Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 64
Edit: Hà
Ngưng Hương mở rộng cửa chính, mời cữu cữu cùng mợ vào nhà mình.
Thôi thị thật nhanh nhìn lướt khắp sân nhỏ hai nhà, thấy sân nhỏ sạch sẽ, luống rau xanh mơn mởn, cười khen: “Hương nhi về nhà đã bao lâu rồi? Sân được quét dọn sạch sẽ quá.”
Ngưng Hương khách khí nói: “Cháu mới trở về được ba ngày, đây đều là do Đại bá mẫu dọn dẹp dùm ạ.”
Nịnh hót không đúng chỗ, Thôi thị có chút xấu hổ nhìn về phía Lý thị.
Lý thị nhìn bà ta rất không vừa mắt, không chút lưu tình châm chọc nói: “Hôm nay ngọn gió nào thổi bà qua đây vậy? Có lẽ đã bốn năm năm không gặp rồi thì phải, nhìn bà vậy mà không thấy già tí nào, thật sự là không phục không được, nếu đổi lại là ta thấy em gái của chồng và cháu ngoại trai gần chết mà không cứu, còn làm hại cháu gái phải bán mình làm nha hoàn, thì có lẽ hàng đêm ta đều ngủ không yên, trời mưa lại không dám ra cửa, đỡ cho ông trời dùng sét đánh chết ta!”
Giọng nói càng lúc càng lớn, nương của Đại Tráng ở sát vách đứng sát chân tường, mặt mũi đều tràn đầy ý cười.
Tức phụ thích nhất là nghe chuyện trong nhà của người khác, cha Đại Tráng quản không được đành chắp tay sau lưng đi vào nhà.
Nương Đại Tráng thì tiếp tục nghe nồng nhiệt.
Nhưng Thôi thị không để cho người khác có cơ hội xem náo nhiệt, nếu bà đã quyết định đến Từ gia, thì trước khi đến đã chuẩn bị xong tâm lý bị Lý thị châm chọc khiêu khích, nghe Lý thị mắng, bà chỉ khe khẽ thở dài, giống như có nỗi khổ tâm đầy bụng nhìn qua Ngưng Hương.
Chương Mãn là một lão gia càng không có khả năng đứng tranh cãi cùng Lý thị, hơn nữa thê tử ông cay nghiệt vô tình, bị mắng là hoàn toàn đáng đời, ông liền nghiêng đầu nhìn về một bên, không có ý xen vào.
A Mộc sợ người lớn gây gổ với nhau, hắn căng thẳng nắm tay tỷ tỷ.
Ngưng Hương muốn biết mục đích của mợ khi tới đây, nàng hiểu nếu đại bá mẫu còn ở đây thì Thôi thị sẽ không mở miệng, nàng đành khẩn cầu nhìn về phía Lý thị, “Cháu muốn mời cữu cữu và mợ vào phòng ngồi một chút, Đại bá mẫu cứ đi trước đi ạ.”
Lý thị lo lắng cho cháu gái, cầm tay Ngưng Hương kéo sang bên cạnh vài bước, làm bộ nói nhỏ nhưng giọng lại không đè thấp, “Năm đó nương cháu bệnh thành như vậy mà bà ta cũng không chịu móc bạc, cầm vài đồng tiền liền xua đuổi cháu, mấy năm này lại càng không đến thăm A Mộc, lần này bà ta tới tuyệt đối không có chuyện tốt gì, mặc kệ bà ta nói gì thì cháu cũng không được đồng ý, không có chủ ý thì cứ qua tìm ta, Đại bá mẫu sẽ làm chủ cho cháu!”
Thấy trưởng bối tựa như gà mẹ bảo vệ gà con, trong lòng Ngưng Hương càng cảm thấy kiên định, nàng cười gật đầu đồng ý.
Lúc này Lý thị mới dẫn Từ Thu Nhi đi .
Ngưng Hương dắt đệ đệ đi ở phía trước, lấy ra cái chìa khóa mở cửa phòng bếp ra mời phu thê Chương Mãn vào.
Trong phòng đã lâu không có người ở, Ngưng Hương trở về cũng chưa kịp sắm sửa đồ mới, hiển nhiên lộ ra vài phần rách nát, Chương Mãn nhìn chung quanh một vòng, nghĩ đến quang cảnh muội muội bị bệnh qua đời năm ấy, lại bởi vì hàng năm khom lưng bện giỏ nên sống lưng đã sớm còng lại càng còng nặng hơn.
