Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 91
Ngày 14/2,nhà hàng Hạnh Phúc:
– Tuyệt thật đấy!_Tiểu Đan trầm trồ
– Ừm_Tiểu Vy cũng gật đầu hưởng ứng.
Nhà hàng Hạnh Phúc là một nhà hàng lớn gồm 3 tầng,được xây theo kiểu cổ điển, nó được bao quanh bởi thảm cỏ xanh mướt,một dài phun nước bên trên có hình con thiên nga được đặt ngay ngắn trước khuôn viên nhà hàng,cách đài phút nước một quãng xa có một cái hồ nước,nước trong hồ xanh và trong vô cùng,giữa hồ_một đôi chim uyên ương bằng đá quý,trong suốt được chạm trổ khéo léo,đường vào nhà hàng được rãi sỏi trắng,dọc đường các cột hoa hồng xum xuê được cắt tỉa gọn gàng.Tiến vào bên trong,khung cảnh mới lộng lẫy làm sao,ánh đèn rực rỡ được bố trí khắp các tầng, không khí rộn ràng,vui tươi hứa hẹn một ngày cưới tốt lành!Giữa đại sảnh,một chiếc bàn tròn lớn đựng đầy thức ăn trông thật ngon mắt,ai ai cũng hớn hở,mặt mày rạng rỡ,mùi nước hoa của các thương hiệu nổi tiếng thoảng thoảng,tiếng trò chuyện rôm rã!
– Tớ thấy ngột ngạt quá!_Tiểu Phong thở dài_Tớ ra ngoài một chút nhé!
– Ừm_Tiểu Vy và Tiểu Đan nhìn bạn,trả lời
8h30′,lễ cưới bắt đầu,mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi,người chủ trì đón lấy cái mít từ người trợ lí,hào hứng định cất giọng bắt đầu buổi tiệc thì:
Một toán người áo đen từ sau cánh gà xông ra.Khách đến dự bắt đầu xôn xao.Toán người áo đen tiến xuống dưới đại sảnh,uy hiếp toàn bộ khách mời rồi lùa họ ra ngoài:
– Có chuyện gì vậy!_Mẹ Hạo Thiên hét lên
Bố,mẹ của Tố Tâm cũng xôn xao:
– Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Nhưng bỏ mặt lời nói của gia đình Hạo Thiên và Tố Tâm,đám người mặc áo đen tiếp tục thực hiện công việc của mình.Sau khi lùa được tất cả khách ra ngoài,cảnh cửa nhà hàng khép lại.Gia đình Hạo Thiên cùng gia đình Tố Tâm sửng sốt,họ là những người con lại trong đại sảnh,Hạo thiên cũng được giữ lại bên trong,cả Tố Tâm, nhóm bạn của Hạo Thiên và nhóm bạn của Tiểu Phong cũng được giữ lại bên trong.Tất cả họ đang thắc mắc về chuyện xảy ra vừa rồi thì cánh cửa nhà hàng bật mở,một người phụ nữ cùng một người đàn ông bước vào,theo sau họ là một cô gái cầm trên tay những hộp quà lớn:
– Là hai người làm à?_Mẹ Hạo Thiên nhìn họ giận dữ
– Không,là cháu!_Người con gái sau lưng họ bước lên phía trước,lễ phép trả lời.Cô đội chiếc mũ vành rộng màu trắng,che đi nữa khuôn mặt của mình,mặc chiếc đầm ren cũng màu trắng,đi đôi bốt cao cũng màu trắng nốt…và điều làm cho nhóm Tiểu Phong và Hạo Thiên chú ý là…sợi dây chuyền Tiểu Tuyết hay mang trên cổ_sợi dây chuyền hình con thiên nga mà sinh nhật tròn 10 tuổi…Tiểu Phong,Tiểu Vy, Tiểu Đan và Tiểu Tuyết được bố mẹ tặng làm quà,nó được đặt hàng riêng nên không có sợi dây nào có thể trùng được nhưng nó đang nằm trên cổ cô gái kia.Chẳng lẽ…
– Cô bé!Sao cháu lại làm như vậy?_Mẹ Tố Tâm hỏi
– Cháu cần xác nhận một chuyện!_Người con gái cúi đầu trả lời
– Xác nhận một chuyện ư?Nhưng sao lại đến đây xác nhận?
