Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 9


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 9

Edit: Hà​
Sau khi đồng ý mua xong, Từ Thủ Lương liền đi đến Lưu gia.
Lý thị ra ngoài cửa đi dạo một chút, Từ Hòe cũng có chuyện cần làm, sau khi Ngưng Hương đắp kín mền cho đệ đệ đã ngủ say, mở bao đồ lấy ra một tấm khăn tay bằng lụa đưa cho Từ Thu Nhi, “Phu nhân thưởng chút vải thừa cho Lý ma ma, bà lại cho tỷ một ít, nhưng nhỏ quá tỷ cũng không biết dùng làm gì cho nên thêu một chiếc khăn, mười hai tháng sau là sinh nhật của muội muội, cái này coi như là quà tỷ tỷ tặng sớm đi.”
Đồ bằng tơ lụa ở đây là vật rất hiếm, Từ Thu Nhi ngạc nhiên mừng rỡ nhận lấy, lật qua lật lại ngắm một chút, sờ vào hoa mai được thêu tinh xảo trên khăn khen: “Tỷ tỷ thêu thật là đẹp, còn đẹp hơn so với khăn được bán trong phường thêu nữa!”
Ngưng Hương xấu hổ cười cười, khuôn mặt ửng đỏ. Năm ấy lúc nàng mới tiến vào Hầu phủ phải học quy củ, học chữ và học nữ công, nàng học nữ công rất nghiêm túc, muốn về sau có thể thêu khăn cầm tới phường thêu để bán lấy tiền, tích góp đủ tiền sớm một chút mà chuộc thân. Nhưng đến khi nàng có thể thêu được chút ít, hưng phấn kéo Tố Nguyệt đi phường thêu thì chưởng quỹ đã nói là tú nương của bọn họ đã đủ, không cần tìm thêm người, mà tay nghề nữ công của nàng cũng không có xuất chúng để làm cho bọn họ phá lệ.
Cho nên từ đó nàng chỉ có thể cố gắng để dành tiền tiêu vặt hàng tháng mà thôi.
“Cái kia là gì vậy?” Từ Thu Nhi đang ngắm chiếc khăn hiếm có trong tay, đột nhiên thấy cái đầu gỗ nhỏ trong bao quần áo của tỷ tỷ lộ ra, bèn hiếu kỳ hỏi.
Ngưng Hương cúi đầu, lúc này mới phát hiện bức tượng gỗ mà Bùi Cảnh Hàn đưa đệ đệ, lúc nãy do nàng mải mê đoàn tụ với gia đình nên đã quên mất.
“Đồ chơi của Nhị công tử ở trong phủ còn dư lại, cho nên thế tử tiện tay nhét vào trong bao đồ, thế tử biết A Mộc còn nhỏ nên đã thưởng cho tỷ.” Ngưng Hương cầm lấy tượng gỗ, rủ mắt nói dối.
“Nhưng nhìn nó giống như mới vậy.” Từ Thu Nhi cầm lấy bức tượng gỗ Võ Tòng đánh hổ, trong lòng cảm khái, “Những công tử nhà giàu đúng là khác biệt, đồ chơi còn mới như vậy đã ném, nếu đổi lại là A Mộc, chơi đến tróc sơn hắn vẫn coi là bảo bối.”
Ngưng Hương nghe muội muội nói như vậy liền nhìn tượng gỗ, nhớ tới Nhị công tử tức giận mà kéo miếng ngọc bội bên hông ném xuống đất, đồng ý gật gật đầu, hài tử nhà giàu so với nhà nghèo, quả thực chính là trên trời dưới đất.
Trong lúc hai tỷ muội còn đang nói chuyện, ở ngoài cửa lớn truyền đến âm thanh của hai người nam nhân, trong đó một người là Từ Thủ Lương, người còn lại…
“Là Lưu thúc!” Từ Thu Nhi thấp giọng nhắc nhở Ngưng Hương, hai tỷ muội vội vã xuống giường mang giày, ra ngoài đón người.
