Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 65
Edit: Hà
Ngưng Hương cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao đời này Thôi thị lại đến tìm nàng cầu tình mà đời trước lại không chịu ra mặt? Kiếp trước lúc biểu ca đang thi thì nàng cẫn còn làm đại nha hoàn bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, chẳng phải lúc đó dễ nói hơn so với bây giờ nàng đã chuộc thân sao?
Nếu nói là do ý của biểu ca dự tính trước, vậy thì càng không phải, bởi nếu tất cả mọi việc vẫn như kiếp trước, năm nay biểu ca vẫn vô danh trên bảng, không biết là do tài năng bản thân không đủ, hay vẫn là đại nhân chủ khảo thật sự là tham quan.
Nhưng cho dù là cái sau thì Ngưng Hương cũng sẽ không giúp đỡ, nàng trốn Bùi Cảnh Hàn còn không kịp, sao có thể vì chuyện này mà chủ động đi cầu xin hắn?
Mợ cũng có thể nhẫn tâm không đếm xỉa tới tính mạng của mẫu thân và đệ đệ, vì sao nàng lại phải quan tâm tới một lần đi thi của biểu ca? Viện thí ba năm thi hai lần, năm nay không được thì hắn vẫn còn nhiều năm cố gắng, cho dù chỉ còn lại một năm, Ngưng Hương cũng sẽ không quan tâm.
“Việc này quá lớn, mợ đã thương lượng qua với cữu cữu chưa?” Ngưng Hương đứng lên, giống như đang muốn đi ra hậu viện tìm cữu cữu.
Thôi thị vội vàng chạy tới cửa bên kia, ngăn cản nàng khuyên nhủ: “Cữu cữu cháu thành thực lại nhát gan, thu nhiều hơn của người ta một đồng thì ban đêm ông ấy đã ngủ không yên, nên sẽ không làm ra chuyện vô liêm sỉ là nhận tiền hiếu kính (hối lộ) của ai đâu, cũng không dám cầu xin quý nhân giúp đỡ, chúng ta dứt khoát đừng nói chuyện này với ông ấy. Hương Nhi cháu hãy nghe ta nói, Hầu gia là quan lớn nhất của phủ Thái An chúng ta, lời nói của thế tử so với Tri phủ đại nhân còn có tác dụng hơn, hắn chỉ cần tùy ý nói một tiếng thì đại nhân giám khảo sẽ nể mặt hắn, chỉ là một cái nhấc tay chi lao (giúp đỡ không tốn sức) mà thôi, đến lúc đó biểu ca cháu đỗ tú tài rồi thì cả nhà chúng ta đều thơm lây có đúng không?”
Ngưng Hương nhất thời hiểu ra căn bản cữu cữu không biết mục đích thực sự của mợ khi đến tìm nàng.
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Thôi thị, Ngưng Hương ra vẻ làm bộ khó xử, “Cháu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn nên thương lượng với cữu cữu một chút đi ạ.”
Trong lòng lại biết cữu cữu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thôi thị so với ai khác là người hiểu trượng phu của mình nhất, bà đâu chịu để Ngưng Hương đi nói, đưa tay cản nàng, “Hương Nhi, cháu nghe không hiểu ý tứ của mợ sao, cháu quen thuộc với thế tử như vậy thì chỉ cần đi một chuyến là có thể giải quyết tốt mọi chuyện, cần gì phải khiến cữu cữu cháu lo lắng đúng không?”
“Kêu Hương Nhi đi xử lý cái gì?” Rèm cửa được kéo lên, Chương Mãn dắt A Mộc đi đến, nghi ngờ hỏi.
Thôi thị lập tức cười nói: “Không có việc gì, ông…”
“Cữu cữu, mợ muốn nhờ cháu đi cầu thế tử, nhờ hắn giúp đỡ cho cuộc thi viện năm nay của biểu ca.” Ngưng Hương bình tĩnh cắt đứt lời Thôi thị, nói xong dùng ánh mắt ý bảo đệ đệ đến cạnh mình.
