Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 10
Edit: Hà
Sáng sớm ngày đầu xuân lạnh buốt, bên ngoài nước đã đóng thành băng, người trong thôn đều lười biếng không muốn làm gì cả, tất cả đều chờ đến lúc trời sáng hẳn mới bắt đầu nấu cơm.
Lý thị ngủ dậy sớm nhất sau đó lấy củi chuẩn bị đi nấu cháo.
Củi là thân ngô được phơi khô từ năm ngoái, cây dài được bẻ thành mấy đoạn, nổ tí tách trong lò.
Ngưng Hương đang ngủ say giấc không hề nghe thấy, sau khi được sống lại một lần nữa, gặp được đệ đệ đã từng biến mất, cho nên đêm nay nàng ngủ cực kì an giấc, cũng là giấc ngủ nướng đầu tiên sau khi nàng trở thành nha hoàn.
Nhưng A Mộc lại nghe thấy được, bé khẽ ngáp dài một cái, từ từ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cái gáy của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ngủ quay lưng lại với bé, mái tóc đen thật dài có chút rối tung, có lẽ tối qua lúc ngủ bé không cẩn thận đã đè lên tóc tỷ tỷ khiến cho tỷ tỷ bị đau.
A Mộc nháy mắt mấy đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc của tỷ tỷ bị bé đè lên, động tác cực kỳ cẩn thận.
Phía trong phòng bếp đột nhiên vang lên giọng nói nghi hoặc của nhị tỷ tỷ, “Đại tỷ vẫn chưa ngủ dậy sao?”
Đại bá lập tức trả lời: “Chắc là hôm qua đã mệt mỏi lắm, con cứ rửa mặt trước đi, đừng nói chuyện lớn tiếng, nước nóng ta đã nấu xong rồi.”
Sau đó trong phòng bếp chỉ còn những âm thanh bẻ củi.
A Mộc vốn định lại gần xem tỷ tỷ đã tỉnh hay chưa, nhưng khi nghe Đại bá mẫu nói tỷ tỷ mệt mỏi, bé cũng không dám động đậy nữa, sợ mình làm tỷ tỷ tỉnh giấc, chỉ là nghe thấy tiếng Nhị tỷ tỷ rửa mặt ở bên ngoài, A Mộc đột nhiên rất muốn đi tè.
Bé cố gắng nghẹn lại, nhưng dần dần lại nhịn không được nữa.
A Mộc cảm thấy khó chịu, nhìn sang bên cạnh lại không thấy tỷ tỷ có động tĩnh gì, bé liền nhẹ nhàng leo ra khỏi chăn, run rẩy kéo bộ y phục bằng vải bông bị đè dưới chân ra, cuối cùng cũng rú ra được, do bé cố dùng sức rút ra, kết quả vấp phải quần nên không cẩn thận ngã xuống, vừa vặn ngã ở trên người tỷ tỷ.
Ngưng Hương giật mình tỉnh giấc thì thấy trong phòng đã sáng rõ, thấy đệ đệ đang mặc quần áo, phát hiện bản thân mình thế nhưng đã ngủ nướng nên nàng vội vàng ngồi dậy, giúp đệ đệ mặc đồ.
“Tỷ tỷ ở Hầu phủ phải làm rất nhiều việc đúng không?” A Mộc chăm chú nhìn khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng của tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi.
Ngưng Hương nở nụ cười, đỡ bé đứng lên rồi khoác chiếc áo bông vào, “Sao lại hỏi như vậy?”
A Mộc ngoan ngoãn nói: “Đại bá mẫu nói tỷ mệt mỏi.”
Ngưng Hương bật cười, nhẹ giọng nói: “Không mệt, là do tỷ tỷ đã lâu không được ôm A Mộc, ôm A Mộc ngủ rất ngon cho nên đã dậy muộn.”
“Vậy đêm nay đệ vẫn sẽ ôm tỷ tỷ ngủ nha!” Tỷ tỷ thích ôm bé, A Mộc cực kì hưng phấn.
Ngưng Hương vỗ nhẹ cái mông của bé, kêu bé mau đi tè đi, cũng không nói cho đệ đệ biết tí nữa nàng phải đi rồi.
Sau khi mặc quần áo lại xếp chăn xong, thấy trong phòng sạch sẽ không có gì để nàng thu dọn, Ngưng Hương vén rèm đi ra ngoài liền gặp Lý thị cũng đang múc cháo từ trong nồi ra, Từ Thu Nhi thì đang dọn bát đũa. Ngưng Hương rất xấu hổ, đỏ mặt nói: “Cháu đã đậy trễ…”
“Ngủ dậy sớm như vậy làm gì, ta cũng không cần cháu giúp đỡ, nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm nào.” Lý thị cảm thấy không sao cả nói.
