Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 87
Choang!_Chiếc li trên tay Hạo Thiên tự nhiên truột khỏi tay cậu rơi xuống đất,vỡ tan tành.Mặt cậu thất thừng.
– Gia Kiệt à!_Tiểu Phong khẽ gọi,mặt cô tái nhợt đi,tay cô run lên
– Sao vậy em?_Gia Kiệt lo lắng
– Em thấy không ổn anh à!
– Em thấy không ổn chỗ nào?
– Sao Tiểu Tuyết vẫn chưa đến nhỉ?_Cô nhìn ra cửa lo lắng
– Mình cũng thấy bất an quá!_Tiểu Vy lóng ngóng
– Thiên Lâm à!Em sợ quá!_Tiểu Đan ôm lấy ngực mình hồi hộp,lo âu
– Sạo vậy em?_Cậu cũng bắt đầu lo lắng
– Nãy giờ mắt em cứ giật hoài!Liệu có chuyện gì xảy ra với bạn em không?_Mắt cô đỏ hoe nhìn cậu
– Không.Bạn em sẽ không có chuyện gì đâu!
– Tiểu Phong,cậu gọi cho cậu ấy xem?_Tiểu Vy bần thần
Tít!Tít!Tít!Títttttttttttttttttttttttttttttttttttt!
– Có đổ chuông nhưng không có ai bắt máy!_Tiểu Phong lắc đầu
– Gọi Tú Anh thì sao?_Tiểu Đan hỏi
– Để tớ thứ!_tiểu Phong nhấc điện thoại lên,trả lời
….
– Không bắt máy!_Tiểu Phong lắc đầu
Hạo thiên bật dậy,vợ vội cái áo khoác:
– Cậu đi đâu vậy?
– Sân bay_Hạo Thiên trả lời rồi lao nhanh ra ngoài.Mọi người trong phòng cũng lao nhanh ra khỏi phòng,theo bước Hạo Thiên đến sân bay.
Hơn một tuần nay,mọi người đứng ngồi không yên vì lo lắng.Tiểu Phong cố tìm số điện thoại của nhà Tiểu Tuyết để liên lạc,nhưng khi tìm được rồi,lúc liên lạc thì lại nhận được câu trả lời của người giúp việc nhà nó là:”Bà chủ ra ngoài rồi!”,hỏi khi nào mẹ Tiểu Tuyết về thì người đó nói là không biết,bao nhiêu lần liên lạc vẫn không gặp được,hỏi bên đó có chuyện gì không thì câu trả lời mà cô nhận được chỉ là 4 chữ:Tôi cũng không rõ,Tôi không biết nữa!.Về phía Hạo Thiên, sau chuyện tối đó,ngay sáng ngày mai cậu đặt vé máy bay sang Mĩ,giờ vẫn chưa có tin gì.Tiểu Vy và Tiểu Đan thì bồn chồn lo lắng,cố tìm mọi cách để liên lạc với Tú Anh,nhưng kết quả chỉ là vô ích.Họ không còn thiết ăn uống nữa,cả Tiểu Phong cũng thế,điều đó làm họ gầy guộc,xanh xao hẳn đi khiến Gia Kiệt,Anh Khang và Thiên Lâm lo lắng vô cùng,cố dỗ dành,an ủi nhưng không có ích gì!Nhìn người con gái mình yêu thương yếu hắn đi,họ đau xót vô cùng!
Thêm một tuần chờ đợi,Tiểu Phong,Tiểu Vy và Tiểu Đan cảm thấy không thể ngồi yên được nữa.Họ quyết định đặt vé máy bay về Mĩ.Hai ngày sau đó,6 người cùng bước lên máy bay đến Mĩ.Đến nơi,việc đầu tiên họ làm là liên hệ với Hạo Thiên:
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Gia Kiệt tắt máy,lắc đầu nhìn mọi người thở dài:
– Chắc là điện thoại hết pin!
– Vậy về nhà riêng của tôi trước đã!_Tiểu Phong lên tiếng,không chần chừ,cô nhanh chóng bắt taxi đi ngay.Sau khi sắp xếp đồ đạt xong,họ đến nhà bố mẹ Tiểu Tuyết:
Tinh toong!Tinh toong!_Tiểu Vy nhấn chuông.Vài phút sau,một người phụ nữa trung niên ra mở cửa:
– Là các tiểu thư đấy à?_Người phụ nữ cố tỏ vẻ niềm nở
– Mẹ Tiểu Tuyết có nhà không ạ?_Tiểu Đan lễ phép
– Không,bà ấy vừa ra ngoài!
– Vậy hai tuần nay có ai đến tìm không ạ?
– Đến tìm à?Tôi cũng không nhớ lắm!_Người phụ nữa lắc đầu…
– À,hơn một tuần trước có một cậu thanh niên đến tìm Tuyết tiểu thư…
– Bác có biết người đó hiện giờ đang ở đâu không ạ?_Tiểu Vy cuống lên
– Tôi cũng không biết.
– Vậy Tiểu Tuyết,nó đâu rồi ạ?_Tiểu Đan chen vào
– Chuyện này…chuyện này…_Người phụ nữ ấp úng
– Bác trả lời đi ạ?_Tiểu Phong nóng lòng
– Tôi nghĩ các tiểu thư nên trực tiếp hỏi bà chủ…
– Bác có biết mẹ Tiểu Tuyết đi đâu rồi không?_Tiểu Đan hỏi
– Tôi không rõ.Bà ấy không nói!
– Haiz,thôi được rồi.Bà vào nhà đi!-Tiểu Phong thở dài.Lại đi vào ngõ cụt…
Cả 6 người quay đầu lại,định bước về thì Gia Kiệt lên tiếng:
– Hạo Thiên!_Cả 6 người chạy đến chỗ cậu,trông cậu tàn tạ quá!
– Cuối cùng cũng gặp mày!_Anh Khang nói
– Mọi người đến đây khi nào vậy?
– Mới tới thôi,tìm thấy Tiểu Tuyết chưa?Có tin gì về nó chưa?_Tiểu Phong hỏi
Hạo Thiên lắc đầu
– Cậu tới nơi mẹ nó làm việc chưa?_Tiểu Vy hỏi
– Rồi.Nhưng thư kí của bác ấy bảo bác ấy ra ngoài rồi!
– Lại ra ngoài.Đi thôi!_Tiểu Phong suy nghĩ rồi lên tiếng
– Đi đâu?_Tiểu Đan nói
– Đến chỗ mẹ Tiểu Tuyết chứ đâu.
– Nhưng mà lỡ không có mẹ nó ở đó thì sao?_Tiểu Vy nói
– Thì đợi._Tiểu Phong chắc nịch trả lời
– Đành vậy!_Tiểu Vy thở dài