Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn

Chương 7: Em Sai Rồi!


Đọc truyện Nàng Muốn Cùng Ta Ly Hôn FULL – Chương 7: Em Sai Rồi!


Trình Hạc Nhiên không có hứng thú với Thường Du, lúc trước nàng chỉ là nói đùa.

Nàng híp mắt cố ý ngồi xa Kỷ Dao Quang, trong lòng có chút buồn cười, nhưng nhiều hơn là tâm tư bát quái vẫn chưa được thỏa mãn nên có cảm giác tiếc nuối.

Nàng có chút không hiểu, hai người này dây dưa nhiều năm như vậy, rốt cuộc là gắn bó keo sơn đến thế nào mà bây giờ lại cãi nhau đến muốn ly hôn, cả đời không qua lại? Đi đến bước này cũng không dễ dàng, nhìn dáng vẻ của Kỷ Dao Quang không giống nguyện ý buông tay.

Nàng bắt đầu huýt sáo dẫn đến nhiều người chú ý, nàng có chút xấu hổ, biết tật cũ lại tái phát.

Từ trong túi, lấy ra một viên kẹo gói trong giấy cho vào miệng, híp mắt thích ý dựa phía sau.
“Nịnh Thần” là cải biên từ tiểu thuyết hot trên internet, viết về xuất thân quan lại thế gia của nữ chủ Vân Nhạn Hồi sau khi ba mẹ bị người khác hãm hại, nữ phẫn nam trang vào kinh thi cử, cuối cùng dựa vào năng lực của mình trợ giúp Bình Dương công chúa từng bước đi đến địa vị cao.

Trong truyện, đương nhiên không thiếu một ít nam nhân, từ thanh mai trúc mã Tạ Tỉ đến thân phận tôn quý Thái Tử, một nhóm hoặc nhiệt tình thật lòng hoặc bụng dạ khó lường…!Chính là Vân Nhạn Hồi mặc nam trang, nhưng trời xui đất khiến nàng trở thành phò mã của Bình Dương công chúa.

Nói đây là kịch cung đình quyền mưu, chi bằng nói đây là phim thần tượng cổ trang thì đúng hơn, chẳng qua bởi vì đạo diễn là Lý Âu, thêm Thường Du tọa trấn, bộ điện ảnh này định sẵn thành tích sẽ không quá kém.

Huống chi còn có Kỷ Dao Quang xuất hiện, lại thêm có sự quảng bá lúc trước.

Cơ hồ mỗi người đều là thương nhân tính toán tỉ mỉ, hai chữ tình cảm sợ đã không chống nổi tâm bành trướng.

Kỷ Dao Quang biết phân lượng của mình, diễn xuất của cô đừng nói Thường Du không xem, ngay cả cô cũng ghét bỏ, người bên cạnh càng không nhắc đến.

Lúc trước có Thường Du che chở, cô vừa lòng với hiện trạng.

Thẳng đến sau khi ly hôn, Thường Du rời khỏi giới giải trí, một mình cô va chạm, đem hết thảy bi phẫn hóa thành động lực, bắt đầu rèn luyện kỹ thuật diễn, sau đó dưới ánh đèn flash mà công thành danh toại, chỉ là cô không vì thành công mà có vui vẻ.


Lúc này nàng ở trong đoàn diễn vai nha hoàn, là nha hoàn bưng nước rót trà trong phủ Bình Dương công chúa, số lần lên hình đều có thể đếm trên đầu ngón tay.

Khi Vân Nhạn Hồi nữ phẫn nam trang được Tương Vương đề cử cho Bình Dương công chúa, cô nghe được tiếng đàn tay run run đổ nước, nước ấm rơi vào tay Bình Dương công chúa.

Mà nữ chủ Vân Nhạn Hồi vì cứu nha hoàn vốn không quen biết lại chơi một khúc khác.

Này có thể xem như có liên quan với nhau, dù chỉ là một cảnh nhưng Kỷ Dao Quang cũng rất thỏa mãn.

Tiểu nhân vật cô diễn, căn bản không cần phải luôn xuất hiện trong đoàn phim, chỉ là con ngươi của cô không muốn rời khỏi thân ảnh Thường Du, cô cố tình đẩy hết lịch trình, lúc này cô như người nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi.

Dù cho cô diễn vai nha hoàn nhưng địa vị của Kỷ Dao Quang còn đó, cơ hồ không ai dám khinh mạn cô.

Dù không có trợ lý bên người, phim trường cũng không thiếu người tri kỷ bưng trà rót nước cho cô.

Lời đồn đãi trên mạng ngày càng thái quá, Thường Du bên này ánh mắt đã không chút kiên nhẫn, Kỷ Dao Quang liền vội vàng vờ như chơi điện thoại.

