Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 90


Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 90

Hơn một năm sau:

– Cái gì vậy?

– Thiệp mời!_Tiểu Vy bước từ từ về phía ghế sofa,ngồi xuống,chậm rãi trả lời

– Của ai vậy?_Tiểu Đan lơ đảng hỏi

– Hạo Thiên.

– Kết hôn rồi sao?_Tiểu Phong thở dài

Tiểu Vy buồn bã gật đầu.

– Tớ chả thích cô ta một chút nào!_Tiểu Đan ngoe ngẩy

– Ai?Cô dâu của Hạo Thiên ấy hả?_Tiểu Phong hỏi

– Ừ.Lý Tố Tâm,cô ta vừa chảnh chọe,vừa đanh đá,kiêu căng,ngạo mạn,vậy mà không hiểu sao lại được mẹ của Hạo Thiên chọn làm Trịnh thiếu phu nhân cơ chứ?

– Cậu không nghe Thiên Lâm nói gì hôm qua à?

– Ờ…thì có…vì muốn sớm có cháu chứ gì…mà cô ta dùng cái thủ đoạn gì mà lấy được lòng mẹ Hạo Thiên vậy nhỉ?_Tiểu Đan thắc mắc


– Con dâu hiền chứ thủ đoạn gì nữa?_Tiểu Vy liến thoắt

– Ừm,chắc thế rồi!_Tiểu Đan gật gù

– Kể ra thì cũng tội nghiệp cho Hạo Thiên nhỉ?Kể từ ngày Tiểu Tuyết đi,cậu ta cứ lao đầu vào công việc,không thèm để ý đến những chuyện khác,hậu quả là thế này đây:Mẹ muốn có cháu bồng nên phải tìm vợ cho con,Tố Tâm lại vào vai người con dâu ưng ý,thế là chuẩn bị kết hôn.Lấy một người mình không yêu…chậc chậc…_Tiểu Đan thở dài

– Mấy ngày nữa thì hôn lễ diễn ra?_Tiểu Phong lên tiếng

– 3 ngày nữa_Tiểu Vy trả lời

– Chà,trùng với valentine luôn à!_Tiểu Đan xuýt xoa

– Ừm,ngày đẹp nhỉ!_Tiểu Vy cũng xuýt xoa

– Tối nay đến “Angel or Devil” đi!_Tiểu Đan đề nghị

– Đến đó làm gì?_Tiểu Phong hỏi

– Uống rượu chứ làm gì!

– Đừng đến nữa!Uống nhiều rượu không hay đâu!

– Một ít thôi!_Tiểu Vy lên tiếng

– Cậu nữa,hai cậu ở yên đó,đừng đi nữa…

– Cậu biết bọn tớ nghĩ gì mà,đi thôi!_Tiểu Vy buồn rầu

– Tớ biết,các cậu còn đau lòng về chuyện của Tiểu Tuyết nhưng đừng uống rượu nữa,hại sức khỏe lắm.Nó ở trên đó sẽ buồn đấy!_Tiểu Phong cố gượng cười.Kết thúc câu nói,cô bước lên cầu thang,đi qua phòng Tiểu Tuyết,cô dừng lại,đứng thật lâu rồi quyết định mở cửa phòng.Chiếc phòng vẫn như ngày nào,luôn được quết dọn sạch sẽ như khi Tiểu Tuyết còn ở đây.Nó không hề thay đổi,giấy dán tường sọc đen trằng,chiếc ga đệm cũng vậy,chiếc bàn học màu nâu đậm,lo hoa hồng giả xanh biếc,chiếc kệ chất đầy tiểu tuyết và các tác phẩm văn học nổi tiếng,chiếc tủ gương nhỏ đựng chiếc đàn violon mà Tiểu Tuyết yêu thích,chiếc tủ đựng giày,mũ,khăn quàng cổ màu trắng,rem cửa cũng màu trắng nốt,sàn nhà màu đen,chiếc cốc đựng bút màu trắng,…Tiểu Phong nhớ lại hồi ấy:

– Sao cậu thích màu trắng thế?

– Vì nó là màu của tuyết.

– Tại sao cậu lại yêu tuyết?

– Tớ không biết.Tự nhiên cảm thấy yêu nó vậy thôi.Và…tớ muốn lạnh lùng như nó.

– Sao cậu lại muốn lạnh lùng như nó?


– Tớ không biết nữa.Cậu có thấy tuyết mạnh mẽ không?

