Đọc truyện Nắng Thích Mưa – Chương 13: Có lẽ…
Mọi chuyện càng lúc càng rắc rối, tôi nhìn anh, anh nhìn cô và cô lại nhìn tôi *tôi cần một lời giải thích, Dương Hạ ạ*.
-Thầy sẽ giải thích sau, em ở đây đến ngày mai có được không? Ngày mai rồi tôi đưa em về.
*em cũng muốn vậy*
————————————
Có khó đến mấy chúng tôi cũng chung bữa cơm * có lẽ nếu nhìn vào bàn ăn này, ai cũng sẽ nghĩ tôi là con của 2 người*-vừa suy nghĩ tôi vừa cắn đầu đũa.
“Keng… Keng” ; “Này nhóc ăn đi đừng cắn đũa ” – tiếng gõ mép chén và giọng của cô Hứa khiến tôi thức tỉnh trong ” biển mơ màng “. Tôi nhìn anh hỏi rằng tối nay mình ngủ ở đâu, anh vừa nhìn cô vừa đáp:
-Em ngủ với cô Hứa nhé, thầy ngủ ở phòng khách
Anh nói tiếp:
-À quên nói với em, đây là cô Hứa Lục Ngân, là em họ của thầy cũng là chị họ của Thiên Hạo
*Sao anh không nói là người đã hứa hôn với anh đi, đồ đáng ghét *
Tôi nhìn anh ánh mắt sắt bén, bỏ đũa xuống tôi giục:
-Em ăn no rồi, hai người ăn tiếp đi. Họ nhìn tôi không chớp mắt
*Có điều gì đáng sợ không nhỉ? Bình thường mà* thôi tôi đi ngủ
Thât sự mà nói rằng nói đi ngủ nhưng chắc không dễ như lời nói.
Vẫn như thói quen, tôi nằm cựa quậy và rồi ảnh hưởng đến người chung giường – Cô Hứa
” hừm…..haizzzzzzz “- Tiếng thở dài khó chịu của Cô Hứa. Lỗi là do mình nên tôi cũng xin lỗi:
-Em xin lỗi, cô ngủ được không?
-Ngủ đi nhóc…mà nhóc có tên không để dễ xưng nào!! – Cô ấy nói
-Tiểu Hàn Di!!…Cô là gì của Thầy Dương vậy? – Tôi giả khờ hỏi cô
– Là bạn gái. À không là người yêu – Cô ngắn từng câu rồi cười nhẹ
-Thế sao thầy bảo là em họ – Tôi lại khờ hỏi tiếp
– Đó chỉ là cớ để anh ấy không muốn ảnh hưởng đến công việc – Cô vẫn trả lời thản nhiên mà không e ngại
-Em ngủ đây, cô ngủ ngon nhé!
Đoạn thoại kết thúc.Tôi im lặng. Lòng có chút thắt lại
*Có lẽ Hạo Hạo nói sự thật…Nhưng không tôi vẫn sẽ không tin…sẽ không tin *
—————————–
Trưa hôm sau, bữa ăn nhẹ nhàng kết thúc. Chiều hôm đó, từ từ theo gió tựa như nhạt dần theo bóng cây. Tôi không còn nhớ đến chuyện hôm nay sẽ về và cũng chẳng để tâm đến những chuyện đã biết và đã thấu. Gọt một ít táo vỏ đỏ mọng, bày trong một chiếc đĩa xinh xắn tôi mang lên phòng cho anh
*La…Là…Lá…La*-tôi có chút vui
Nhẹ nhàng bước chân, âm thầm làm anh bất ngờ. Tôi chết lặng khi nhìn thấy người phụ nữ ấy đang khóa chặt môi anh. Lâng lâng đôi bàn tay đã làm rơi chiếc đĩa. Nó bị vỡ tan tành thành nhiều mãnh. Những mãnh vỡ vụng trên bật thềm như con tim tôi lúc này. Tiếng đĩa rơi phá tan bầu không khí hạnh phúc của hai người, hoảng sợ với ánh mắt của họ, tôi vội chạy, mãi mắt không để ý lại dẫm phải mảnh vụn. Mặc cho vết máu lê lang trên từng bậc thang, mặc cho tiếng gọi vang vọng ở phía sau * Là sự thật, mọi điều Thiên Hạo nói là sự thật *. Những giọt lệ từ từ tuôn ra khỏi đôi mắt rồi chảy xuống gò má của mình, tôi cố phải chạy xa ngồi nhà này. Cơn mưa bỗng dưng ập đến, có lẽ nó sẽ xóa nhòa được vết thương sâu nặng này * Tôi mệt và đau chân quá không thể chạy được nữa đâu. Tôi chỉ mong lúc này anh đi tìm mình, xuất hiện trước mặt mình thì tôi sẽ nói tôi không giận anh đâu, tôi không ghét anh nữa *
———————————
“Trời ơi!! mưa rồi, mưa rồi ” – Thiên Hạo chạy nhanh, vội vượt qua cơn mưa.
” Cái gì vậy nhỉ?? Này cô có sao không? Tỉnh lại đi? Là Hàn Di? Muội sao vậy, tỉnh lại đi ” – Cậu ta vô vọng hỏi cô gái nằm ướt đẫm bên góc đường.