Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 45


Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 45

Edit+Beta: Hà
P/s: Do chị Hằng có việc bận nên tạm thời mình vừa edit+beta luôn. Có j sai sót mong mọi người nhắc nhở. Xin cảm ơn mọi người!
Chuyện đầu tiên Ngưng Hương vừa về đến nhà chính là súc miệng.
Múc tràn đầy một gáo nước đứng súc miệng dưới mái hiên bắc viện.
Tỷ tỷ mới vừa về nhà, A Mộc dính lấy tỷ tỷ, ngồi ở ngưỡng cửa tò mò nhìn nàng, “Sao tỷ tỷ không uống?”
Ngưng Hương cúi đầu phun ra ngụm nước cuối cùng trong miệng, giống như đem nước miếng mà hắn lưu lại trong miệng nàng dưới tàng cây đều phun ra ngoài, lúc này sắc mặt mới bình tĩnh lừa gạt đệ đệ, “Lúc tỷ tỷ cùng Lý ma ma nói chuyện đột nhiên có con trùng bay vào, suốt đường đi đều cảm thấy không được tự nhiên, bây giờ phải súc miệng như vậy chứ lát sau ăn không ngon.”
A Mộc đơn thuần lập tức tin lời tỷ tỷ nói, cười hắc hắc hỏi đó là con sâu gì, buồn cười khi nghe câu chuyện tỷ tỷ kể.
Từ Thu Nhi đang ngồi trên bàn nghe thấy vậy cũng tin , thứ nhất là Lục Thành không giống người xấu, thứ hai là tiểu cô nương mười ba tuổi sẽ không dễ nghĩ tới phương diện kia.
Thức ăn buổi trưa chính là sủi cảo chiên nhân bánh cải thìa, sân trước cộng sân sau của hai nhà rất rộng rãi cho nên Lý thị trồng rau bốn phía, cải trắng, đậu đũa, cà, dưa chuột, gần như chính là thức ăn trong một năm của một hộ gia đình. Cải thìa trồng lớn lên rất nhanh, một khúc thì để ăn còn lại thì xâu thành chuỗi treo ở phía dưới mái hiên sau phơi khô thành cải trắng , giữ lại đầu mùa xuân sang năm làm đồ ăn cho cả nhà.
Nhân bánh cải trắng mềm mại ăn rất thơm, Ngưng Hương cảm giác tài nấu nướng của đại bá mẫu so với nàng dâu nhà bên cạnh tốt hơn, rất lâu nàng chưa được ăn cơm trong nhà, cho nên buổi trưa hôm nay tiểu cô nương một lúc ăn liền hai cái bành, còn uống thêm một chén cháo gà.
Thấy cháu gái hôm nay ăn nhiều như vậy Lý thị liền vui vẻ.
Sau khi ăn xong dọn dẹp phòng bếp một chút rồi mọi người trở lại từng phòng nghỉ trưa.
Ở bên ngoài tâm sự quá nhiều, về đến nhà thì cái gì cũng đều lười suy nghĩ, Ngưng Hương bồi đệ đệ chơi đùa một lát rồi hai tỷ đệ sóng vai nằm ngủ trên giường đặt gần lò sưởi .
Tiếng ve kêu rất lớn vậy mà A Mộc vẫn ngủ rất ngon, còn Ngưng Hương thì mới ngủ được nửa canh giờ thì đã tỉnh bèn nằm bên cạnh nhìn đệ đệ một lát, sờ vào khuôn mặt trắng trẻo non mềm của bé rồi Ngưng Hương lặng lẽ đứng lên, thay bộ y phục mới mang về rồi lại đem đồ của đệ đệ vừa mới thay cùng với đồ lót của nàng cầm ra bên ngoài, ngồi chỗ thoáng mát trước viện giặt giũ y phục.
