cấm tốt nhận ra Tống đại tiểu thư và Kim sư gia, chỉ có người trẻ tuổi là không nhận ra. Chúng đã nghe Đại Bản Nha nói, khẳng định thanh niên này chính là quản giam mới thượng nhiệm, tuy vẫn không chắc lắm, nhưng các khuôn mặt cố làm vẻ tươi cười ấy đều hướng về Dương Thu Trì, tay cung lên xá xá.
Đại Bản Nha cúi người, bàn tay hướng về Dương Thu Trì: “Vị này là Dương quản giam Dương đại gia! Còn không mau mau làm lễ ra mắt!”

Bọn cấm tốt nghe thế, nhất tề quỳ xuống đất ôm quyền: “Tiểu nhân bái kiến Dương quản giam Dương đại gia!”
Dương Thu Trì đưa hai tay ra ra hiệu đứng lên: “Đều là huynh đệ trong nhà, bất tất phải làm như thế, đều đứng lên hết đi.”
Bọn cấm tốt lúc này mới đứng lên, thỏng tay nghiêm trận.
Đại Bản Nha khom người, chỉ người đứng đầu giới thiệu: “Đây là huynh đệ xa của tôi, ngoại hiệu Lạn Nhãn Tứ.”
Dương Thu Trì nhìn lên, thấy vị này quả là không phụ với ngoại hiệu Lạn Nhãn Tứ chút nào: Một bên mắt có một vết sẹo cực lớn vắt ngang, xem có vẻ như lúc nhỏ bị lửa đốt mà ra. Vết thương này có bộ vị bao vòng khuôn mắt, khiến ánh mắt của hắn phóng ra những tia nhìn rất kỳ quái.
Lạn Nhãn Tứ cười ha ha chấp tay thi lễ với Dương Thu Trì, Dương Thu Trì hoàn lễ, hỏi: “Trong nhà ngươi đứng ở vị trí thứ tư, đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Dương đại gia sao biết vậy?”
“Ngươi được gọi là Lạn Nhãn Tứ, cái này lại còn chưa chỉ rõ ra sao?”
“Đúng hen, đúng hen, tôi đúng là hồ đồ.” Thấy Dương Thu Trì hòa ái thân thiện, không có làm ra vẻ ta đây này nọ gì, khiến những cấm tốt không còn sự khẩn trương như vừa rồi nữa. Một cấm tốt lên tiếng tố giác: “Dương đại gia, ngài không biết đâu, tên Lạn Nhãn Tứ này từ nhỏ lén núp sau bếp lò nhìn lén cô nương người ta thay quần, hắn chưa kịp ngồi vững thì đầu đã cụng vào bếp lò nóng, mới bị lửa thiêu thành dạng như vậy đó.”

“Ha ha ha…” Dương Thu Trì cười lớn.
“Ha Ha ha…” Bọn cấm tốt cũng cười ha hả theo.
Dương Thu Trì vỗ vai Lạn Nhãn Tứ: “Khổng lão phu tử có nói: Thực sắc tính dã (**), hiếu sắc cũng là bản tính của con người, không có gì là không tốt cả!”
“Ha ha ha…” Bọn cấm tốt lại cười lớn thêm lần nữa.
Những cấm tốt này đều là người thô lỗ, nghe Dương Thu Trì nói như thế, đều cảm thấy rất thích hợp với “khẩu vị” của chúng, trong lúc nhất thời, những úy kỵ đối với hắn lại giảm thêm mấy phần, thân cận tăng thêm mấy phần.
Đại Bản Nha lại giới thiệu tiếp những tên cấm tốt ở phía sau, trong cùng một lúc Dương Thu Trì không thể nào nhớ hết được.
Chờ khi giới thiệu xong, Đại Bản Nha nói: “Đại gia, tiểu nhân dẫn ngài đi kiểm tra và tiếp thu.”
Dương Thu Trì gật đầu.
Kim sư gia đứng bên cạnh nói: “Dương quản giam, ngài chắc là bận rộn, để ta đi an bài giúp ngài chuẩn bị trạch viện, để ngài chuyển nhà.”
Dương Thu Trì tạ ơn liên tục. Kim sư gia chấp tay cáo từ.
Đại Bản Nha dẫn Dương Thu trì và Tống Vân Nhi đi vào nhà giam, tìm một quan phục quản giam để Dương Thu Trì thay đổi. Dương Thu Trì an xong điểm tâm, rồi bảo Đại Bản Nha dẫn đường, bắt đầu tiến hành tra khám nhà ngục, các cơ sở của nhà giam, hình cụ… sau đó lại kiểm điểm các phạm nhân đang bị giam giữ cũng các tội. Khi tra đến trường hợp của Hồ Tam và Tạ quả phụ, Dương Thu Trì cứ nhất mực hoài nghi án này còn có ẩn tình, vốn muốn thẩm vấn Hồ Tam lần nữa, nhưng nghĩ kỹ lại, hắn chờ kiểm tra xong toàn bộ rồi tính.