A Mộc rất nghe lời tỷ tỷ, liền buông tay cữu cữu ra chạy tới sau lưng tỷ tỷ, căng thẳng nhìn cữu cữu và mợ đang đứng đối diện.
Thôi thị chột dạ, có chút không dám nhìn trượng phu bên cạnh.
Trượng phu tuy là người hiền lành chất phát, nhưng kể từ sau khi em gái của chồng bệnh qua đời, tính tình của ông ấy cũng cứng rắn hơn một chút, mặc dù phần lớn đều nghe bà, nhưng chỉ cần bà nói xấu tỷ đệ Ngưng Hương thì ông ấy sẽ lập tức nóng tính với bà, hung hăng vỗ bàn, bộ dáng trừng mắt rống bà hết sức dọa người. Thôi thị nói cho cùng cũng chính là người mềm nắn rắn buông, năm đó nếu không phải ỷ vào tiểu nhi tử trong bụng thì tiền nhất định đã bị Chương Mãn lấy đi rồi, vô cùng may mắn chính là ngoại trừ ở trong chăn, trượng phu quanh năm suốt tháng cũng cứng rắn không tới vài lần.
Bên cạnh không có tiếng động, chỉ có tiếng hô hấp của nam nhân nặng dần.
Thôi thị chột dạ nhìn trượng phu, Chương Mãn không dám nhìn cháu gái, lại có thể thấy trong đôi mắt của cháu trai sự thấp thỏm bất an rõ ràng, Chương Mãn lại có cảm giác trên mặt nóng cháy, giống như khi xưa lúc cháu gái bị thê tử tát hai cái trên mặt.
Rốt cuộc ông ngốc đến cỡ nào mới tin thê tử đã thực sự hối cải, thật sự muốn đối xử tốt với hai đứa cháu này?
Cam lòng tặng thứ đồ tốt, đó là bởi vì có việc lớn cần cầu xin!
Vậy mà bà ấy có thể để cháu gái đi cửa sau cầu xin thế tử ư? Đó là tham quan ô lại mới làm chuyện như vậy, thê tử dựa vào cái gì sẽ cho rằng thế tử sẽ vì cháu gái ngoại mà đi vi phạm tới pháp luật và kỷ luật của triều đình? Lại còn là đi giúp biểu ca của nàng. Nhi tử trúng tú tài là do bản lãnh của hắn, không đậu có nghĩa là do hắn không có bản lãnh, hoàn toàn không quan hệ đến cháu gái ngoại này!
“Hương Nhi đừng nghe mợ cháu nói hươu nói vượn, những năm qua cháu đã làm nha hoàn hầu hạ người khác không dễ dàng gì, sau này có thể có cuộc sống yên ổn qua ngày ở nhà rồi thì đừng đi Hầu phủ nữa.” Chương Mãn cúi đầu nói, nói xong dắt lấy Thôi thị bước ra ngoài, “Ta với mợ cháu đi trước, ngày khác cữu cữu quay lại thăm hai đứa.”
Ông không còn mặt mũi nào đứng trước mặt cháu gái ngoại nữa.
Thôi thị sợ bị trượng phu biết mình có ý xấu, nhưng bây giờ sự tình đã nói toạc ra, rốt cuộc thói quen làm trời làm đất đã phát tác, lại quan hệ đến tiền đồ của trưởng tử, quan hệ đến việc bà có thể làm mẹ của tú tài, được người khác gọi là phu nhân, Thôi thị dứt khoát mặc kệ trượng phu, trừng mắt nói lý, “Ta nói hươu nói vượn chỗ nào? Ông nói rõ ràng cho ta, có câu nào ta nói bậy hả? Hồ Tam từ nhỏ học hành cũng không bằng Hồng Lâm, ông nói vì sao hắn đỗ tú tài mà Hồng Lâm chúng ta không được chút gì?”