Nàng vừa giặt xong thì mọi người Lý thị cũng đã tỉnh dậy, hai cha con Từ Thủ Lương và Từ Hòe thì ra ngoài đồng giúp nhà người khác làm việc, còn Lý thị thì ngồi ở trên ghế dưới gốc cây hồng ở tây viện may cho A Mộc một bộ quần áo mới,. Ngưng Hương cũng dẫn đệ đệ và muội muội theo qua ngồi xuống, dạyA Mộc viết chữ còn nàng cùng Từ Thu Nhi và Lý thị cùng thì thiêu thùa may vá.
A Mộc ngồi xổm trên đất, cầm nhánh cây nhỏ trong tay, nhìn xem tỷ tỷ viết chữ gì ở bên kia thì bé viết theo như vậy, viết một nét lại nhìn một nét.
Cuối cùng cũng viết xong một chữ, A Mộc ngẩng đầu lên muốn kêu tỷ tỷ nhìn một chút có sai chỗ nào không, nhưng vừa nhìn lên thì đã thấy ở cửa đông đột nhiên xuất hiện một bé trai so với mình còn nhỏ hơn, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu xanh da trời không có tay, phía dưới là chiếc quần yếm trắng rộng thùng thình. Mà bé trai đi đường vẫn chưa vững, đi một bước thì hà bao đỏ thẫm trước ngực bé cũng lay động theo.
Giống như có chút sợ người lạ, bé quay đầu lại không biết đang nhìn ai, sau đó lại tiếp tục đi vào trong sân, cái đầu nhỏ rất nhanh đã chuyển hướng nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt đen to lúng liếng, cái miệng nhỏ còn đang kinh ngạc, cực kỳ xinh xắn.

“A Nam!” A Mộc hưng phấn kêu lên.
Ngưng Hương cùng mẹ con Lý thị đều kinh ngạc ngẩng đầu.
Bỗng nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm giống như đang ăn trộm thì bị người khác bắt được, A Nam ngẩn người quay đầu lại chạy về phía sau trốn, cái miệng nhỏ nhắn gọi a a, hai cặp chân ngắn lúc la lúc lắc chạy tới cửa, cuối cùng thân thể bổ nhào về phía một cái.
Ngưng Hương gấp đến độ lập tức đứng lên.
Lại thấy ngoài cửa có nam nhân bước nhanh tới, hai bàn tay vững vàng nâng A Nam lên.
Khuôn mặt Ngưng Hương nhất thời trắng bệch, siết chặt giá thêu trong tay.
Lý thị không chú ý tới sự khác thường của cháu gái, kinh ngạc đi về phía trước nói, “Tại sao hai cháu lại đến đây? A Nam hình như đã cao lên rồi thì phải .”
A Nam dựa vào trong lòng phụ thân, bàn tay nhỏ bé siết chặt hà bao trước ngực, đôi mắt to nhìn Lý thị, cảm thấy đây không phải là nương cho bé hà bao mà phụ thân muốn dẫn bé tới gặp, bèn khẽ quay đầu qua nhìn về phía sau lưng Lý thị, sau đó liền nhìn chằm chằm Ngưng Hương không dứt mắt , càng nhìn càng cảm giác đó chính là nương, nương xinh đẹp nhất.
“Nương…” Tiểu tử nhẹ nhàng hô lên, ngửa đầu muốn xác nhận với phụ thân.
Thừa dịp Lý thị đang đi tới gần, Lục Thành lại lần nữa thấp giọng dặn dò nhi tử, “Chính là nàng, nhưng chỉ có thể lén gọi nàng là nương, không được để cho người khác nghe được. Nương xấu hổ, để cho người khác nghe thấy nàng sẽ tức giận, tức giận sẽ không thích A Nam .”
Một tháng này A Nam đã lớn lên không ít, bé cũng dễ hiểu ý phụ thân hơn, ngoan ngoãn gật đầu một cái, đôi mắt mong đợi nhìn qua nương.