Trong mắt Thôi thị đều là ghét bỏ, nhưng lại nghĩ đến mục đích mình đến Từ gia nên đã kịp thời dấu đi, sau khi vào nhà giống như đã rất quen mà ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Ngưng Hương khen: “Nữ nhi mười tám thay đổi, Hương Nhi thật là càng ngày càng mặn mà, vừa nãy thiếu chút nữa mợ đã không nhận ra được.” Nói xong lại hướng về A Mộc vẫy tay, cười nói: “A Mộc trốn sau lưng tỷ tỷ làm gì? Đến đây để mợ ôm một cái nào.”
A Mộc ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ hỏi ý kiến.
Ngưng Hương còn chưa kịp nói thì Chương Mãn đã khích lệ cháu ngoại trai nói: “Đi đi, xem mợ cháu đã chuẩn bị đồ gì tốt cho cháu kìa.”
Xác thực là đồ tốt. Biết được cháu gái ngoại đã chuộc thân về nhà, thê tử chủ động nói ra muốn qua bên đó thăm hai đứa cháu ngoại. Ban đầu Chương Mãn cũng không tin, đến khi thấy thê tử đem khóa trường mệnh mạ vàng của trưởng tử khi còn nhỏ lấy ra, còn chọn thêm một chiếc váy mà trưởng nữ thích nhất chuẩn bị đưa cho cháu gái ngoại làm lễ ra mắt, Chương Mãn mới tin .
Thê tử là người hẹp hòi nhất, lần này chịu đưa thứ đáng giá ra, xem ra là đã thực sự hối hận về hành động lúc trước. Đáng tiếc hai đứa con trai đang ở bên nhà ngoại tổ mẫu của chúng, còn nữ nhi thì lại bị đau bụng, nếu không cả nhà cùng nhau đến thì thật tốt.
A Mộc nhìn cữu cữu một chút, nhưng vẫn muốn nghe lời tỷ tỷ .
Ngưng Hương vừa muốn nói chuyện thì Thôi thị đã thở dài, đi đến bên cạnh Ngưng Hương, giống như hối hận nói: “Hương Nhi, mợ biết mình có lỗi với các cháu, năm đó mợ bị tiền làm mờ mắt không thoát ra được nên đã làm ra chuyện thất đức kia, cho đến khi nương cháu đi rồi mợ mới hối hận, hối hận nhiều năm như vậy nên không có mặt mũi nào mà tới thăm đám các cháu. Hôm qua nghe nói cháu đã chuộc thân , mợ rất vui, cũng bất chấp người khác nói gì mà kéo cữu cữu cháu qua đây thăm, chỉ cầu Hương Nhi xem mợ thật lòng hối cải mà tha thứ cho mợ được không?”
Nói nói lại cúi đầu lấy khăn lau khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã phiếm hồng, giống như muốn khóc.
Ngưng Hương liếc mắt nhìn chiếc khăn một cái, trong dư quang lại thấy cữu cữu đang mong đợi nhìn nàng, biết cữu cữu tin lời Thôi thị nói, nàng bèn cười cười, dịu dàng nói: “Sao mợ lại nói vậy, năm đó mợ phải trả tiền học phí cho biểu ca, cháu hiểu mà, cháu cũng không trách mợ, mợ cũng không cần để tâm, hôm nay ngài chịu đến đây thăm cháu cháu còn cao hứng không kịp làm sao dám trách ngài, mợ mau ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Tố Nguyệt thường nói nàng hiền lành thành thật, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra người khác thật tâm hay giả ý, cữu cữu là thành tâm muốn đến nhà, người khác nói gì sẽ tin cái đó. Ngưng Hương nhớ rõ khi còn bé mẫu thân đã nói với nàng, có một lần cữu cữu đi lên chợ bán chiếu, có một bà tử nói nhà bà ở gần đây, muốn lấy chiếu quay về thử một chút, nếu vừa với giường sẽ quay lại mua, cữu cữu gật đầu đồng ý để cho đối phương lấy đi chiếc chiếu.
Kết quả đối phương một đi không trở lại, sau khi mợ biết được bèn hung hăng quở trách cữu cữu vài ngày.
Có đôi khi Ngưng Hương cũng tức người cữu cữu thật thà chất phác nhiệt tình này, nhưng trời sinh cữu cữu tính này, nàng có thể làm gì được đây?
Ngưng Hương không muốn để cữu cữu rầu rĩ khó xử với người kia, còn Thôi thị thì vui vẻ ra mặt, nàng sẽ bồi bà ta hư dữ ủy xà(*), Thôi thị có chuyện cầu xin, nàng có thể giúp sẽ giúp, không giúp được sẽ nói rõ để cho cữu cữu hiểu, đến lúc đó nếu Thôi thị gây sự thì đó cũng là do Thôi thị làm người khác khó chịu, hai vợ chồng bọn họ quay đầu lại xử lý thế nào Ngưng Hương không quản được.