Chương Mãn không để ý tới giọng nói lớn tiếng của bà, ông cũng có đạo lý của mình, “Cao phu tử đã nói, việc thi cử là để xem tài năng của bọn họ cũng là để kiểm tra tâm tính của bọn chúng, Hồng Lâm quá kiêu căng nên mới thất bại một lần, lần này đi đi chưa chắc đã không trúng. Bà đừng có cả ngày chửi bới đại nhân giám khảo, năm ngoái ở trong học đường Cao phu tử đã khen ngợi tài văn chương của Hồ Tam, bài viết quả thực hay hơn so với Hồng Lâm, bà…”
Thôi thị nhổ một ngụm nước bọt, “Ông trồng trọt thì biết cái gì? Hắn vì nịnh bợ giám khảo đại nhân nên đương nhiên phải nói văn chương của Hồ Tam tốt hơn!”
Thấy nước miếng của bà từng chấm nhỏ phun trên mặt mình, Chương Mãn nhếch nhác lau đi, không nói gì nữa mà dắt lấy tay thê tử bước nhanh ra ngoài, “Có gì thì về nhà ầm ĩ đi, bà đừng có ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!”
Thôi thị không chịu đi dùng sức giãy giụa, vừa lúc Chương Mãn nhấc chân vượt ngưỡng cửa, bị bà ra sức đẩy một cái, bỗng chốc ông liền ngã xuống đất.
Thôi thị sửng sốt muốn đỡ trượng phu, nhưng Ngưng Hương đã vượt lên trước xông tới đỡ cữu cữu lên.
Chương Mãn vừa thẹn vừa xấu hổ vô cùng, cúi đầu nói: “Hương Nhi, cháu mặc kệ…”
Ngưng Hương đỡ cữu cữu ngồi dậy, thật yên lặng nói: “Cữu cữu, không phải là cháu không muốn giúp biểu ca, chỉ là mợ quá coi trọng cháu thôi. Thế tử cùng Hầu gia từ trước đến nay cương trực công chính, quân kỷ nghiêm minh, bạn cũ thế tử gặp chuyện không may còn nhờ thế tử giúp đỡ, nhưng thế tử chỉ chịu cho hắn mượn bạc để hắn đi tìm người khác giúp đỡ, bản thân hắn cũng chưa bao giờ tự mình nhờ vả chuyện của người khác. Ngài ngẫm lại đi, thế tử ngay cả bạn cũ cùng thân phận với hắn mà hắn đều công tư rõ ràng, như vậy hắn sẽ giúp một nha hoàn nho nhỏ như cháu sao? Cháu không đi cầu, thế tử không biết biểu ca, sẽ không giúp đỡ cũng sẽ không chửi bới, một khi cháu đi cầu, thế tử lại lầm tưởng biểu ca không có học vấn không nghề nghiệp chỉ muốn đi cửa sau, lỡ may thế tử tức giận liền đi tới chỗ giám khảo đại nhân cáo trạng biểu ca thì phải làm sao bây giờ?”
Nói xong , cũng đỡ người xong, Ngưng Hương bước nhanh vào nhà, đem cái váy Thôi thị vừa mới đưa đặt ở đầu giường gần lò sưởi trả lại cho bà, hổ thẹn nói: “Mợ, chuyện của biểu ca quả thực cháu không giúp được gì, đồ ngài lấy về đi, về sau nếu có đến cũng không cần phải khách khí như vậy nữa đâu.”
Thôi thị nhíu mày nhìn nàng, “Chuyện cháu nói đều là thật sao?”
Bùi Cảnh Hàn là người như thế nào bà cũng không biết.
Ngưng Hương thần sắc bình tĩnh nhìn bà, “Mợ không tin có thể phái người đi hỏi thăm một chút.”
Phụ tử Bùi Cảnh Hàn quan phong (chức quan) quả thật không tệ, với quyền thế như vậy chuyện tư lợi ít nhiều gì cũng đã làm qua, nếu đã lấy quyền để tư lợi đương nhiên sẽ không ngu xuẩn để cho người khác biết, trong lòng quan lại quyền quý có lẽ sẽ biết nhưng những thôn dân bình thường như chúng sao có thể biết được? Thôi thị nếu đi phủ thành hỏi thăm, cũng sẽ không nghe được nửa câu nói xấu tới phụ tử Bùi gia.