Lục Thành ôm A Nam đi ra bên ngoài rồi rất nhanh lại nhấc theo nhất rổ anh đào đi vào, cười giải thích với Lý thị: “Bá mẫu, nhà chúng cháu có trồng vài cây anh đào, vài ngày nay lại kết trái cho nên cháu mang vào trong thành bán mấy lần. Buổi sáng lúc đưa đại cô nương về thì chỉ còn lại một ít nên cháu không đưa, về nhà cháu đã hái thêm ít nữa, bởi vì cũng bán đủ rồi mà những quả này màu sắc không bằng nên không mang đi bán được, mong ngài đừng ghét bỏ.”
Lý thị nhìn vào chiếc rổ trong tay hắn, anh đào bên trong quả thật còn trắng một chút.
Nhưng dù trắng thì cũng là đồ tốt, ở trấn trên bán anh đào tận hai mươi mấy văn một cân, Lục Thành đưa tới nói ít nhưng cũng phải là mười cân.
Mười cân chính là ba lượng bạc đó.
Lý thị lập tức cự tuyệt, trừng mắt với Lục Thành: “Không được, đắt tiền như vậy cháu đưa một hai cân thì ta sẽ nhận, nhưng hái nhiều như vậy tới đây làm gì, nhanh cầm về bán ít tiền tích góp cho A Nam chúng ta cưới vợ, A Nam nói có đúng không?”
Cười ha hả đi tới sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nam.

A Nam nghiêng đầu trốn ở trên vai phụ thân.
Thây tiểu tử thúi vẫn còn chê bà, Lý thị tức giận vỗ vào cái mông nhỏ của bé một cái.
Lục Thành nghe Lý thị nói thì trong lòng cảm thấy buồn cười, hắn làm cha mà vợ còn chưa cưới được đây, A Nam thì gấp cái gì.
Lúc này A Mộc đã chạy đến , Lục Thành để A Nam xuống để hai đứa bé chơi với nhau, còn hắn trực tiếp xách rổ vào trong phòng bếp của Từ gia. Lý thị ngăn không được hắn đành bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi rồi, hiếm khi đại nhân mang đồ đến, chúng ta đành giữ lại vậy, nhưng về sau không được phép đưa đồ tốt vậy cho chúng ta nữa, chúng ta cũng không phải là lão gia hay phu nhân ở trong thành, ăn cái này cũng uổng phí.”
Haiz, nếu như buổi sáng cháu gái không gặp Lục Thành đang bán anh đào thì có lẽ Lục Thành cũng sẽ không đưa đến đâu, có lẽ là bị cháu gái nhìn thấy nên Lục Thành mới khách khí đưa đúng không? Thật là hiểu chuyện mà, nếu không như vậy thì sao hắn đi vườn trái cây Ngô gia làm việc thì cuối mỗi ngày đều phải là người cuối cùng ở lại, còn trở thành nhị quản sự chứ.
Bà đành đi hậu viện tìm một cái rổ không để Lục Thành đổ anh đào vào.
Trong sân, A Nam ngoan ngoãn để “A Mộc thúc thúc” dắt , đôi mắt trông mong nhìn về phía Ngưng Hương.
Ngưng Hương nhìn bé trai đang đi tới gần, không hiểu thủ đoạn của Lục Thành lần này là gì?
Nói cái gì mà sẽ không bám theo nàng nữa, vậy thì vì sao mới qua một buổi trưa thì hắn lại đưa anh đào tới đây?
Còn mang theo A Nam đến!
Trong lòng tức giận, Ngưng Hương nhẫn tâm xoay người, khom lưng cầm lấy giỏ may vá lên nói với Từ Thu Nhi: “Thu Nhi bồi A Nam chơi một lát đi, bụng tỷ có chút không thoải mái nên vào phòng trước.”
Nói xong chạy thẳng về phía phòng mình, không muốn đi về phía đông viện bên kia.
Sắp tới gần mà nương lại muốn đi , A Nam sốt ruột há to mồm vừa định gọi nương, nhưng chợt nhớ lại lời phụ thân vừa mới dặn dò, A Nam mím miệng, sau đó hít vào rồi lại mở miệng kêu Ngưng Hương, “Cô cô!”
Trước là A Mộc dắt bé đi, hiện tại đã biến thành bé dắt lấy A Mộc chạy theo Ngưng Hương.
