Bạn đang đọc Nàng Lem: Chương 25: Bên Em
-Anh nhìn kìa.
Tôi chỉ lên bầu trời. Trời đêm hôm nay nhiều sao lại rất quang. Đúng là sinh nhật tôi có khác ^^ Tôi lấy tay nối các ngôi sao trên không trung tạo ra các hình thù khác nhau. Anh cũng cười nhẹ nhàng rồi ngước nhìn bầu trời đêm. Cả sân vui chơi này chỉ còn tôi và anh. Bầu không khí tĩnh mịch đến yên bình. Tôi tưởng trừng có thể ngủ ngay trên bãi cỏ xanh mượt này nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh tôi lại nhớ tới vụ trao đổi mà bà Ái Phương đã đặt ra. Tôi nhận tôi yêu anh nhiều tới mức khó dứt bỏ nhưng không thể vì mình mà để anh phải chịu khổ lần này qua lần khác được… tôi và anh chắc không phù hợp… từ địa vị tới tư chất, chẳng có lấy một cái gì tương đồng, không phải tôi không tin vào tình yêu này mà tôi không tự tin rằng mình có thể giữ nó. Tôi ngồi dậy rồi hỏi anh:
-Nếu một ngày… em nói chúng ta nên dừng lại thì anh sẽ ra sao?
-Nếu có một ngày như thế, tôi sẽ không bao giờ để ngày đó xảy ra. Và đương nhiên tôi sẽ chỉ việc nằm chờ em tới chăm sóc mà thôi.
Anh nhìn tôi rồi cương quyết trả lời rồi kéo tôi nằm xuống bãi cỏ đã ngấm chút hơi sương đêm. Tôi tựa đầu trên ngực anh, nghe rõ tới từng nhịp tim của anh rồi đều đều, tôi đi sâu vào giấc ngủ.
-Em đừng có giả tưởng như thế nữa. Tôi không thể yêu em hết mức nếu em không tin vào tôi.
Nam Phong nhìn xuyên cả bầu trời rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Bảo Nhi. Anh vẫn còn nhoi nhói vài chỗ bị bầm tím vậy mà cả tối nay, từ khi trèo cửa sổ, trốn khỏi bệnh viện để tới sân vui chơi này, tự tay bơm hơn 100 quả bóng bay nhiều màu, treo dây đèn, kim tuyến khắp nơi, lau đi lau lại chiếc xe mà anh đã “suýt” vứt đi của Bảo Nhi. Anh bỗng bật cười rồi cảm thấy may mắn khi lần đó, sự thực là anh chỉ cất nó vào gara nhưng vì muốn trêu Bảo Nhi nên nói đã vứt đi, báo hại anh bị ăn một cái tát đầy tức giận của Bảo Nhi. Bảo Nhi phải chăng biết hết những điều anh làm cho cô? Nam Phong vẫn thấy Bảo Nhi có chút gì đó không tin vào anh, không tin vào tình yêu anh dành cho cô.
[Trường Newton..]
-Bảo Nhi. Em ra ngoài gặp cô.
Cô Phượng vừa kết thúc bài giảng thì gọi tôi. Tôi lững thững đi ra theo cô…
-Cái gì ạ? Em phải chuyển phòng học ý ạ?
-Ừ. Nam Phong nói…
-Anh Nam Phong làm chuyện này ạ?
-Không… thôi nói chung em cứ mang hết sách vở rồi lên phòng D302 nhé.
Cô Phương úp mở rồi bước đi. Cô cũng bị Nam Phong đe dọa sao? Đúng là quá thể mà. Đêm qua còn nhẹ nhàng và tốt tính bao nhiêu. Tôi cũng bị tính tò mò làm che mắt, nhanh tay bê cặp và sách vở lên phong D302.
[D302, Trường Newton..]
-Em đến rồi hả?
Tôi vừa thò đầu vào trong căn phong còn mùi sơn mới thì đã nghe tiếng Nam Phong. Anh đang ngồi “làm việc” rất chăm chú, vậy mà biết tôi tới. Anh liếc mắt ý bảo tôi vào trong rồi lại quay vào đọc mấy tập giấy dày cộp. Tôi đóng cửa lại rồi chạy tới bàn anh, đúng là anh anh ấy đang làm việc của tập đoàn. Vậy đúng lý phải muốn một không gian yên tĩnh, một mình chứ sao còn gọi cái đứa bị anh mặc định là “thiểu năng” và “quấy phá” là tôi tới đây? Tôi đang nhìn anh rồi suy nghĩ, anh quay sang nhìn tôi:
-Em ngắm đủ chưa? Rồi thì sang bàn bên kia và học đi. Chả phải em nói không muốn bị tụt hạng sao?
Tôi xì một tiếng rõ lớn, anh này chuyên gia ảo tưởng sức mạnh. Nhưng tôi học thì phải có người dạy chứ? Đang định hỏi móc lại thì anh nói tiếp:
-Lấy sách bài tập toán, làm từ bài 33 đến 43 trang 105. Làm xong nộp cho tôi. Không xong không ăn cơm.
Tôi cứng họng thật luôn. Cái gì mà 33 đến 43… tận 10 bài mà đâu phải bài dễ dàng, chỉ năm mười phút là xong đâu. Có bài phải mất cả tiếng tôi mới mò ra cách làm hoàn hảo nhất đó. Tôi phụng phịu nhưng chả làm lung lay điều gì, đành ngậm ngùi đi ra bàn đối diện anh và bắt tay vào làm bài.
