Đọc truyện Nạp Thiếp Ký I – Chương 447: Lối xâm nhập
Bộ khoái mặt khỉ đương nhiên không như những quan tòa hiện đại chú ý hết tính đáng tin của mỗi chứng cứ, mà chỉ cần gần đúng là được. Y nhìn dấu vết đó, xua tay: “Không cần thử nữa, ngươi cứ nói tiếp đi.”
Dương Đạp Sơn nhìn xéo bộ khoái mặt khỉ, tên bộ khoái này lập tức phản ứng, cười cầu tài nói: “Xin lỗi xin lỗi, ta nghe nhập tâm quá, hà hà, tự ngươi quyết định đi.”
Dương Đạp Sơn lười tính toán với y, tiếp tục nói: “Các ngừơi tra xét lại dấu nạy ở kệ, tủ đứng và cửa sổ lần nữa xem, dấu nạy ở những chổ đó cực kỳ giống với dấu nạy ở tủ tiền.”
Ba người đi xem xét lần nữa, đều gật đầu. Lần này, chưởng quỹ mập bắt đầu phản ứng nhanh nhạy hơn: “Như vậy có nghĩa là tủ tiền, kệ, cửa sổ và tủ đứng đều bị nạy bằng cái kìm sắt này?”
“Đúng vậy,” Dương Đạp Sơn đáp, chỉ vào đầu nhọn của kìm: “Trên kìm lửa này đáng lẽ không có dấu vết đó, đạo tặc muốn ngụy tạo hiện trường, do đó trước hết khóa tủ tiền lại, sau đó dùng kìm gắp than này nạy mở ra, khi nạy tủ tiền, sơn trắng ở trên đó bị bong ra dính vào đầu nhọn của kìm.”
Dương Đạp Sơn cầm kìm lửa bước tới kệ, so sánh dấu nạy ngay chỗ khóa đồng, nói tiếp: “Tiếp sau đó, đạo tặc dùng kìm này nạy vài cái khhóa đồng trên hộc kệ này, do đó, sơn trắng nạy tủ tiền vừa rồi dính lên trên kệ. Mọi người chú ý, trên dấu nạy ở các hộc kệ này, đều có một lượng mảnh vụn trắng nhỏm đó chính là số sơn trắng dính trên kìm khi nạy tủ tiền dính sang.”
Ba người quan sát kỹ một lúc, đều gật đầu. Đầu óc bộ khoái răng thỏ hơi chậm chạp, bước tới hỏi ngu ngơ: “Hắn nạy tủ tiền rồi, còn nạy hộc kệ để làm gì? Bên trong đều là y phục, không có tiền….”
Bộ khoái mặt khỉ vỗ lên đầu y một chưởng: “Con gấu chó ngu ngốc nhà ngươi! Hắn đi nạy tùm lum là muốn ngụy tạo hiện trường, để cho người ta tin là có người ngoài lẻn vào trộm! Ngươi ngu quá đi!”
Dương Đạp Sơn cười cười: “Đúng vậy, nhưng mà hắn nạy tủ tiền trước, sau đó nạy kệ, vẫn chưa thể nói rõ đó là trộm trong nhà.”
“Vậy thì sao mới nói rõ?” Bộ khoái răng thỏ hỏi giống như cậu bé ham học.
Dương Đạp Sơn không trực tiếp trả lời, cầm cái kìm gắp lửa đến bên cửa sổ, chỉ vào dấu nạy trên khuôn cửa: “Các người xem, dấu nạy trên cửa sổ này có mảnh vụn màu gì?”
Bộ khoái mặt khỉ lạnh mắt, nhanh chóng nhận ra ngay: “Dường như là… dường như là mảnh vụn màu hồng… Cửa sổ này có sơn màu xám, dính mảnh vụn màu hồng khẳng định không phải là tử cửa sổ… ta biết rồi, là từ tủ kệ kia! Tên tiểu tử trướng phòng tiên sinh này sau khi nạy xong tủ kệ, vệt sơn trên đó dính vào kìm, hắn mang kìm đi nạy cửa sổ tiếp, nên dính sơn hồng vào dấu nạy… Cho thấy, tên trướng phòng lão tiểu tử này là tặc trong nhà vừa trộm vừa la rồi!”
Dương Đạp Sơn mỉm cười gật đầu, đầu óc và phản ứng của bộ khoái mặt khỉ quả là nhanh!
Nghe bộ khoái mặt khỉ nói thế, thủ quỹ mập run như cầy sấy, chẳng nói được lời gì.
Bộ khoái răng thỏ khen nịnh bộ khoái mặt khỉ: “Lão đại, lão đại quả là tài!”
“Cái đó thì đương nhiên!” Bộ khoái mặt khỉ cười.
Bộ khoái răng thỏ cười cười, ngẫm nghĩ một lúc nhưng vẫn chưa hiểu rõ, hỏi: “Sao nạy tủ kệ rồi lại nạy cửa sổ thì chứng tỏ là tự trộm tự la bị trộm?”
