Bạn đang đọc Nàng Lem: Chương 6: Những Bí Mật
“Chết luôn đi”
Tôi nhìn vào trong gương, tự nguyền rủa bản thân.
[Phòng khách..]
-Ơ bác Hàn! Bác dậy sớm thế ạ?
Tôi khoác cặp, khuôn mặt thèm ngủ đi ra phòng khách. Bác Hàn đặt xuống bàn một đĩa trứng với hai lát bánh mì và một li sữa.
-Hai cậu hôm nay có lịch tập bóng rổ sớm nên không đưa Bảo Nhi đi được. Tý anh Nguyên sẽ đưa cháu đi.
Tôi ăn sáng, nhắn tin cho Bảo Minh nhờ đèo đi học ^^ Anh Nguyên là ai chứ? Nhỡ Nam Phong đã vạch ra một kế hoạch gian tà hiểm ác nào thì sao hahah tôi không dễ bị mắc lừa đâu.
[Trường Newton..]
-Sao hôm nay lại đi cùng Bảo Minh thế này hả?
Tiên Tiên thấy tôi đi cùng Bảo Minh nên xí xớn hỏi. Nó chả đợi câu trả lời, kéo tôi về phía nhà thi đấu.
-Nói à biết. Hôm nay có trận ra quân của team bóng rổ trường mình, mà hot ở chỗ team chia đôi đấu với nhau, Nam Phong và Gia Khang mỗi người một bên nhaaaa.
Nó kéo tôi chen vào hàng ghế đầu, có hai ghế trống, nó nhanh mắt thật. Nhà thi đấu trật kín học sinh của ba khối học mà nó đã tăm tia được rồi. Lợi hại, lợi hại!
Tôi ngồi xuống cạnh bó, cũng không quên tia ánh nhìn tìm kiếm gì đó dưới sân đấu. Và anh.. cả anh.. hai con người đang nói cười vui vẻ cũng đã nhìn thấy tôi.
“Chào emmm”- Gia Khang hét to rồi vẫy vẫy tôi. Nam Phong thì vẫn cái tính khí lạnh lùng, chỉ chăm chăm nhìn tôi. Tôi cũng hớn hở chào lại Gia Khang, rồi nhìn Nam Phong ngượng ngùng, cái hình ảnh hôm qua lại phát lại trong đầu tôi, lạnh người thật.
Tiếng còi của thầy Huân – huấn luyện viên thể dục vang lên.. trận đấu bắt đầu.
Nam Phong nhanh chóng giữ được bóng, anh chạy lách qua các thành viên khác rồi úp rổ. Một cú úp rổ tuyệt đẹp, cả nhà thi đấu gào thét tên anh. Sau vài phút, Gia Khang chớp nhoáng cướp được bóng từ Nam Phong, anh đứng lại khoảng giữa sân, nhún một cái… bóng vít rổ đập xuống nền nhà. Lần này tên Gia Khang được tung hô khắp nhà đấu.
Cứ như vậy, bóng truyền từ tay Nam Phong sang tay Gia Khang. Trận đấu này như một buổi luyện tập riêng của hai thiếu gia này vậy. Tôi ngáp ngắn ngáp dài, thật phí hoài thời gian khi chỉ ngồi một chỗ xem hai con người này. Đang mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ thì vật gì đó có lực rất mạnh đập thẳng mặt tôi làm tôi ngủ luôn…
“Bảo Nhiiiiiii” Tiên Tiên hét lên. Cả nhà thi đấu tập trung vào thân hình bé nhỏ đã bất tỉnh. Gia Khang xô mọi người trên khán đài, tới bế thốc Bảo Nhi lên. Nam Phong đứng dưới sân đấu, người anh toát ra một loại khí lạnh vô cùng lạnh. Anh đi về phía tên mặc áo số 15 vừa ném bóng lên hàng ghế khán giả, anh đanh giọng:
-Cậu vừa làm cái gì vậy hả?