Thôi thị vẫn không tin lắm, cảm thấy cháu gái ngoại không muốn giúp bà.
Chương Mãn nhìn thấu tâm tư thê tử, nhưng cũng không thèm nói đạo lý nữa, liền kéo bà đi ra ngoài.
Ngưng Hương đưa tiễn theo ở phía sau, không nhắc đến chuyện mời ở lại ăn cơm.
Trượng phu khí lực lớn, cháu gái ngoại lại cứ từ chối, Thôi thị hiểu chuyện hôm nay làm không được, nhưng vẫn không buông tha cho việc thông qua cháu gái ngoại đi tới Hầu phủ, bà vừa buồn cười vừa tức giận kéo tay trượng phu một cái, “Đi thì đi, ta về với ông, chỉ là ông để ta mang những thứ đó để lại cho Hương Nhi đã!”
Chương Mãn sửng sốt.
Thôi thị nhân cơ hội đó thoát ra, lại lần nữa đưa chiếc váy trong tay cho Ngưng Hương, bồi tội nói: “Hương Nhi, mợ cái gì cũng không hiểu, lỗ mãng đến cầu xin cháu, nghe cháu nói vậy mợ mới hiểu được mình hồ đồ. Chỉ có điều chiếc váy này là mợ thật tâm muốn cho cháu…”
“Ý tốt của mợ cháu xin nhận, nhưng váy của cháu đã đủ mặc rồi, vừa lúc cháu cũng có chiếc váy màu này, mợ vẫn nên mang về đi.” Ngưng Hương kiên quyết không chịu nhân.
Thôi thị quả thật là luyến tiếc chiếc váy, quay lại chỉ là thể diện khách sáo mà thôi.
Ở trước cửa phòng bếp đông viện, Lý thị nhìn bộ dáng dối trá của Thôi thị liền tức mà không biết nói sao, lớn tiếng châm chọc nói: “Lấy nhanh về cho con gái ngươi đi, thực cho chiếc váy đó tốt sao, Hương Nhi chúng ta ngay cả xiêm y tơ lụa của đại nha hoàn ở Hầu phủ kia còn không thèm mang trở về, lại đi thích một chiếc váy rách đó sao?”
Nương Đại Tráng đã chuyển đến cửa nhà Ngưng Hương xem náo nhiệt, nghe vậy khiếp sợ xíu chút nữa đã nuốt luôn hạt dưa trong miệng, gấp đến độ quở trách Ngưng Hương, “Hương Nhi sao cháu ngốc như vậy, cháu không thích thì cứ cầm về ta mặc cho!”
Ngưng Hương cười cười, thấy Thôi thị cầm chiếc váy không đẩy về phía mình nữa, nàng lui về sau một bước.
A Mộc nhìn mợ, đột nhiên tháo chiếc khóa trường mệnh màu vàng rực rỡ trên cổ xuống, học theo tỷ tỷ đưa tới, “Mợ, trả cho ngài.”
Thôi thị không bỏ được váy, lại càng không bỏ được chiếc khóa trường mệnh, đang do dự có cần phải đẩy qua đẩy lại một phen nữa không thì bên kia Lý thị lại xuy một tiếng: “A Mộc tốt lắm, ta không lạ gì đồ của bà ta nữa, cháu đừng nhìn bên ngoài màu vàng rực rỡ như vậy nhưng bên trong đều là đồng thôi, giá trị không được vài đồng tiền!”
Đây là nói bậy, mạ vàng, ở quê cũng là vật hiếm.