Cùng là người trong thôn, Lưu Toàn đã gặp Từ Thu Nhi nhiều lần, ngược lại thấy Ngưng Hương lạ mắt, dừng chân nhìn Ngưng Hương một lát mới kinh ngạc nói: “Chớp mắt một cái mà Hương Nhi đã thành đại cô nương lớn như vậy rồi, ta xém chút nữa không nhận ra cháu!”
Hắn vẫn còn nhớ Ngưng Hương lúc mười một tuổi, bộ dáng gầy tong gầy teo, ăn mặc cũ rách lại thêm thân hình không nẩy nở, ở trong thôn không tính là đặc biệt, hiện tại đã ba năm trôi qua, tiểu cô nương bây giờ đã có khuôn mặt trắng nõn non mềm như nước, mặc dù đang mặc chiếc áo khoác dày cộm nhưng bộ dáng mảnh mai đó không thua kém các cô nương khác chút nào.

Nếu sớm nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nha đầu này, kêu tiểu nhi tử nhìn nàng một chút để so sánh với khuê nữ Chu gia mà hắn coi là thiên tiên kia, đòi sống đòi chết phải lấy cho bằng được, làm hại hắn tốn kém không ít, còn phải bán đi hai mẫu đất mới có thể thuận lợi cưới được con dâu về.
Sau phút kinh diễm, Lưu Toàn theo ba người Từ gia vào phòng, nhìn thấy A Mộc đang ngủ ở trên giường gần lò sưởi, ông liền hạ thấp âm thanh xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Hương nhi, trong nhà thúc đang cần tiền gấp, không đợi được cuối tháng sau cháu trở về đâu, cháu xem như thế này được không, bây giờ chúng ta đến nhà trưởng thôn viết khế thư, ngày mai thúc lại cùng cháu đến Phủ thành, cháu lấy bạc cho ta rồi chúng ta tiện đường lên nha môn đóng quan ấn luôn được không?”
Đây là chuyện đương nhiên, Ngưng Hương lập tức đồng ý.
Để Từ Thu Nhi ở lại canh nhà, Ngưng Hương đi theo hai vị trưởng bối đi đến nhà trưởng thôn, khế thư rất nhanh đã viết xong, trưởng thôn cùng Từ Thủ Lương ấn dấu tay ở giữa giấy, tạm thời giao cho Lưu Toàn giữ, ngày mai khi Ngưng Hương giao hết bạc, Lưu Toàn sẽ đưa khế đất cho nàng.
Rời khỏi nhà trưởng thôn, Tử Thủ Lương liền mời Lưu Toàn đến nhà mình ngồi chơi một lúc.
Lưu Toàn lắc đầu, nhìn về phía tây nói: “Hai ngày trước ta có gặp người nhà bên cạnh hỏi hắn có muốn mua đất hay không, nếu các ngươi không mua ta sẽ bán cho bọn họ, bây giờ nếu đã quyết định bán cho các người rồi thì ta phải đi thông báo cho họ một tiếng, tránh để người ta chờ đợi”.
Ngưng Hương cũng không nghĩ nhiều nhưng Từ Thủ Lương đột nhiên băn khoăn, “Vậy, đất đã bị chúng ta mua mất, bọn họ có thể hay không…”
“Không đâu, ba huynh đệ chúng đều là người đàng hoàng, về sau khi các ngươi chuyển tới bọn họ còn giúp một tay, tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà gây sự, chắc chắn không giống với mấy bà vợ chỉ vì một quả trứng gà mà cũng tranh nhau đến đỏ cả mắt đâu, các ngươi cứ yên tâm tuyệt đối đi!” Lưu Toàn vỗ ngực cam đoan, nói xong lại hẹn Ngưng Hương giờ vào thành ngày mai rồi mới rời đi.
Ông biết nhà Lục gia ở đâu cho nên chỉ bước vài bước đã đến cửa Lục gia.