– Mạnh mẽ á?

– Ừm.Khi mặt trời lên,nó tan chảy,ấy vậy mà nó không khóc…

Quay lại với thực tế,cô quệt đi giọt lê đang vươn trên mi,khẽ mắng:

– Tiểu Tuyết à!Cậu ngốc lắm!Ai nói với cậu là tuyết không khóc!Thực ra,nó cũng giống cậu,nó có khóc,nhưng khóc giống cậu vậy,ít lắm!

Tiến lại chiếc bàn học nằm trong phòng Tiểu Tuyết,cầm lấy khung ảnh để trên bàn,Tiểu Phong mĩm cười.

– Tiểu Tuyết!Lại đây mà ném tớ này!_Tiểu Phong đứng trên đồi tuyết trắng,tay cầm một nắm tuyết vẫy vẫy.Tiểu Tuyết mĩm cười tinh nghịch,quay sang nháy mắt với Tiểu Đan và Tiểu Vy rồi cúi xuống bốc lấy nắm tuyết lớn,vo vo rồi la lớn:

– Nào,các cậu…1…2…3…ném…_Tức thì 3 nắm tuyết lớn lao về phía Tiểu Phong,tuyết bám lấy áo quần,vươn lại trên tóc cô:

– Hu hu,tớ mách mẹ,các cậu ăn hiếp tớ…hu…hu,không chịu đâu…hu hu…_Tiểu Phong mếu máo,ngồi phịch xuống,òa khóc

Tiểu Tuyết bèn chạy lại chỗ cô,xị mặt dỗ dành:

– Bọn tớ xin lỗi nha!

– Hu…hu..các cậu ăn gian…

– Xin lỗi mà…nín đi…đừng khóc…xin lỗi..thật đấy…_Tiểu Vy mếu máo

– Nín đi,chúng ta đi ăn kẹo bạc hà nhé!_Tiểu Tuyết vừa dìu Tiểu Phong dậy,phủi quần áo cho cô,nhẹ nhàng nói


– Kẹo bạc hà à?

– Ừm.Cho bọn tớ xin lỗi.Tớ mua kẹo bạc hà đền cho nha!_Tiểu Tuyết mĩm cười

– Ừm,ăn kẹo bạc hà!_Tiểu Phong mĩm cười chu choa_Cậu đãi đấy nhé!

– Ừm,tớ đãi!_Tiểu Tuyết gật đầu.

– Vậy nghéo tay,đóng dấu,photo._Tiểu Phong chìa tay ra

– Ừm.Nghéo tay này…đóng dấu nè…và photo.Sau khi làm xong thủ tục,Tiểu Phong chạy ra một quãng thật xa,hét lên:

– Tiểu Tuyết,cậu bị lừa rồi.Tớ chỉ giả vờ thôi.Lêu lêu.Người lùn bị lừa rồi mọi người ơi!

– Cậu…cậu…

– Sao…lại đây mà bắt tớ nè…lêu lêu…

– Tiểu Phong đáng ghét,đứng lại đó!_Tiểu Tuyết hét lên rồi rượt theo bạn.

– Nhớ lại hồi đó,chúng ta mới trẻ con làm sao!Tớ ước gì được trở về lại với tuổi thơ,được cậu đãi một bì kẹo bạc hà,được chơi đùa dưới tuyết cùng nhau,được la hét,lừa cậu để được ăn kẹo miễn phí,được gọi cậu là người lùn vì cậu hơi thấp mặc dù cậu không thích!Cậu còn nhớ không?Hôm đó,mãi chơi nên chúng ta đã bị ốm vì ruợt đuổi nhau giữa trời lạnh đến trưa mới chịu lết về nhà,đứa thì sổ mũi,đứa thì sốt cao,nước mũi cứ chảy dài,người thì nóng ran…thích thật!Ấy vậy mà cậu vẫn lồm cồm bò dậy,xuống bếp,lục lọi tủ lạnh rồi trốn sang nhà tớ, đưa cho tớ bì kẹo bạc hà to đùng.Hai đứa còn vừa ngồi nhâm nhi kẹo vừa nghe nhạc nữa chứ,nhảy múa tùm lum hết à, để rồi mẹ tớ về…cả hai đứa bị phạt…Sao mà dễ thương thế không biết!_Tiểu Phong thốt lên,bật cười rồi im lặng,lệ trào ra,ôm lấy tấm ảnh vào lòng,cô bật khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.