Thôi thị đang phải kìm nén cơn giận trong bụng, lúc này tất cả đều xông ra, một phen đoạt lấy khóa trường mệnh nhà mình, nhìn qua Lý thị lớn tiếng chế ngạo: “Đúng vậy, A Mộc, nhà mợ không có tiền, cho cháu không được chiếc khóa trường mệnh vàng ròng, đại bá mẫu của cháu có tiền, ngày nào đó bà ta mua cho cháu thì nhớ cho mợ xem một chút, để mợ cũng được mở mang tầm mắt!”
Lý thị một chút cũng không tức giận, cười ha ha nói: “Ta không có tiền, khóa trường mệnh mạ vàng cũng mua không nổi, không có tiền nhưng ta vẫn biết đối nhân xử thế, mới không thèm học người mạo xưng là trang hảo hán, càng sẽ không phải bốn năm năm không ra được cửa, có việc cầu người mới đến giả trang làm người lương thiện! Nhìn ngươi mặt trắng như vậy, không phải là thoa bốn năm tầng phấn đi, cái đó giá trị bao nhiêu tiền hả? Chương Mãn nhanh mang vợ của ngươi trở về, cẩn thận tên quỷ nghèo như ta này đi soi mói mặt phấn của bà ta!”
“Ngươi…”
“Đừng ầm ĩ nữa, về nhà!”
Chương Mãn cuối cùng cũng phát uy một lần nữa, trừng mắt quát.
Ở địa bàn Từ gia, trượng phu cũng không giúp nàng, trong lòng Thôi thị biết còn ầm ĩ nữa cũng chỉ thua thiệt mình, bà oán hận liếc xéo Lý thị một cái, bước nhanh lên xe lừa.
Nương Đại Tráng vui tươi hớn hở đưa tiễn nói: “Muội tử có rảnh thì lại tới ngồi chơi một chút nhá.”
Bà cùng Chương Mãn là người cùng thôn, trước khi xuất giá đã biết Thôi thị .
Thôi thị hướng về trước xe ngồi xuống, không để ý bà ta.
Xe lừa rất nhanh đã cua ở khúc ngoặt không còn nhìn thấy nữa.
Ngưng Hương trong lòng thở dài.
Nàng cũng không biết cữu cữu nhiều năm như vậy làm thế nào sống cùng Thôi thị.
“Tỷ tỷ…” Người ngoài đều đã đi hết , A Mộc cuối cùng nhịn không được, ôm bắp đùi tỷ tỷ khóc lên.
Ngưng Hương cho rằng đệ đệ không bỏ chiếc khóa trường mệnh, vội vàng ngồi chồm hổm xuống dụ dỗ nói: “A Mộc đừng khóc, lần sau đi họp chợ tỷ tỷ sẽ dẫn đệ đi, tỷ tỷ sẽ mua cho đệ cái giống vậy.”
A Mộc lắc đầu, tựa ở trong lòng tỷ tỷ thút tha thút thít nói: “Đệ không cần, chờ đệ trưởng thành tự mình kiếm tiền mua, còn mua cho tỷ tỷ váy tơ lụa, mua cho tỷ tỷ xe lừa, còn mua phấn…”
Những thứ mợ có, hắn đều muốn mua cho tỷ tỷ.
Thấy đệ đệ muốn bảo vệ mình, mắt Ngưng Hương đỏ lên, chờ sau khi bình phục một lát, hôn lên trán đệ đệ nói: “Được, tỷ tỷ chờ .”
A Mộc gật đầu, ngừng khóc, nhìn tỷ tỷ, lại nói: “Đệ còn muốn thi tú tài, làm quan lớn!”
Tiểu tử nói rất nghiêm túc, Ngưng Hương nhịn không được nữa, hung hăng hôn đệ đệ một cái, “Tốt, tỷ tỷ chờ A Mộc làm quan lớn!”
Ai nói nàng không nơi nương tựa là bé gái mồ côi?
Nàng tuy không cha không mẹ, nhưng nàng còn có Đại bá phụ và Đại bá mẫu, còn có đệ đệ nhỏ tuổi cũng biết che chở cho nàng.
Nàng có người dựa vào.