Từ Thu Nhi hâm mộ nhìn mái tóc dài đến tận eo của Ngưng Hương, “Tóc của đại tỷ thật đẹp.”
Ngưng Hương cười cười, bưng nước cùng đệ đệ đi ra bên ngoài rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, mọi người trong nhà ngồi vây quanh ở chiếc bàn thấp để ăn cơm. Bữa cơm rất đơn giản, cháo bắp đặc sệt và thêm hai cái bánh bột bắp hôm qua còn dư lại, kèm thêm một đĩa đậu hũ muối, Lý thị còn chuẩn bị cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một quả trứng gà muối.
Lý thị nhìn cháu gái, nhỏ giọng oán hận: “Khó lắm cháu mới được ở nhà một đêm, lại thêm được nửa ngày, vậy mà lão Lưu cứ đòi như là đòi nợ vậy.”
Từ thôn Liễu Khê đến Phủ thành phải mất gần nửa ngày đường, Ngưng Hương sau khi ăn xong buổi trưa là có thể tự mình trở về, nhưng hôm nay Lưu Toàn lại đi theo nàng vào thành, làm xong khế đất thì lại quay về thôn, một quay về một đi luôn, cho nên Lưu Toàn muốn nhanh chóng ăn điểm tâm rồi lập tức lên đường, đỡ cho hắn phải về nhà lúc trời đã tối mịt.
Hiểu được Đại bá mẫu đang luyến tiếc cho nàng, Ngưng Hương đành cười nói: “Không sao đâu, lần sau trở lại là không có việc gì nữa rồi ạ.”
A Mộc nghe thấy có gì đó không đúng, liền nghi hoặc ngẩng đầu.
“A Mộc bóc được trứng gà chưa?” Ngưng Hương sợ đệ đệ khóc nháo lên không chịu ăn cơm nên cố ý nói tránh đi.
A Mộc lập tức trở lại với cái trứng gà, gật đầu nghiêm túc bóc trứng gà cho tỷ tỷ xem.
Ngưng Hương chăm chú nhìn hành động của đệ đệ mà không biết chán, đệ đệ không muốn xa nàng, mà nàng cũng không muốn xa bé.
Nhưng mà không thể không xa được, chuyện nên đi thì phải đi.
Sau khi Ngưng Hương giúp đỡ Lý thị dọn dẹp xong trong phòng bếp, vừa hay Lưu Toàn đã tới trước cửa, Từ Thủ Lương liền đi ra đứng ở cửa nói chuyện với hắn.
Ngưng Hương ngồi xổm xuống bên cạnh A Mộc, sờ đầu của bé nói: “Tỷ tỷ phải đi rồi, lần sau khi trở về tỷ sẽ mua cho A Mộc hạt dẻ ăn nữa nha.”
Lúc này A Mộc mới nhớ ra tỷ tỷ còn phải quay lại Hầu phủ làm việc.
Vành mắt của bé bỗng chốc đỏ lên, bổ nhào vào trong lòng nàng không muốn để nàng đi.
Hầu như mỗi lần ly biệt đều là như vậy, tuy trong lòng Ngưng Hương cũng rất khó chịu nhưng lại không muốn nói dối là mình sẽ nhanh chóng trở lại, khiến cho đệ đệ ở nhà trông mong một cách vô ích. May mắn A Mộc rất hiểu chuyện, mặc dù rất không muốn xa tỷ tỷ, nhưng khi nghe Lý thị dỗ dành cũng không quấn lấy tỷ tỷ nữa mà còn dắt tay tỷ tỷ tiễn nàng đến cửa lớn, nhìn theo tỷ tỷ ngồi trên xe lừa của Lưu gia.
Ngồi trên xe, Ngưng Hương cố gắng mỉm cười nhìn về phía đệ đệ, cho đến khi xe lừa đi xa, nàng mới lặng lẽ lau nước mắt.
Từ Thủ Lương cũng cùng đi theo , nhẹ nhàng an ủi cháu gái.
Ngưng Hương gật đầu, thật ra nàng cũng đã quen rồi, cho nên nàng đành nói chuyện với mọi người về chuyện vụ xuân nên trồng loại cây gì.
Lúc xe lừa chạy qua trấn Bạch Hà, Ngưng Hương chạy vào nhà Lý ma ma, hỏi bà có muốn đi chung xe hay không. Lý ma ma muốn cùng người nhà ở lâu thêm một lát nên cười tủm tỉm kêu nàng cứ đi trước, sau đó xe lừa không hề dừng lại nữa, đi thẳng hướng nam về phía Phủ thành.
Sau khi vào thành, được Ngưng Hương dẫn đường nên Lưu Toàn đem xe lừa dừng ở trước cửa của phủ Trấn Viễn Hầu.