(*): nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.
Thấy tiểu cô nương lừa gạt người khác cũng có khuôn có dạng, Thôi thị bán tín bán nghi, bất chấp tạm thời đè xuống nghi ngờ, ngồi xổm xuống đem khóa trường mệnh sớm đã chuẩn bị tốt lấy ra, từ ái nhìn cháu khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu ngoại trai nói: “Đến đây, mợ đã mời người đánh cho A Mộc cái khóa trường mệnh, phù hộ A Mộc của chúng ta cả đời không bệnh tật không gặp họa, sống lâu trăm tuổi.”
Bà giúp A Mộc đeo lên.
A Mộc sờ chiếc khóa trường mệnh bằng vàng rực rỡ trước ngực, hết sức thích thú, cười nhìn tỷ tỷ.
Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ.
Thôi thị lại mở bao đồ mang đến ra, lấy ra một cái váy dài vải mỏng màu xanh nhạt, đặt bên eo Ngưng Hương nói: “Thật khéo, chiếc váy này Hương Nhi cùng biểu tỷ cháu mặc không sai biệt lắm, chiếc váy mới này là do biểu tỷ cháu tự tay làm, vẫn chưa mặc nên tặng cho cháu.”
Vải mỏng làm xiêm y ở quê được tính là xiêm y tốt.
Ngưng Hương tin là Thôi thị thật tâm muốn nịnh nọt lấy lòng nàng, nhưng nàng vẫn từ chối: “Không cần đâu, xiêm y cháu cũng nhiều rồi , mợ vẫn nên giữ lại cho biểu tỷ đi.” Cái khóa trường mệnh của đệ đệ chỉ sợ trong chốc lát cũng phải trả lại.
Hai người từ chối đưa đẩy một phen, cuối cùng Chương Mãn khuyên Ngưng Hương nói: “Đó là tâm ý của mợ cháu, Hương Nhi cứ nhận lấy đi.”
Lúc này Ngưng Hương mới miễn cưỡng nhận lấy, bỏ trên đầu giường đặt gần lò sưởi.
Sau phút khách sáo với nhau, Thôi thị cười tủm tỉm quan sát Ngưng Hương, hồi lâu sau mới nói với trượng phu: “Ông dẫn A Mộc ra sau hậu viện đi, nhìn xem có công việc gì có thể giúp đỡ hay không, ta cùng Hương Nhi có nói vài lời riêng muốn nói, nhoáng một cái đã là đại cô nương rồi, ta muốn thận trọng dặn dò nàng chút ít.”
Chương Mãn không chút nghi ngờ, dắt cháu ngoại trai đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn hai người ra cửa, Ngưng Hương dựa vào cạnh giường đất, khách khí tán gẫu cùng Thôi thị, “Mợ, biểu tỷ đã được làm mối chưa?”
Đề cập đến nữ nhi xinh đẹp như hoa của mình, Thôi thị nhìn như rầu rĩ kì thực lại tự hào nói: “Vẫn chưa, mắt nó cao lắm, tú tài trấn trên tới cửa cầu hôn cũng không chịu gả, ta cũng không biết đến cùng nó muốn gả cho người như thế nào nữa.”
Lại không nói tới tú tài tuổi đã gần ba mươi, trong nhà cũng không có của để dành.
Ngưng Hương lấy lệ trấn an nói: “Mợ không cần phải gấp gáp, biểu tỷ mới vừa mười lăm, bộ dáng tốt tính tình cũng tốt, khẳng định còn có mối hôn sự tốt hơn.”
Thôi thị cũng nghĩ như vậy, thấy cháu gái ngoại nói chuyện bùi tai, không giống như đang giả bộ, trong lòng Thôi thị có thêm sức mạnh, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, thở dài một tiếng nói: “Hôn sự biểu tỷ cháu không vội, nhưng mợ lại đang rầu rĩ chuyện biểu ca cháu, năm ngoái biểu ca cháu thi cứ không qua, tháng tám năm nay lại muốn thi nữa, ta sợ lần này hắn vẫn thi không được.”
Chương gia có tiền để dành, sớm đã đưa trưởng tử đi lên trấn trên học trường tư thục.