#Hắt xì
Tôi chắc sổ mũi rồi, chắc đêm qua bị ngấm phải sương lạnh.Cứ tưởng anh thấy tôi sắp ốm mà sẽ nói “Thôi, em không phải làm nữa. Hãy ra ghế kia ngủ một giấc đi.”. Nhưng kì thực lại khác xa, Nam Phong chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi hỏi:
-Làm được mấy bài rồi. Sắp tới giờ ăn trưa rồi đấy. Em không muốn nhịn cơm giảm cân đó chứ?
Tôi bĩu môi nhìn anh mà chỉ muốn cho ăn đấm. Tôi chỉ ngại thôi chứ tôi hơi bị siêu Toán đấy. Trong lớp chưa ai vượt qua tôi đâu ^o^
-Xonggggg
Tôi reo lên khi đồng hồ vừa lúc tròn 12h trưa. Nam Phong kí xoẹt xoẹt vào cuối tập giấy rồi nhìn tôi:
-Em chỉ cần sai một lỗi thôi thì bữa trưa hôm nay em phải khao anh.
-Được. Còn em đúng hết anh cũng sẽ phải khao em đó. Nói trước, em đang đói lắm đây.
Tôi quệt mũi tự tin vào bài làm của mình nhưng ôi mẹ ơi, anh ấy gạch vô số gạch màu mực đỏ vào quyển vở của tôi. Tôi cắn răng lo lắng nhưng anh nói:
-Tốt. Em ăn gì gọi đi. Bữa này tôi phải khao rồi.
-Yeeeeeeeee
Tôi hét lên sung sướng, mở điện thoại gọi đủ món ăn của đủ các quốc gia trên thế giời. Tôi đang đói thật đó!!!
****
-Mẹ à… Cái gì cơ ạ? Anh trốn viện rồi sao?
Minh Anh hét ầm lên trong lớp. Mai Linh vừa nghe thấy từ “anh” cũng hốt hoảng không kém.
-Con nhỏ Bảo Nhi đâu?
Mai Linh đi ra bàn Tiên Tiên, giọng gắt lên. Tiên Tiên đứng dậy, thét:
-Con nhỏ nào? Lộng ngôn vừa thôi. Bằng vai phải lứa với nhau mà con này con kia. Đẻ ra nó à mà gọi nó là con?
Mai Linh tức lắm nhưng không dám động tay động chân vì Bảo Minh ở ngay sau Tiên Tiên, khuôn mặt không có gì là vừa ý hết.
[D302..]
-A w em no quá huhu
Tôi tay xoa xoa cái bụng đã căng tròn. Nam Phong nhìn tôi rồi lại nhìn đống hộp rỗng chất đống trên bàn, thở dài:
-Anh sẽ kiệt sản vì cho em ăn mất. Em là con gái hay là lợn vậy?
-Anh thích chết không? Em bây giờ bằng tuổi anh rồi đấy. Đừng có cậy lớn bắt nạt bé!
-À đúng…
Nam Phong đứng dậy rồi vòng qua chỗ tôi đang “ngả lưng”. Anh kéo tôi đứng dậy rồi át tiếng:
-Em biết ngày bao nhiêu là sinh nhật tôi không?
-Ờm..ngày..ngày..để em tra google đã.
Tôi vừa rút điện thoại ra thì bị Nam Phong giật lấy rồi giơ lên cao. Với chiều cao ngất ngưởng của anh, tôi có nhảy lên cũng chả với tới T.T Tôi cố với tay lên và rồi mất đà, tôi và anh ngã xuống sofa. Tôi nằm đè lên người anh, toan đứng dậy nhanh thì bị anh ghì chặt.
-Nếu em không nói được thì đừng hòng thoát khỏi vòng tay tôi.
-Thôi.. tha cho em.. sinh nhật ngày 9 tháng 9 năm 1997. Sắp 18 tuổi. Được chưa?
-Chưa. Thiếu.
-Anh có nghe thiếu không chứ em nói đủ ngày tháng năm sinh của anh rồi mà.
Tôi khăng khăng, nhìn mặt Nam Phong đang khinh khỉnh.
-Em còn phải hứa sẽ tổ chức sinh nhật thật hoành tráng cho anh. Đường đường là một đại thiếu gia, anh sẽ không chấp nhận một buổi tiệc xuồng xã.
-Thế thì anh đi mà tự tổ chức. Em đâu đủ tầm để tổ chức một SỰ KIỆN QUAN TRỌNG MANG TÍNH CAO CẤP tới thế.
Tôi ấn mạnh vào ngực anh bật dậy, miệng nói rõ chữ tròn vành từng từ. Theo phỏng đoán của tôi thì anh phải “bật” lại ngay nhưng…
Nam Phong cau mày, từ sofa ngã xuống sàn. Tôi ban đầu tưởng anh giả vờ nhưng thấy mấy giây sau vẫn không có hướng gì chuyển mình nên tôi vồn vã ngồi xuống đỡ anh dậy:
-Anh Nam Phong… Anh làm sao thế?
-Tôi muốn em tổ chức sinh nhật đặc biệt một chút cũng không được sao?
-Được…được hết được tất. Nhưng anh bị sao vậy?
Mặt tôi đang hốt hoảng lắm thì anh đứng dậy, tay phủi phủi quần áo, giọng lạnh tanh:
-Em hứa rồi đấy. Giờ thì đi về thôi.
-A . Em sẽ giết anh!!!!