“Đại bá phụ và mọi ngươi ở đây đợi cháu một lát, cháu vào nhanh rồi ra liền.” Ngưng Hương xuống xe nói lời tạm biệt với các vị trưởng bối, sau đó bước nhanh vào Hầu phủ.
Một đường quen thuộc đi về Lãnh Mai Các, lúc bước vào cửa sân, Ngưng Hương tập trung nghĩ sẽ đi tới phòng chính để chào hỏi Bùi Cảnh Hàn trước, bởi vì đang thất thần cho nên đang đi vài bước nàng mới nhận ra ở góc tường dưới tàng cây mai đang có người đứng đó. Nàng tò mò nhìn sang, chỉ thấy Bùi Cảnh Hàn mặc một thân cẩm bào nguyệt sắc đứng dưới tàng cây mai, Tố Nguyệt nâng khay đứng bên cạnh hắn, một thân váy dài màu hồng đào, vóc người cao gầy mảnh mai, hơi hơi ngửa đầu nghe Bùi Cảnh Hàn nói chuyện, khóe môi mỉm cười.
Nụ mai hé nở trên đầu cành, dưới tàng mai một đôi bích nhân đang nhỏ giọng thì thầm, đẹp như tranh vẽ.
Ngưng Hương giật mình, bản năng muốn tránh đi giống như kiếp trước mỗi khi thấy Tố Nguyệt và Bùi Cảnh Hàn ở bên cạnh nhau, nhưng chỉ mới lui về phía sau một bước, trong đầu lại hiện lên cảnh ở trên thuyền và ánh mắt oán hận của Tố Nguyệt khi nói về Bùi Cảnh Hàn.
Trong lúc nàng còn đang do dự thì Bùi Cảnh Hàn đã phát giác, hắn xoay người nhìn lại thì thấy vẻ mặt phức tạp của Ngưng Hương đang nhìn hắn cùng với Tố Nguyệt, đầu tiên Bùi Cảnh Hàn có chút ảo não, ảo não về tiểu cô nương này hơn phân nửa chắc đang ghen tị rồi, sau đó hắn lại thản nhiên như cũ, hơn nữa tâm tình còn có chút vui vẻ.
Hắn biết, trong lòng Ngưng Hương cũng là có hắn, chỉ là do tiểu cô nương da mặt mỏng mà thôi.
“Sao lại về sớm như vậy?” Bùi Cảnh Hàn vẫn đứng ở dưới tàng mai, mỉm cười hỏi Ngưng Hương. Bên cạnh hắn chắc chắn sẽ không chỉ có một nữ nhân, mấy chuyện ghen tương như thế này các nàng phải từ từ làm quen, học được cách tự khuyên nhủ bản thân, hắn cũng không có tinh lực để dỗ dành cả đám được.
Đại bá phụ và mọi người còn đang ở bên ngoài đợi nàng, Ngưng Hương tạm thời đè nén xuống phức tạp trong lòng, tiến lên giải thích một chút.
Bùi Cảnh Hàn gật đầu, đi về phía nàng hai bước, “Còn thiếu bao nhiêu bạc?”
Ngưng Hương vừa nghe ngữ khí của hắn cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, miễn cưỡng cười cười, “Cũng không nhiều lắm nhưng em cũng đã có đủ rồi, thế tử tiếp tục ngắm hoa đi, em đi trước.” Sợ Bùi Cảnh Hàn kiên trì giúp nàng trả bạc, Ngưng Hương đi như trốn tới gác xép.
Bùi Cảnh Hàn nhìn theo bóng lưng yểu điệu của tiểu cô nương, sai Tố Nguyệt đi gọi Trường Thuận.
Vì vậy lúc Ngưng Hương lấy bạc từ trong hộp tiền đi ra, liền gặp Trường Thuận đang ở trong sân.
Bùi Cảnh Hàn kịp thời giải thích: “Cứ để Trường Thuận cùng đi với em, người ở trong nha môn biết hắn, sớm làm xong chuyện thì em cũng được sớm trở về.”
Chủ tử bình thường làm sao đối xử tốt với nha hoàn như vậy, Ngưng Hương sợ Đại bá phụ hiểu lầm, lập tức muốn cự tuyệt, nhưng Bùi Cảnh Hàn cũng hiểu rõ nàng, lúc nàng vừa mở miệng thì hắn đã xoay người , rõ ràng không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt.
Cách làm việc của hắn rất bá đạo, Ngưng Hương chỉ còn cách trên đường ra ngoài phủ đành năn nỉ Trường Thuận, “Xíu nữa nếu huynh nhìn thấy Đại bá phụ của ta, huynh có thể nói là vừa đúng lúc thế tử cũng có việc nhờ huynh đi nha môn có được không?” Hai người đều làm việc bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, bình thường cũng thường xuyên liên hệ, quan hệ cũng xem như gần gũi.