Lục Thành vừa ôm con trai ra khỏi nhà xí, Nhị đệ cùng Tam đệ đã đi Bắc Hà đào lươn, muội muội còn nhỏ nên hắn không yên tâm giao A Nam cho nàng, cho nên chỉ cần hắn ở nhà, A Nam muốn xuỵt xuỵt hay đi ị thối thối đều do hắn làm.
“Lưu thúc?” Nhìn thấy Lưu Toàn, Lục Thành lập tức ôm A Nam đi tới cửa.
A Nam mặc một chiếc áo bông rất dày, ngoan ngoãn tựa trên bờ vai của phụ thân, trên đầu đội chiếc mũ bằng da thỏ do chính tay phụ thân làm, lớp lông thỏ màu xám càng làm tôn lên nước da trắng mịn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai, đôi mắt đen lúng liếng đang nhìn người xa lạ đứng ở cửa một chút rồi xoay đầu đi, nằm sấp vào trong để trán tựa lên vai phụ thân, cái miêng nhỏ khẽ mím lại.
Lưu Toàn biết rõ đứa nhỏ này sợ người lạ, cười cười, vừa xoa cái mũ da thỏ trên đầu bé trai vừa khen Lục Thành: “Cháu vừa làm cha vừa làm nương, tay thật là khéo mà.” Mũ này là do Lục Thành bắt được một con thỏ xám, thịt ăn được nhưng da lại không bán được, hắn đành làm đại một chiếc mũ quả dưa, tuy có chút lớn hơn so với đầu tiểu tử này nhưng có thể dùng tới hai năm.
“Lưu thúc mau vào nhà ngồi đi.” A Nam vẫn chưa mặc quần, bàn tay Lục Thành đang che mông vừa mới lau sạch xong của bé, sợ bé bị lạnh.

Lưu Toàn vội nói: “Không cần, không cần đâu, bác đến để nói với cháu về chuyện hai mẫu đất kia, trong thôn bác đã có người mua rồi, cho nên…”
Muốn mua nhưng không được, Lục Thành có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cười nói: “Không có việc gì, dù sao chúng cháu cũng không nhất định phải mua, nếu bác đã bán thì thôi vậy, nhưng không biết nhà ai đã mua ạ? Người đó có dễ chịu không? Đầu xuân sẽ phải trồng trọt đợt mới, cháu muốn hỏi thăm trước một chút, đến lúc đó có thể nói chuyện với người ta dễ hơn.”
Trong thôn thường xảy ra những chuyện cãi vã giữa những nhà gần nhau, cho nên Lục Thành mới hỏi thăm về Từ Thủ Lương như vậy.
Lưu Toàn gật đầu, Lục Thành đã muốn biết cụ thể thì ông cũng giải thích thêm hai câu, “Rất tốt, thôn chúng ta có tiểu cô nương làm nha hoàn ở Hầu phủ, cháu đã nghe qua chưa? Là nàng mua cho đệ đệ của nàng, hiện tại đứa bé tuy còn nhỏ nhưng về sau đều là nhờ đại bá phụ của hắn giúp đỡ, họ đều là người tốt.”
Vẻ mặt Lục Thành làm ra vẻ như đã nhớ ra chuyện của Từ gia.
Nói xong chính sự, Lưu Toàn liền vội vã về nhà.
Lục Thành đứng trước cửa nhìn người đã đi xa, lúc xoay người vào nhà mới bồng A Nam đưa lên cao, ngửa đầu hỏi bé, “Xem ra ông trời cũng cảm thấy cha và nàng rất thích hợp mà, còn đưa cả người đến trước mặt cha nữa, A Nam đừng nóng vội, qua đợt này phụ thân sẽ dẫn con đi thăm nương nhé.”
Ánh mắt của hắn trong lúc nói chuyện tràn đầy sự hưng phấn, cười đến cực kì tự tin, giống như Ngưng Hương đã đồng ý gả cho hắn không bằng.
A Nam không hiểu được tâm tình đang hạnh phúc của phụ thân, cái mông nhỏ bị lạnh khiến bé không thoải mái mà nhăn đôi mày nhỏ, lắc qua lắc lại rồi chui vào trong lòng phụ thân.