Người con gái bỏ qua câu hỏi của mẹ Tố Tâm,lên tiếng:
– Trịnh thiếu gia!
– Cô gọi tôi?_Hạo Thiên nhíu mày
– Anh thật sự yêu Tố Tâm chứ?
– Cô hỏi chuyện đó làm gì?_Hạo Thiên lạnh lùng
– Trả lời đi!_Người con gái ra lệnh
– Này cô,sao cô có thể hỏi anh ấy với cái giọng như thế hả?_Tố Tâm bực mình quát.Điều đó làm mẹ Hạo Thiên sững sốt,nhanh chóng, cô nhận ra là mình đã làm mất hình tượng bấy lâu xây dựng,cô ậm ự quay sang mẹ Hạo Thiên:
– Cháu…chỉ là cháu cảm thấy cô ấy hơi quá đáng nên…nên…
– Ta hiểu!_mẹ Hạo Thiên thở dài”Thì ra con bé chỉ giận thay cho Hạo Thiên!”
– Trả lời đi!_Người con gái nhắc lại
– Này cô…_Tố Tâm khó chịu
Hạo Thiên vẫn im lặng.Thấy không thể chờ thêm nữa,người con gái tiến gần đến chỗ chiếc bàn gần đó,đặt mấy hộp quà mang theo.Sau đó,cô tiến gần đến Hạo Thiên,gỡ mũ xuống…Mọi người ngạc nhiên,Tố Tâm sợ hãi,giật lùi về phía sau,miệng la lớn:
– Áaaaaaaaaaa…Ma…ma…mẹ ơi,bố ơi…cứu con…cô ta…Hạo Thiên…cứu em…
Thấy thế,cô đổi hướng bước sang cô dâu.Thấy cô ta đã đến gần,Tố Tâm càng la hét lớn hơn:
– Cút đi…đi đi…xin cô…xin cô đấy…làm ơn…tôi biết tôi sai rồi….tôi biết tôi sai rồi…đừng bám theo tôi nữa…làm ơn..đi đi…tôi không nên đâm cô…tôi xin lỗi…làm ơn tránh ra…làm ơn cút đi…
– Tố Tâm,con nói cái gì vậy?_Mẹ Tố Tâm hoảng hốt
– Mẹ…đuổi cô ta đi…cô ta là ma…
– Đủ rồi.Con nói cái gì vậy hả?_Bố Tố Tâm gắt
– Bố ơi…con đã đâm cô ta nên cô ta về tìm con đấy…đuổi cô ta đi…Tôi xin cô…đi đi..đừng bám theo tôi nữa…đừng đi vào giấc mơ của tôi nữa…tôi biết tôi sai rồi…tôi không nên dùng taxi đâm chết cô…tôi…
– Là thật sao?_Tiểu Phong sững sờ
– Tránh ra…_Tố Tâm không ngừng gào thét
– Là thật sao?_Tiểu Phong hỏi lại
– Chuyện đó là thật!_Mẹ người con gái lên tiếng
– Sau vụ tai nạn,con bé bị gãy xương nghiêm trọng,đầu bị thương nhẹ nhưng may mắn không bị tổn thương đến não.Nó đã phải điều trị trong đau đớn gần nữa năm._Bố người con gái thở dài
– Ôi chúa ơi!_Mẹ Hạo Thiên kinh hoàng
– Xin lỗi bà Trịnh phu nhân,con gái tôi không có ý phá hoại lễ cưới đâu,nó chỉ muốn xác nhận xem Hạo Thiên thực sự yêu Tố Tâm không thôi!…
Bịch!_Tố Tâm nghe mọi người nói chuyện,nhận ra người con gái khong phải là ma,cô thoát khỏi cơn sợ hãi,đứng dậy, đẩy mạnh người con gái xuống đất,lớn tiếng:
– Nếu không thì cô ta sẽ làm gì tôi?