“Con gấu chó nhà ngươi!” Bộ khoái mặt khỉ vỗ tiếp một chưởng lên đầu bộ khoái răng thỏ, mắng: “Bà ngươi, nói ngươi ngu thì ngươi lập tức chảy *** mũi! Muốn tiến vào phòng đương nhiên phải nạy cửa sổ trước, không nạy trước sao tiến vào phòng? Không tiến vào được sao có thể nạy tủ nạy kệ? Nếu như đã nạy tủ nạy kệ trước rồi mới nạy cửa sổ, thì chứng tỏ đạo tặc vốn ở sẳn trong phòng! Vậy đương nhiên là tên trướng phòng tiên sinh này trộm rồi, ngu!”
Bộ khoái răng thỏ cười khờ khạo gải đầu, lại hỏi tiếp một câu: “Cũng có thể đạo tặc nhân cơ hội trướng phòng tiên sinh mở cửa chưa kịp đóng len lén tiến vào nấp trong phòng, chờ trướng phòng tiên sinh đi rồi mới trộm?”
Bộ khoái mặt khỉ cười không được mà khóc cũng không xong: “Con bà ngươi, nếu đạo tặc lấy tiền rồi, mở cửa sổ nhảy ra ngoài là được, còn nạy tới nạy lui làm cái quỷ gì?”
“Đúng ha!” Bộ khoái răng thỏ cười hồn hậu, “Lão đại thật là thông minh!”
Dương Đạp Sơn cũng khen thầm, bộ khoái mặt khỉ này đầu óc phản ứng quả là nhanh, hèn gì đều là thanh y bộ khoái mà có thể chỉ huy bộ khoái răng thỏ như con gấu ngựa này. Xem ra bộ khoái mặt khỉ ắt là có chút địa vị ở Khánh Dương phủ nha môn.
Bộ khoái mặt khỉ càng đắc ý hơn, nhưng dù sao đó cũng là do Dương Đạp Sơn chỉ rồi mới phát hiện ra, chứ không phải công lao của bản thân, ngẫm nghĩ cảm thấy có chút hổ thẹn, hỏi Dương Đạp Sơn: “Tiểu huynh đệ, ngươi vừa rồi ở ngoài chỉ nhìn một cái sao lại biết do tên khốn đó tự trộm vậy? Những dấu vết này cực nhỏ, phải dán mắt sát lại mới nhìn cũng không rõ ràng gì, sao ngươi lại nhìn thấy được?”
Kỳ thật, dấu vết công cụ và tự thân công cụ có vật dính vào trong đa số tình huống mắt thường không nhìn thấy được, cần phải sử dụng kính lúp và kính hiển vi mới nhận rõ. Chỉ có điều sơn ở thời cổ đại không tốt, dễ dàng dính vào rơi đi, vì thế cẩn thận quan sát có thể thấy được. Chỉ có điều, nếu cách quá xa thì chẳng thể thấy gì.
Dương Đạp Sơn cười đáp: “Những dấu vết này chỉ khi ta khám sát hiện trường mới phát hiện ra, ban đầu ta phán đoán người giữ tiền tự trộm tiền không phải dựa vào những dấu vết này, chỉ có điều những dấu vết này tiến thêm một bước ấn chứng nhận định của ta mà thôi.”
“Vậy lúc đó ngươi căn cứ vào cái gì mà phát hiện do hắn tự trộm?” Bộ khoái khỉ ốm hỏi.
Dương Đạp Sơn chỉ vào tủ kệ: “Mọi ngừơi nhìn những cái kệ này thấy có gì kỳ quái không?”
Cái tủ kệ có tổng cộng 5 cái kệ từ trên xuống, đều khóa riêng với nhau, bên trong có chứa sổ sách và quần áo. Cái ở dưới cùng chứa quần áo, bị kéo ra gân hết, quần áo vứt lung tung, ba hộc kệ trên cũng bị kéo ra, bên trong cũng hơi hỗn loạn.
Ba người bước tới xem, không phát hiện có điều gì không đúng, nên cùng đưa mắt nhìn Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn chỉ vào hai hộc kệ trên cùng: “Nếu như là đạo tặc thật sự, nếu như đã kéo hộc tủ ra rồi, thì phải lục tung hết để nhìn cho rõ, xem bên trong có giấu cái gì đáng tiền hay không, vì rất nhiều người thích giấu bạc dưới y phục. Nhưng mà, mọi người nhìn xem haihộc tủ này, y phục bên trong đều đặt chỉnh tề không hề bị xáo động, hay chỉ còn vài bộ phía trên là bị động qua, hơn nữa áo quần bị vứt rất phô trương, chỗ nào cũng có… Như vậy bề ngoài có vẻ bị thổ phỉ cướp đoạt hay phạm tội bị tịch thu gia sản gây ra chứ không phải bị trôm. Hiển nhiên, hai điều này đều không phải, chứng tỏ có người cố ý ngụy tạo hiện trường, nhưng thủ pháp quá kém.”