Trường Thuận không hiểu nhìn nàng, “Thế tử muốn giúp muội là vinh quang của muội, tại sao bộ dáng của muội lại giống như trốn còn không kịp vậy?”
Ngưng Hương rủ mắt, mấp máy miệng.
Động tác này của nàng trông tỏ ra đáng thương, Trường Thuận hết cách với nàng, đành bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi rồi, muội nói cái gì thì là cái đó được chưa.”
Ngưng Hương mừng rỡ nhìn hắn nói lời cảm tạ.
Tiểu cô nương cười lên giống như đóa hoa hải đường nở rộ, mắt ngọc mày ngài rực rỡ, bước chân Trường Thuận thoáng khựng lại, nhưng khi nhớ lại tâm tư của thế tử đối với Ngưng Hương và Tố Nguyệt, Trường Thuận hậm hực sờ sờ mũi, ép mình nhìn về phía khác. Dù có đẹp đến đâu thì hắn cũng không có tư cách nhớ thương.
Đi tới cửa bên, Từ Thủ Lương nghi hoặc nhìn cách ăn mặc như gã sai vặt đang đi bên cạnh cháu gái.
Trường Thuận nhanh trí viện lý do.
Từ Thủ Lương không hề nghi ngờ gì nữa, bốn người nhanh chân đi về phía nha môn, có phủ Trấn Viễn Hầu ra mặt, chuyện khế đất được làm cực kỳ nhanh chóng.
Ngưng Hương muốn tiễn Từ Thủ Lương đến cửa thành, Từ Thủ Lương không cho mà chỉ dặn dò cháu gái cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt, sau đó hắn cùng với Lưu Toàn đánh xe trở về .
Hai ngày nghỉ thoáng cái đã hết, Ngưng Hương có chút mất mát.
Trường Thuận thấy nàng không có tinh thần, cố ý hỏi nàng ở nhà đã làm những gì, hai người trên đường nói chuyện vui vẻ, lúc trở về Lãnh Mai Các, Ngưng Hương đã bình tĩnh trở lại, lại biến thành đại nha hoàn của Lãnh Mai Các.
Buổi chiều Bùi Cảnh Hàn gọi nàng sang hầu hạ, để cho Tố Nguyệt nghỉ ngơi nửa ngày.
Ngưng Hương cũng không từ chối, thời gian này Tố Nguyệt luôn phải hầu hạ Bùi Cảnh Hàn lại còn chăm sóc nàng khi bị bệnh, xác thực nên nghỉ ngơi.
“A Mộc có thích cái tượng gỗ kia không?” Trong thư phòng, Bùi Cảnh Hàn đang đứng ở trước bàn sách vẽ tranh, thấy nàng vào, hắn nhìn thoáng qua rồi ánh mắt rất nhanh lại quay về trên giấy vẽ, vừa vẽ tranh vừa tán gẫu.
“Rất thích, tạ ơn thế tử.” Ngưng Hương cố gắng trả lời một cách tự nhiên, âm thầm tự nói với mình chỉ cần coi hắn là chủ tử là được, không cần nhớ tới những chuyện kiếp trước nữa. Thời gian Bùi Cảnh Hàn làm việc đều hết sức quân tử, chỉ khi uống rượu hoặc là gặp chuyện không thoải mái, hắn mới động tay chân với nàng.
“Tốt, giúp ta mài mực.” Nói xong câu này, Bùi Cảnh Hàn không hề phân tâm nữa.
Ngưng Hương đi đến trước bàn đọc sách, đem nghiên mực chuyển qua cạnh mình rồi lại nhặt cán bút lên nhẹ nhàng mài. Mùi mực thanh nhã, thoang thoảng bay vào trong chóp mũi, bên tai chỉ còn lại âm thanh rất nhỏ của chiếc bút đang chạm vào giấy, đắm chìm trong không khí yên tĩnh, Ngưng Hương nhịn không được nhìn về hướng giấy vẽ.
Hắn đang vẽ một cây mai ở ngay góc tường, dưới tàng cây không có ai, trên nụ hoa hé nở có ba con chim sẻ đang đậu ở đó, con ở chính giữa rõ ràng có cái đầu to gấp đôi, hai con bên cạnh… Không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không, Ngưng Hương cảm giác đôi mắt của con chim sẻ bên trái khẽ hếch lên, giống như Tố Nguyệt, còn bên phải …
Chim sẻ nhà ai lại có một đôi mắt hạnh chứ?
Ngưng Hương không có hứng thú nhìn nữa, đôi môi đỏ hồng bất gác lại nhếch lên, rõ ràng đang mất hứng nhưng lại càng động lòng người.
Bùi Cảnh Hàn im lặng mỉm cười, hắn thích nhất lúc nàng vô tình lộ ra vẻ ngây thơ.