– Tiểu Tuyết,con không sao chứ?_Bà mẹ lo lắng
Tiểu Tuyết gượng đứng dậy,khuôn mặt nhợn nhạt khẽ nở nụ cười,lắc đầu:
– Con không sao!
Rồi quay sang Tố Tâm,cô điềm tĩnh nói:
– Tôi không làm gì cô hết.Dù kết quả là có hay không,tôi vẫn sẽ bỏ qua mọi chuyện,tôi không muốn nghĩ đến chuyện quá khứ,tôi…chân thành…chúc phúc cho hai người và hơn hết…
Cô quay sang Hạo Thiên,nhìn kĩ khuôn mặt của anh,mĩm cười:
– Hôm nay…anh đẹp lắm!Em thực sự mong anh hạnh phúc!
– Đó là điều cô muốn._Hạo Thiên lạnh lùng lên tiếng
– Em…ừm,em muốn như vậy!
– Vậy tôi nhất định sẽ hạnh phúc._Hạo Thiên thờ ơ trả lời
Quay mặt đi,cuối cùng thì cô cũng nói ra được cái điều mà cô đã dự định sẽ nói,mặc dù…cô không muốn,cố nén nước mắt,cô bước xuống khỏi sân khấu,đi về phía bố mẹ mình:
– Con muốn về trước.Bố và mẹ ở lại nhé!
– Con không sao chứ?_Người mẹ lo lắng
– Con không sao!Con chỉ cảm thấy hơi mệt thôi!_Tiểu Tuyết thì thầm
– Vậy con về trước đi!_Bố Tiểu Tuyết nhìn con gái,nhẹ nhàng xoa đầu con
– Vâng!Chào bố mẹ!_Tiểu Tuyết lễ phép rồi quay lưng lại,nhìn mọi người:
– Chào mọi người!Và rất xin lỗi bác,cháu không cố ý làm cho lễ cưới bị chậm lại.Thành thật xin lỗi!
Bước từng bước về phía cánh cửa,Tiểu Tuyết như thấy mọi thứ sụp đổ,thực lòng cô muốn Hạo Thiên hạnh phúc,chỉ cần anh hạnh phúc,cô cũng hạnh phúc…nhưng sao thế này,tim cô nhói quá,cố kìm nén nước mắt nhưng nước mắt cứ ứa ra,chẳng chịu nghe lời cô chút nào!”Vương Hàn Tuyết,mày phải vui lên chứ!Anh ấy bảo sẽ hạnh phúc mà…anh ấy sẽ hạnh phúc…”Nước mắt lăn dài,cô thấy trước mệt mỏi,rèm mi từ từ khép lại,cô thấy màn đêm đang bao lấy mình.Cô mệt quá rồi!
Phịch!_Tấm thân nhỏ nhắn của cô ngã xuống,cô đi sâu vào giấc ngủ.Mọi người hốt hoảng chạy lại bên cạnh cô,Hạo Thiên ôm cô vào lòng lay mạnh,luôn miệng gọi tên cô.
– Tiểu Tuyết,con không sao chứ?_Mẹ Tiểu Tuyết mắt đỏ hoe,lo lắng
– Tiểu Tuyết…Tiểu Tuyết à!Cậu tỉnh lại đi!_Tiểu Vy sụt sùi
– Này,dậy đi…Tiểu Tuyết…cậu sao vậy…_Tieur Phong hoảng sợ
– Tiểu Tuyết…tỉnh lại đi.._Tiểu Đan rưng rưng