Ngón tay hoạt động, mở khóa giao diện Weibo, một mặt nhỏ giọng oán giận cư dân mạng nhàm chán, một mặt xem hết từng bình luận, cuối cùng lại thấy được một ảnh chụp mơ hồ, hiển nhiên là thời khắc cô nói chuyện với Thường Du bị người chụp lén.

Khi cô rời khỏi phần bình luận, bức ảnh kia đã bị người đơn độc tung ra, còn viết năm chữ “bằng mặt không bằng lòng”.

Kỷ Dao Quang nhịn xuống xúc động muốn mắng người, cô xoa xoa tóc dài, để bản thân bình tĩnh.

Rõ ràng có thời gian ba năm khiến cô hối hận, cho cô thay đổi thói hư tật xấu, chỉ là lần nữa gặp phải những việc này, cô phát hiện mình không còn chút tâm lý chuẩn bị.

Như vậy thì sao? Như vậy không thể được.


Kỷ Dao Quang trong lòng thầm mắng mình một tiếng, bỏ điện thoại vào trong túi quần, mắt không chớp nhìn phía trước.

Cảnh quay được bố trí hoàn tất, cảnh đầu tiên bắt đầu được quay.

Thường Du trang điểm xong đi ra, một thân áo dài xanh nhạt tựa như thư sinh nho nhã phong lưu, biểu cảm lạnh buốt cao ngạo trên mặt của Thường Du đã không còn thấy, thay vào đó là sự kiên định cùng quật cường của Vân Nhạn Hồi.

Có người diễn gì giống nấy, có người diễn tới diễn lui đều là diễn bản thân mình, so sánh thì Kỷ Dao Quang thích người trước, trong màn ảnh có nhiều khác biệt, tẩy đi lớp trang điểm, mình vẫn là mình.

Hôm nay quay cảnh Vân Nhạn Hồi vào kinh, ngắn ngủi nửa tháng khiến nàng hiểu được trong triều không thiếu người có tài mà không gặp thời.

Nhưng Vân Nhạn Hồi không phải người bình thường, cô nghĩ ra kế sách khiến bản thân nổi tiếng ở kinh thành.

– ———————
Tháng mười hai, bên trong thành Trường An phủ đầy tuyết.

Xe ngựa lui tới tạo nên vết bánh xe trên mặt tuyết, vó ngựa hỗn độn cùng dấu chân xen lẫn vào nhau, người lui tới bước đi vội vàng, thường xuyên vươn tay thổi khí, cuộn tròn thân mình hận không thể đem mình cuộn vào trong cổ áo.

Trên đường yên tĩnh, bên trong quán rượu nhỏ lại vô cùng nóng.

Có người bán hoa tươi, có người diễn tấu, trong đó có một lão nhân tang thương ngồi giữa bàn bán hồ cầm, người vây xem không ít.

Vân Nhạn Hồi đẩy đám người ra chen vào, đôi mắt dừng trên hồ cầm thật lâu, nhẹ nhàng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Lão nhân tròng mắt trắng bệch, lười biếng đáp: “Một ngàn kim.”
Đám người tức khắc ồ lên, hồ cầm này không có ưu khuyết, có thể xem là vật thượng đẳng nhưng cũng không đến ngàn kim.

Nào biết thư sinh trông nghèo không nói hai lời đã mua hồ cầm, còn cao giọng nói: “Tại hạ am hiểu đánh đàn, thỉnh chư vị ngày mai đến nghe ta tấu một khúc.”
“Cắt.” Lý Âu vừa lên tiếng, Kỷ Dao Quang còn chưa thấy rõ mặt Thường Du, cảnh quay thứ hai đã bắt đầu, vẫn là cảnh tượng lúc nãy, chẳng qua tuyết đã ngừng, không còn lão nhân bán cầm.

Lúc sau, Vân Nhạn Hồi ôm hồ câm nhìn đám người tụ tập, nàng hơi mỉm cười, cất cao giọng nói: “Mỗ bất tài, tự Ngô nhập kinh, mang theo hàng trăm thi văn nhưng vấp phải trắc trở khắp nơi, không người thường thức.

Hồ cầm này bổn nhạc công sử dụng, chúng ta sao có thể sử dụng?” Nói xong liền đem hồ cầm trong ngực đập nát.

Thời điểm mọi người vẫn chưa khôi phục tinh thần, đã đem thi văn của mình phát tặng mọi người.

Không đến nửa ngày, tên Vân Nhạn Hồi đã truyền khắp kinh thành.

Bản lĩnh của Thường Du là không thể nghi ngờ, cảnh đầu nhẹ nhàng trôi qua, cảnh sau là Giang Hoài diễn.