Nam Phong nốc ao hắn bằng một cú đấm thẳng mặt. Người mặc áo đấu số 15 quát lớn:
-Tao phá đó! Có sao không?
Nam Phong nửa ngồi nửa quỳ, tay cầm vạt áo kéo hắn dậy, nói:
-Phá à? Thật trùng hợp là tôi cũng đang muốn phá tập đoàn nhà cậu đây.
Anh nói nói rồi quay bước đi. Cả sân đấu chạy ùa theo…
[Vins hospital..]
-Tỉnh rồi tỉnh rồi!
Tôi vừa ngủ dậy đã thấy giọng Tiên Tiên hô hào lớn.
-Tỉnh gì? Oáp, tao ngủ ngon quá.
Tôi ngồi dậy, vươn vai rồi mới nhìn rõ căn phòng xung quanh trắng toát, mùi sát trùng của bệnh viện khiến tôi phát khiếp. Gia Khang mở cửa đi vào, nắm tay tôi:
-Bảo Nhi, em không sao chứ? Có thấy đau ở đâu không?
Tiên Tiên nhìn Gia Khang mà thấy có gì đó rất lạ lùng, nó nói:
-Anh không phải lo. Nó còn vừa tưởng mình mới ngủ dậy cơ.
Gia Khang nhìn tôi cười nhẹ. Nam Phong cũng bước vào phòng, tôi bắt đầu thấy ngột ngạt:
-Ơ.. ơ.. em không sao không đau gì hết. Chúng ta về trường thôi…
-Không. Hôm nay nghỉ.
Nam Phong nói làm tôi không muốn cũng phải nghỉ, trong lúc Gia Khang và Nam Phong lấy giấy xuất viện, Tiên Tiên cùng tôi chờ ở ngoài hành lang, hai tay nó áp má tôi xoay bên này xoay bên kia:
-Mày không thấy đau ở đâu thật chứ? Để tao xem mũi mày có bị lệch không nào hahahah
-Tao hỏi thật.. tao bị làm sao mà vào đây? Tao tưởng tao đang ngủ gật cơ mà nhỉ?
Nó nhìn tôi kì thị hết mức rồi nói sờ trán:
-Không ấm lắm. Mày bị tên Lưu ném bóng rổ vào mặt đấy.. mày không nhớ gì sao? Mà tao nghe nói, Nam Phong đánh hắn một cú đau và đã cho san bằng công ty của nhà tên Lưu đó rồi! Mày nghĩ Nam Phong…
-Suỵt!
Tôi đưa tay lên môi ý bảo nó trật tự. Nó mà phát ngôn linh tinh là cả tôi lẫn nó cùng xuống gặp diêm vương luôn chứ không đùa. Tôi kéo con bạn đứng dậy vì đã nhìn thấy bóng dáng hai anh chàng kia rồi…
[Biệt thự họ Tống..]
-Hôm nay em ở nhà Tiên Tiên nha.
Tôi xin xỏ Nam Phong, Tiên Tiên đòi Gia Khang đèo về tận nhà nên tôi phải ngồi xe Nam Phong. Nam Phong vẫn nghiêm mặt, tay giữ chắc vô lăng. Tôi cứ ì èo chắc cũng không được nên đành lặng lẽ ngồi im…
[Biệt thự họ Trương..]
-Em đi nghỉ đi. Dù sao vẫn còn khá sớm.
Bây giờ mới là 9h30′, tôi cứ đà này sẽ tụt hạng mất, học hành quá tác trách. Tôi đành nghe lời Gia Khang, chui tọt vào phòng nằm ngủ.
-E w. Tôi nghĩ tôi yêu Bảo Nhi mất rồi. Cái tình cảm đã có từ khi tôi nhìn cô ấy “hoảng sợ” lúc mới gặp.