Lục Thành cười ha ha, để nhi tử xuống rồi bước nhanh vào phòng.
~Trời dần tối.
Ngưng Hương đặt ghế trước mép giường, sau đó đi vào phòng bếp lấy ra một chút nước nóng từ trong nồi hòa với nước lạnh trong chum để rửa mặt, xoa xoa một lúc mới bưng chậu nước trở về phòng ngủ, nhìn đệ đệ đang ở trong chăn loay hoay nghịch bức tượng gỗ nói: “Đến đây rửa chân nào”.
A Mộc nắm chặt tượng gỗ trong tay rồi mới xích tới mép giường, dùng mép chân khẽ thăm dò rồi mới bỏ hai chân vào.

“Có nóng không?” Ngưng Hương dịu dàng hỏi.
A Mộc lắc đầu, cười với tỷ tỷ.
Ngưng Hương sờ đầu, khom lưng giúp đệ đệ rửa chân, sau khi rửa xong lại lau khô, nàng mới cho thêm một ít nước nóng vào trong chậu rồi cũng đặt chân vào ngâm.
Sau khi đổ nước xong liền đóng kín cửa, Ngưng Hương trèo lên giường, đoạt lấy bức tượng gỗ trong tay đệ đệ nói: “Ngủ đi, ngày mai lại chơi”.
“Vậy tỷ cứ để nó ở bên cạnh đệ đi.” Ánh mắt A Mộc nhìn theo bức tượng gỗ trong tay tỷ tỷ, giọng nói đầy lưu luyến.
Ngưng Hương liền đặt tượng gỗ lên đầu giường ở gần lò sưởi, sau đó giúp đệ đệ cởi chiếc áo bông dày xuống rồi hai tỷ đệ cùng nhau chui vào chăn ấm.
Trong nhà tổng cộng có hai chiếc giường, phu thê Từ Thủ Lương ngủ ở phòng phía đông, còn ở phía tây là phòng của Từ Thu Nhi và A Mộc đặt gần bếp lò, buổi tối kéo chiếc rèm qua là ngăn cách với phòng của Từ Hòe. Hai huynh muội lớn như vậy còn ngủ một phòng, ở gia đình lớn chắc chắn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là nông thôn, mùa hè trời nóng Từ Hòe có thể ngủ ở nhà cách vách, nhưng bây giờ là mùa đông, làm gì có nhiều củi như vậy để sưởi ấm giường, Từ gia cũng coi như là có chú ý chứ ở nhà khác thì tất cả mọi người đều chen chúc ngủ trên chiếc giường gạch.
Vì để cho hai tỷ đệ các nàng có thể thoải mái trò chuyện, đêm nay Từ Hòe cùng muội muội tạm thời đến ngủ ở phòng phía đông, kỳ thật cũng không có gì kiêng kỵ, ngày đông xiêm y được mặc rất dày, che chắn cực kỳ chặt chẽ, không cần lo tới chuyện thấy cái không nên thấy mà dẫn tới lúng túng.
“Tỷ tỷ thơm quá.” A Mộc ôm tỷ tỷ, cực kì cao hứng.
“Sau này A Mộc không được phép đi Bắc Hà nữa biết chưa?” Ngưng Hương hôn lên đỉnh đầu đệ đệ, nhẹ nhàng dặn dò, “Muốn đi nghịch nước thì phải kêu đại ca dẫn đệ đi, nếu như đại ca không rảnh thì còn nhị tỷ, tỷ không cho phép đệ đi cùng Đại Tráng, chẳng may đệ rơi xuống nước thì biết làm sao?”
Bởi vì chuyện này xác thực đã từng xảy ra, tuy nàng không khóc nhưng khi nghe thấy cũng rất sợ hãi và đau lòng.
A Mộc đã có thể cảm nhận được tâm tình của người lớn, tuy trong bóng tối không nhìn thấy tỷ tỷ nhưng bé cũng duỗi bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa khuôn mặt tỷ tỷ, “Tỷ tỷ đừng khóc, đệ sẽ nghe lời tỷ tỷ mà.”