Việc này Ngưng Hương biết, hơn nữa nàng còn nhớ, vị biểu ca kia tựa hồ trời cho cũng không tệ lắm, lúc trước Thôi thị không chịu cho vay tiền lý do chính là muốn tích góp tiền để cho trưởng tử đi học, sau này lộ phí thi Hương kỳ cũng tốn không ít bạc…
Không đoán được lý do Thôi thị nhắc tới chuyện này, Ngưng Hương tiếp tục dịu dàng trấn an nói: “Nếu là biểu ca, mợ càng không cần phải gấp gáp, huynh ấy mới hai mươi tuổi, năm ngoái lần đầu tiên đi thi có thể là do khẩn trương, lần này có lẽ đã hiểu việc thi cử hơn, với tài năng của biểu ca, chuyện thi tú tài sắp tới nói không chừng mợ còn phải đãi yến tịch đó.”
Nàng không để tâm đến chuyện nhà của cữu cữu, nhưng Đại bá mẫu lại hết sức để tâm, năm ngoái biết được biểu ca thi thất bại, bà hết sức vui mừng đi mua thịt ăn.
Nghĩ đến dáng vẻ hả hê của đại bá mẫu, dáng vẻ tươi cười của Ngưng Hương tăng thêm vài phần thật lòng, rơi vào trong mắt Thôi thị liền thành cháu gái ngoại thực sự tín nhiệm tài năng trưởng tử.
Thôi thị triệt để yên tâm, xê dịch đến bên cạnh Ngưng Hương, thấp giọng nói: “Hương Nhi nghĩ đơn giản quá, kỳ thật năm ngoái biểu ca cháu có thể thi đậu, nhưng không ai nghĩ tới quan lớn chủ trì cuộc thi vậy mà là tham quan, ai biếu kính hắn nhiều hắn mới bằng lòng cho điểm người đó làm tú tài. Biểu ca cháu có bạn cùng trường, bình thường đọc sách không bằng hắn nhưng bởi vì trong nhà chịu xuất tiền cho giám khảo tú tài, chúng ta đều là người đàng hoàng sao có thể nghĩ đến chuyện này, thành ra đã bị trật khỏi bảng một cách uổng phí.”
Ngưng Hương mơ hồ đoán được mục đích Thôi thị, làm bộ như rầu rĩ nói: “Như vậy phải làm sao bây giờ? Năm nay đại nhân chủ khảo vẫn là bọn họ phải không?”
“Còn không phải là hắn sao.”
Thôi thị bất đắc dĩ cầm tay cháu gái ngoại, nhìn hai mắt nàng, giống như hết sức khó mở miệng nói: “Hương Nhi, nghe nói năm ngoái cháu được điều đến phủ Trấn Viễn Hầu bên cạnh thế tử làm việc đúng không? Mặc dù hiện tại đã chuộc thân nhưng dầu gì cũng đã là chủ tớ một thời gian, dù ít hay nhiều cũng đều có chút tình cảm, cháu xem một chút có thể giúp biểu ca cháu đi một chuyến được hay không, cầu xin thế tử đến trước mặt đại nhân chủ khảo nói rõ tình hình được không?”
Cháu gái ngoại bán mình làm nô, bà biết cuối cùng lại được vào Hầu phủ, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ tới cháu gái ngoại là một nha đầu nông thôn lại có may mắn lớn như vậy. Năm ngoái lúc trưởng tử chuẩn bị đi thi, bà hoảng hốt thương lượng cùng trưởng tử đi tới Hầu phủ xem một chút, lỡ may cháu gái ngoại có thể giúp đỡ, nhưng trưởng tử lại kinh thường xin một đứa nha hoàn giúp đỡ, cầu người không bằng mình tự đi thi.
Đương nhiên cuối cùng là tin không vui vẻ gì.
Năm trước trưởng tử thất bại không gượng dậy nổi, Thôi thị lại không dám đề cập đến chuyện cháu gái ngoại, sợ đâm chọt trúng chỗ đau của trưởng tử, năm nay trưởng tử đã khôi phục lại sĩ khí, Thôi thị lại ngẫu nhiên biết được cháu gái ngoại là đại nha hoàn bên cạnh thế tử, tâm tư lại linh hoạt lần nữa. Sợ cầu quá sớm thế tử sẽ quên nên trước khi thi mới cầu xin thế tử, Thôi thị định cuối tháng bảy đầu tháng tám lại cầu xin, ai ngờ cháu gái ngoại vậy mà không nói tiếng nào chuộc thân rồi.
Vậy bà nhất định phải tranh thủ tình cảm cháu gái ngoại cùng thế tử còn chưa phai nhạt mà cầu xin cháu gái ngoại đi tới Hầu phủ một chuyến.