Gia Khang ngồi trên dàn ghế dài, tay cầm trái bóng cam, anh cười. Nam Phong ngồi cạnh vừa nghe dứt câu liền ném thụp bóng xuống sân:
-Thế cậu nghĩ sao nếu tôi cũng đã yêu Bảo Nhi từ cái nhìn đầu tiên?
-Cậu.. yêu Bảo Nhi? Vậy là tôi đoán không sai, hành động của cậu đối với Bảo Nhi.. nói thế nào nhỉ? Nó.. nó quá đặc biệt hahaha thật không ngờ, có ngày hai anh em ta lại đem lòng yêu chung một cô nàng.
Gia Khang bật cười thành tiếng. Nam Phong nhìn người bạn mười mấy năm cười nhưng lại không thấy vui chút nào…
[20h30′ sân sau biệt thự họ Trương..]
-Ben khỏe rồi à ^^
Tôi đã ngủ gần như cả ngày trời mà không cần ăn trưa, nghe bác Hàn nói chiều Gia Khang đã sang nhà bố còn Nam Phong tới tập đoàn. Tôi ngồi xuống cạnh Ben, sau vụ Minh Anh hôm trước nó cũng đã khá khẩm hơn. Không ngờ đôi guốc của Minh Anh có thể làm bầm tím một vết trên thân của Ben T.T Thật đáng sợ..
Tôi đang ngắm trời ngắm đất, tay thì liên tục vuốt ve tấm lông mềm mại của Ben thì Nam Phong xuất hiện, anh cũng ngồi xuống cạnh Ben. Ben dụi dụi đầu vào người Nam Phong, đến chó cũng biết nịnh người đẹp nhỉ ToT Tôi quay sang bứt cỏ :)) rồi trong đầu hiện lên hình ảnh lúng túng của Gia Khang trước câu hỏi về mẹ, tôi quay sang Nam Phong, hỏi:
-Anh Nam Phong này.. anh có biết mẹ anh Gia Khang không? Em không thấy ảnh của mẹ con anh ấy chụp chung với nhau.
Nam Phong ngửng lên nhìn tôi rồi nói nhẹ:
-Thật ra.. đó là bí mất mà Gia Khang không muốn cho ai biết cả. Mẹ Gia Khang đã ngoại tình khi cậu ấy lên 3tuổi, cậu ấy không giận mẹ nhưng lại cực kì ghét gặp mẹ. Lúc Gia Khang lên 10 thì bố cậu ấy đưa cậu ấy sang Mỹ định cư, mẹ cậu ấy ở lại Việt Nam, rồi nghe nói bà đi biệt tích, không ai có thông tin gì về bà ta cả. Và khi lớn lên, Gia Khang cũng không có ý muốn tìm mẹ.
-Thật ư? Nhưng mà dù sao anh ấy cũng được biết mặt mẹ. Ít nhất là vậy!
Tôi lại nhìn về bản thân mình mà thấy thương ẹ anh Gia Khang, dù sao bà ấy cũng đâu phạm phải tội gì không thể dung tha chứ.
-Chẳng nhẽ Bảo Nhi.. em không được nhìn thấy mẹ sao?
Nam Phong quay sang nhìn tôi với ánh mắt âu yếm nhất. Tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ anh lan tỏa ra. Tôi trầm giọng hết mức:
-Em á? Em sinh ra đã không có mẹ rồi nói gì chuyện nhìn mặt?
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng nước mắt cứ ứa ra, tôi đưa tay quệt quệt.
Nam Phong đưa tay lên áp vào hai má tôi, quay sang hướng anh. Tôi nhìn anh, ánh mắt lại có vẻ dịu hiền, nó như an ủi tôi vậy. Rồi anh từ từ đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng ấm. Tôi ban đầu bất ngờ tới tròn xoe mắt, nhưng rồi mi mắt khép hờ lại, tôi chìm đắm vào nụ hôn của Nam Phong. Một giọt nước mắt lăn trên má. Vì vui hay buồn?