Tỷ đệ hai người đều yêu thương lẫn nhau, nhiều hơn cả là sự vui mừng sau bao ngày cửu biệt trùng phùng xa cách, cả hai trò chuyện một lát đã ngủ thiếp đi mất.
Trong nhà Lục gia ở thôn bên cạnh, mấy huynh đệ của Lục Thành cũng đã đi ngủ, còn A Đào thì ngủ một mình ở phòng phía tây.
Trong phòng phía đông, hai cha con Lục Thành ngủ ở nơi ấm nhất là đầu giường gần lò sưởi, Lục Ngôn ngủ ở giữa, Lục Định nhỏ nhất mới mười ba tuổi ngủ ở ngoài cùng, cũng có thể nói là nơi lạnh nhất, nhưng hắn không hề có chút oán hận nào, bởi vì….
Đêm khuya yên tĩnh, A Nam đột nhiên a a khóc hai tiếng, trong nháy mắt Lục Thành cùng Lục Ngôn đột nhiên bừng tỉnh.

Thì ra tiểu tử thúi này muốn đi tè.
Lục Thành vừa mới đứng dậy thì phát hiện đũng quần của hắn đã nóng lên.
Hắn lập tức cứng đờ tại chỗ.
Lục Ngôn đã mặc áo khoác lên người. Tiểu tử này nửa đêm thường muốn đi tè còn muốn uống sữa, trong chiếc nồi bên ngoài đã đặt sẵn một chén sữa dê, trong lò vẫn luôn giữ lửa để chén sữa vẫn luôn ấm áp. Hai huynh đệ một người đưa bé đi tè còn một người thì đi nhóm lửa, phối hợp chuyện này đã hơn nửa năm thành quen, ai ngờ Lục Ngôn vừa châm đèn thì thấy đại ca ngồi chỗ cũ không hề nhúc nhích.
“Lại đái dầm sao?” Lục Ngôn chợt hiểu hỏi.
Lục Thành nhìn bé con bên trong ổ chăn đã làm chuyện xấu mà vẫn còn mặt mũi khóc rầm rì, hắn khẽ thở dài, rủ mắt nói: “Đệ tìm giúp ta cái quần trước.”
Lục Ngôn chỉ vào đầu giường gần lò sưởi nói: “Không phải đều đặt dưới chiếc chăn sau?” Đặt ở dưới lớp chăn, quần sẽ ấm áp, một khi A Nam tè là có thể tiện tay đổi cái mới.
“Là ta phải thay, nó đã tè lên hết trên người ta.” Lục Thành sờ sờ cái mông của A Nam, thấy không có việc gì mới chui ra ổ chăn nhìn lại bản thân, quần áo ướt mèm giống như hắn mới là người đái dầm, cũng không biết tư thế ngủ đêm nay của tiểu gia hỏa kia thế nào mà lại tè như vậy.
Kẻ duy nhất không có động tĩnh ở trong ổ chăn đột nhiên bật cười.
Lục Thành nhíu mày nhìn sang, lão Tam Lục Định lập tức rúc đầu vào ổ chăn.
Lục Ngôn nhìn đại ca nhà mình, bởi vì quần ướt cho nên đồ vật bên trong hiện lên rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm mà không cười được.
Hắn so với đại ca, hình như chênh lệch có chút lớn…
Hèn nào bị lộ ra mà huynh ấy cũng không thấy xấu hổ.
Lục Ngôn nhanh chóng lấy một cái quần từ trong ngăn tủ ném vào trên giường rồi đi nhóm lửa.
Chiếc quần lạnh buốt, lúc Lục Thành thay nó thì lạnh run cả người, chui vào ổ chăn ấm áp của Nhị đệ nằm một lúc rồi mới về chỗ của mình, đem A Nam còn đang há miệng khóc lóc ngon lành ôm vào trong lòng dỗ dành.
Vì vậy lúc Lục Ngôn dùng muỗng đút sữa cho cháu trong lòng đại ca đã hết thì chui vào chăn đã cảm thấy không còn ấm nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.