Giang Hoài này là tiểu thịt tươi mới nổi, cùng công ty với Kỷ Dao Quang, bởi vì tinh thần phấn chấn bồng bột cùng gương mặt tươi cười nên vẫn luôn được định hình theo hình ảnh nam nhân tỏa sáng, “Nịnh Thần” là bộ điện ảnh đầu tiên của hắn, nội tâm khẩn trương có thể hiểu.

Hắn diễn vai Tương Vương Triệu Thiên Đán, là nhân vật quan trọng trên con đường làm quan của Vân Nhạn Hồi, nếu không phải Triệu Thiên Đán đem nàng đến bên Bình Dương công chúa, chỉ sợ Vân Nhạn Hồi còn phải đi rất nhiều đường vòng.

Kỷ Dao Quang một lòng nhìn theo thân ảnh Thường Du, ngồi xoắn xuýt một hồi có chút không kiên nhẫn.

Vừa nhấc đầu đã thấy Thường Du đi vào phòng trang điểm, cô vừa muốn chạy nhanh theo sau, đã bị vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Tây chặn ở cửa.

“……….” Kỷ Dao Quang đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ vẻ tươi cười lấy lòng, nhìn Kiều Tây ăn nói khép nép: “Kiều tỷ, xin chị thương xót, cho em vào đi.

Em sẽ không nói lời nào, chỉ đứng nhìn thôi.”
Kiều Tây nhíu mày, nàng kéo Kỷ Dao Quang qua một bên, khoanh tay trước ngực, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Hai đứa không thể để người khác bớt lo sao?” Kỷ Dao Quang dù thế nào cũng không thoát khỏi ma trảo của Kiều Tây, cuối cùng chỉ có thể dùng vẻ mặt sống còn gì nuối tiếc nhìn nàng, không thể nhìn thấy Thường Du, trong lòng cô rất tiếc nuối.


“Em sai rồi.” Kỷ Dao Quang cúi đầu nhìn mũi chân, lần này nhận sai cũng không hàm hồ.

Kiều Tây làm sao không biết chuyện xảy ra.

Nhìn dáng vẻ Kỷ Dao Quang, nàng tức đến cười.

Giữa mày nhăn thành một đoạn, nàng cắn răng nói: “Bộ dáng Triệu Thanh kia xấu như vậy, em cảm thấy Thường Du sẽ nhìn trúng sao? Việc gì cũng tin, cái gì cũng ăn dấm, vì sao em không xem tin tức ven đường của mình? Bận rộn một ngày vừa về nhà còn phải hầu hạ người ấu trĩ như em, tính tình đại tiểu thư, đừng nói Thường Du, ngay cả chị cũng cảm thấy mệt.”
Mình thật sự như vậy sao? Kỷ Dao Quang chỉ vào mũi lẩm bẩm, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Kiều Tây, tức khắc không còn tự tin, cuối cùng vẫn luôn là Thường Du nhường nhịn cô, cô chỉ luôn hỏi Thường Du vì sao, lại vẫn luôn không kiềm chế tính tình của mình, nói Kỷ Dao Quang cô vô cớ gây sự cũng không sai.

Đã nghe nhiều người làm loạn, cũng thấy qua nhiều người đâm sau lưng, phân phân hợp hợp nhiều lần, cô luôn sợ mình cùng Thường Du đắm chìm trong giới giải trí phải đi trên con đường u tối.

“Này! Sao em lại thất thần?” Kiều Tây vươn tay đưa trước mặt Kỷ Dao Quang.

“Sao?” Kỷ Dao Quang hiển nhiên vừa từ trong mê mang hoàn hồn.

Mắt Kiều Tây trợn trắng, đang muốn nói gì đó, đã nghe thấy tiếng Thường Du bên ngoài.

Nàng không có phản ứng gì, Kỷ Dao Quang đã bước xông ra ngoài, khó khăn dừng lại trước mặt Thường Du.

Thường Du còn đang mặc trang phục diễn, trang điểm trên mặt đã được tẩy đi, nháy mắt đã trở về bộ dạng cao lãnh bình thường.

Ánh mắt lãnh đạm của nàng khiến Kỷ Dao Quang rùng mình, cô vươn tay che miệng ho khan một tiếng, không biết nên nói gì, theo bản năng cắn móng tay.

Đây là thói quen nhỏ của Kỷ Dao Quang, Thường Du lại không thích thói quen này của cô, cơ hồ chưa nghĩ gì đã đưa tay chụp lấy tay Kỷ Dao Quang, nhíu mày nói: “Không được…” lời chưa nói xong đã ngừng, nàng ý thức được tình huống hiện tại của mình cùng Kỷ Dao Quang.

Nhìn người xuất hiện trước mắt, lòng nàng hiện lên một nỗi buồn bực, sắc mặt càng lúc càng lạnh.

“Bên kia xong việc rồi sao?” Kiều Tây từ trong nhà nhỏ từ từ bước đến phá vỡ bầu không khí ngưng trệ này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.