Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 86


Đọc truyện Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm – Chương 86

– Hôm nay là ngày mấy Tiểu Đan nhỉ?_Tiểu Phong bước từ phòng tắm ra hỏi

– Tớ cũng không rõ nữa?Mà sao cậu không tắm trên phòng cậu cho nó tiện, tự nhiên xuống đây làm gì vậy?

– Thích thế.

– Hình như là 12 thì phải?_Tiểu Vy đang đọc tạp chí trả lời

– Cái gì?_Tiểu Phong hét lên

Tiểu Đan và Tiểu Vy đang ngồi trên ghế sofa đọc báo,nghe tiếng hét của Tiểu Phong,hai cô giật mình luống cuống:

– Có chuyện gì vậy?_Tiểu Đan nhíu mày

– Hôm nay là ngày 12 rồi sao?_Tiểu Phong hỏi lại

– Ừ,nhưng mà có…_Tiểu Vy ngây người ra,một tia sáng đi qua đầu cô,mắt cô bứng sáng:

– Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tuyết!_Tiểu Đan và Tiểu Vy đồng thanh

– Hèn gì sáng nay Hạo Thiên hỏi hôm nay nó về chưa?_Tiểu Vy gõ gõ đầu mình

– Ừ,tụi mình quên mất.Hôm nay nó về.Không biết về đến sân bay chưa nữa?-Tiểu Phong tự hỏi

– Gọi cho nó xem sao?_Tiểu Vy nói


– Ừ.

Sân bay:

– Tớ nghe nè!_Tiểu Tuyết mĩm cười bắt máy

– Cậu về chưa?_Bên kia,Tiểu Phong hỏi

– Rồi.Tớ đang ở sân bay.Các cậu khỏi đến đón.Tới “Angel or Devil” đi.Tớ sẽ đến đó!Gọi 4 tên đó luôn nhé!

– Ừ.Đến nhanh nhé!_Tiểu Phong giục

– Tớ tắt máy đây!_Tiểu Tuyết nhẹ giọng nói

– Ừ,bye!

– Bye!

Nhà của GF4:

– Tiểu Tuyết nói sao?_Tiểu Đan đứng bên hỏi

– Nó về rồi.Nó bảo chúng ta khỏi đến đón.Tới “Angel or Devil” đi,nó sẽ đến đó!Gọi cho 4 tên đó luôn!_Tiểu Phong thuật lại


– Vậy thì nhanh thôi!_Tiểu Vy giục rồi kéo Tiểu Đan về phong thay đồ

Quay trở lại sân bay:

– Tú Anh,chúng ta đến đầu kia nhé!Chị cần mua ít đồ!_Tiểu Tuyết nói

– Vâng ạ!-Tú Anh lễ phép rồi bước theo sau Tiểu Tuyết

“Hạo Thiên!Em sắp về rồi!Em nghĩ là anh sẽ vui lắm!Em cũng vui lắm!Những ngày vừa qua,em rất nhớ anh,nhớ rất nhiều!Em không nghĩ là mình lại nhớ anh nhiều như thế!Giờ thì tốt rồi,em đã về!Em mong sẽ gặp anh sớm!Sớm cho anh biết là em sẽ đồng ý!”_Tiểu Tuyết suy nghĩ rồi bất giác mĩm cười vu vơ

– Chị Tiểu Tuyết!Qua đường thôi!Đèn đỏ rồi!-Tú Anh giục khi thấy cô cứ ngẩn người ra,cười một mình

– À..ờ…em qua trước đi!_Cô mĩm cười ái ngại rồi cũng bước theo sau.

– Vali bị gì ấy nhỉ?_Tiểu Tuyết lẩm bẩm khi cô cố kéo nó đi nhưng nó không đi được_Hình như bánh xe bị két rồi!_Cô mĩm cười cúi xuống sửa chiếc bánh lại rồi đứng lên chuẩn bị đi tiếp nhưng:

– Chị Tiểu Tuyết cẩn thận!_Tú Anh hét lên khi thấy một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ đang lao về phía Tiểu Tuyết với một tốc độ không hề chậm chút nào.

– Không!_Tú Anh hét lên rồi chạy đến chỗ Tiểu Tuyết

Tiểu Tuyết ngã xuống,máu tứ trán chảy dài,cô cảm thấy đầu óc quay cuồng,cố dùng chút sức cuối cùng nắm lấy tay Tú Anh,cô gắng gượng:

– Chị…về…Mĩ…Đừng…a…cho…ai…ai…biết!

Kết thúc câu nói,cô khẽ rên lên một tiếng đầy đau đớn.Mắt cô khép lại,nước mắt lăn dài.Đáng ra cô nên trả lời Hạo Thiên sớm hơn!Cô nên về sớm hơn,không phải hôm nay thì có lẽ…cô sẽ được gặp anh.Cô sẽ được gặp mọi người…kết thúc sẽ không như thế này!Cô hối hận, thần chết đáng đứng đợi ở bên kia,ông ta đang tiến gần,gần hơn nữa,…Cô sợ hãi,đây là kết thúc sao?Cô không muốn như vậy!Cô muốn gặp mọi người lần nữa,dù chỉ một lần thôi!Nhưng…cô lạc vào màn đen đáng sợ,cô nghe thấy tiếng rên rỉ của những linh hồn…mọi thứ không cho phép cô…!Cô chìm vào giấc ngủ,có lẽ là giấc ngủ dài.Tạm biệt mọi người!Bên cô chỉ còn tiếng gào khóc của Tú Anh,tiếng còi xe cấp cứu…Tay cô buông thỏng…Và tất cả…

– Không!Chị Tiểu Tuyết!Chị tỉnh lại đi!Em xin chị!_Tú Anh gào lên đau đớn

– Chị làm ơn…Đừng làm em sợ…tỉnh lại đi…em xin chị…xin chị….

– Khônggggggggggggggggggggggggggggggg…._Tiếng hét của Tú Anh dội vào hư vô,đầy tuyệt vọng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.