“Khỉ ốm” gật đầu như hiểu ra. “Răng thỏ” thì lại ngờ nghệch hỏi: “Kém sao? Tôi thấy giống trộm làm quá a.”
Khỉ ốm lại vỗ một chưởng lên đầu Răng thỏ, mắng: “Con bà ngươi, trộm nếu như lục tung mọi thứ tìm bạc, đương nhiên phải lật hết y phục ra chứ, sao lại chỉ lật có mấy bộ? Như vậy chứng tỏ có người cố ý làm trò quỷ! Cái đầu ngươi to sao mà không biết dùng vào việc gì hết vậy?”
Răng thỏ bị đánh đầu mấy cái, ôm đầu gật lia lịa, không dám hỏi loạn nữa.
“Khỉ ốm” hỏi thủ quỹ mập: “Tên tiểu tử ngươi nói đi! Giấu bạc ở đâu?”
Thủ quỹ mập càng run dữ hơn, nhưng vẫn cố chống chỏi lần cuối cùng: “Hai vị quan gia, thật không phải tôi trộm đâu mà, là người ngoài nạy cửa sổ nhảy vào trong trộm đó mà!”
“Con bà ngươi! Đạo tặc là người ngoài thì sao có thể lấy cái kìm gấp than trong phòng ngươi để nạy mọi thứ?”
“Cái này…” Thủ quỹ mập toát mồ hôi trán, ấp úng nói, “Nói không chừng người đó dùng cái kìm giống y chang như cái kìm này, thứ kìm này ở đâu mà chẳng có.”
Trong thời hiện đại, đối với tình huống này cần phải giám định thành phần chất dính vào trên kìm, tủ, kệ, cửa sổ… nếu như tương đồng thì có thể xác định cái kìm này là công cụ gây án.
Dương Đạp Sơn không chuẩn bị làm chuyện phiền phức như vậy, nhân vì còn có chứng cứ tối hậu. Hắn tin rằng một khi đưa ra chứng cứ này, trướng phòng tiên sinh sẽ cứng họng.
Hắn báo cho chưởng quỹ mập và bộ khoái ốm mặt khỉ ba người, cho họ áp giải thủ quỹ mập đi theo mình ra sau cửa sổ, chỉ vào bục cửa sổ: “Mọi người xem coi có phát hiện ra cái gì hay không?”
Ba người cùng bước lên nhìn, không có sự chỉ điểm của hắn đương nhiên không nhìn ra cái gì, cuối cùng thành khẩn hiếu học nhìn hắn dò hỏi.
Dương Đạp Sơn giải thích: “Mọi phòng chứa tiền đều làm cửa sổ rất dày và chắc để cho an toàn, ngay cả trời khô hanh như thế này cũng chỉ mở cửa mà không mở cửa sổ, ta nói có đúng không, chưởng quỹ?”
Chưởng quỹ mập gật đầu: “Đúng đúng, ta không cho phép hắn mở, sợ lỡ quên đóng cửa sẽ bị mất trộm, không ngờ mất thật. Tiểu huynh đệ, làm sao ngươi biết được vậy?”
“Rất dễ biết,” Dương Đạp Sơn chỉ vào bụi dày ở bục cửa sổ: “Phòng để tiền được làm bằng gỗ cứng, bục cửa rất rộng do gỗ dày, ngày tháng dài ở trên sẽ đầy bụi. Nếu như mở cửa sổ, sẽ tạo ra dấu vết hình rẽ quạt…”
Răng thỏ nhanh miệng, cười ha ha chỉ lên bục: “Trên này không phải là có một dấu mở cửa lưu lại hay sao?”
“Không sai, chính vì dấu vết này khiến ta khẳng định đây là một đường xâm nhập ngụy tạo!”
“Từ chỗ nào nhìn ra điều này?” Bộ khoái mặt khỉ hỏi.
Dương Đạp Sơn đưa tay chỉ vào dấu vết cọ sát: “Chú ý xem này, dấu vết rất mới, cho thấy vừa mở cửa sổ lưu lại, và chỉ rộng không tới nửa xích, cho thấy cửa sổ hé ra khoảng trống không được nửa xích. Một khe hẹp như vậy thì dù em bé ba bốn tuổi cũng không chui lọt, chứ đừng nói gì người lớn! Huống chi, trên bục cửa này có bụi dày như vậy, sao không để lại dấu chân gì? Chẳng lẻ đạo tặc có thể nhảy vọt qua khoảng không bay qua khẻ hở vào trong sao?”
Dương Đạp Sơn chuyển thân, nhìn thủ quỹ mập đang đứng phát run ở đó: “Do đó, kỹ thuật ngụy tạo của ngươi quá tệ. Ngươi cho rằng mở cửa sổ ra là có thể chứng minh người bên ngoài nhảy vào, nhưng quên rằng bụi bám trên cửa sổ và bục chứng minh không có ai từ bên ngoài chui qua cửa sổ vào hết, đây là một ngõ vào ngụy tạo! Hiện giờ, ngươi còn lời gì để nói?”
Thủ quỹ mập ngồi phệch ngay xuống đất.