Sau khi kiểm tra phòng, kiểm kê vật tư bận rộn xong xuôi, thì thời gian đã gần đến chính ngọ.
Đại Bản Nha đã sớm an bài tửu yến hoàn hảo ở phòng trực, đến mời Dương Thu Trì dùng cơm. Tống Vân Nhi không muốn ăn ở đây, nên tự mình trở về nội nha.
Trong tiệc rượu, Đại Bản Nha, Lạn Nhãn Tứ cùng các cấm tốt mỗi người đều hiếu kính Dương Thu Trì một hồng bao. Dương Thu Trì dùng tay miết miết, tính ra trong mỗi hồng bao có cỡ hai lượng, cùng một lúc mà thu gần được ba chục lượng bạc! Dương Thu Trì nghe Kim sư gia nói trước, nên cũng không chối từ, nhất nhất thu nạp. Trong lòng hắn vô cùng cao hứng, xem ra, chức quản giam này tuy chẳng có phẩm cấp gì, nhưng vẫn là một công việc béo bở.
Vào cuộc nhậu, Đại Bản Nha cùng mọi người thay nhau kính rượu, Dương Thu Trì uống thật sướng khoái.
Tiệc tàn, Dương Thu Trì dẫn theo Tiểu Hắc cẩu cùng Đại Bản Nha đến phòng giam của Hồ Tam.
Chú thích:
(*) Thể chữ Nhan là kiểu viết chữ Hán của Nhan Châu Khanh (708-784) đời nhà Đường. Nhan Châu Khanh có tên chữ là Thanh Thần, từng làm Thái thú ở Bình Nguyên nên còn được gọi là Nhan Bình Nguyên. Ông là một trong số 4 nhà Khải thư lớn của Trung Quốc. Từ hàng nghìn năm nay, giới thư pháp đều coi Lan Đình Tự (viết ở Lan Đình) của Vương Chi Hy là “thiên hạ đệ nhất hành thư” và bức “Tiết điệt cảo” (Bài văn khóc cháu) của Nhan Châu Khanh là “Đệ nhị thiên hạ hành thư”. Tuy nhiên, khác với Vương Hy Chi có lối viết dựa theo hoàn cảnh mà thăng hoa, lấy cảnh núi sông hùng vĩ, kết hợp các danh hội, uống rượu ngâm thơ để đề cao và chuyển khoái cảm tinh thần ngây ngất vào ngọn bút ; thì Nhan Đình Nguyên lại lấy nét bút rắn rỏi, ngay ngắn, có thần làm cái hồn cho lối viết của mình)
(**) Thực sắc tính dã: Thực và Sắc là bản tính của con người. Thực nghĩa là ăn uống. Tính chỉ quan hệ tính phái. “Thực” và “tính” được xem như hai cơ sở nền tảng cho sự tồn tại của con người. Có ăn mới có sống, có quan hệ phái tính mới duy trì được giống nòi.
——-o0o——-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.