Nghe được từ “cô cô” xa lạ trong miệng bé trai, Ngưng Hương lại mềm lòng từ từ xoay người lại.
“Ôm!” A Nam thấy có hy vọng bèn nâng lên một cánh tay khác vươn về phía nàng.

Đôi mắt đen của bé trai lúng liếng sạch sẽ lại trong suốt, Ngưng Hương nghĩ tới thân thế của bé thì không bước tiếp nữa, ngồi xổm xuống.
A Nam lập tức tách A Mộc ra, vui vẻ chạy nhanh vài bước nhào vào trong lòng Ngưng Hương.
“A Nam còn nhớ cô cô không?” Ngưng Hương lặng lẽ lau mắt, cười hỏi tiểu tử.
A Nam nhìn nàng không chớp mắt, giống như đối với nương này bé hết sức hài lòng, trả lời bằng cách giơ hà bao nhỏ của mình lên, “Tiền!”
Ngưng Hương mỉm cười, tay xoa bóp bên trong quả nhiên còn đặt hai đồng tiền.
Dư quang nhìn về phía Lục Thành đang đi tới bên này, Ngưng Hương lập tức ôm lấy A Nam chỉ vào trong phòng: “Bên ngoài nóng lắm, cô cô ôm A Nam vào nhà chơi nhé.”
Nàng thích A Nam, nhưng sẽ không để cho Lục Thành mượn A Nam có cơ hội đến gần nàng.
Ai ngờ mới đi hai bước thì Lục Thành đột nhiên gọi nàng, “Đại cô nương, chúng ta phải đi rồi, nếu như nàng thích A Nam thì ngày khác ta lại dẫn bé đến.”
Ngưng Hương cứng đờ, tiếp theo gương mặt đỏ lên .
Xấu hổ .
Nàng cho rằng Lục Thành mang A Nam đến chính là muốn kiếm cớ ở lại chơi, ỷ vào A Nam mà đi vào trong nhà nàng, nhưng vừa rồi Lục Thành lại nói bọn họ phải đi bây giờ sao? Nhưng nàng lại vội vàng ôm A Nam vào trong nhà không phải là lộ vẻ nàng muốn dùng A Nam để giữ hắn sao?
“Nóng!” Một bàn tay nhỏ bé mát lạnh không hề báo trước dán lên mặt nàng, nhẹ nhàng sờ.
Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của A Nam, sau lưng chính là Lục Thành chẳng biết lúc nào đã tiến lại gần, hắn nhìn nàng, bên trong đôi mắt hoa đào vô cùng bình tĩnh, không có ý đeo bám cũng không có mỉa mai.
Nhưng Ngưng Hương lại cảm thấy rất mất mặt.
Có lẽ hắn chỉ là đơn thuần đến đưa anh đào, hắn đã chặt đứt suy nghĩ đối với nàng, không có nghĩa là cũng sẽ đoạn tuyệt với đại bá phụ và đại bá mẫu, hơn nữa hắn quả thật có lý do tới đây một chuyến để đưa anh đào, bởi vì Thu Nhi cũng nhìn thấy trên xe hắn có anh đào.
Hắn đối với người và vật vẫn luôn chu đáo như vậy.
Trên mặt nàng lúc đỏ lúc trắng , Ngưng Hương khom lưng để A Nam xuống, sờ đầu bé nói: “Vậy A Nam về nhà đi.”
Nhìn thấy trong mắt của bé tỏ vẻ không muốn, nhưng trước mặt Lục Thành nàng lại nói không nên lời kêu A Nam ngày khác lại đến chơi.
A Nam mới vừa nhìn thấy nương nên không muốn đi, còn muốn nhào vào người nàng.
Lục Thành vượt lên trước ôm con trai đứng lên, nhỏ giọng nói: “A Nam không về nhà thì tướng quân sẽ bay mất đó.”

Nhớ lại chú chim to ở nhà, A Nam nhìn trời rồi nóng nảy nghiêng đầu hướng về phía cửa dùng sức.
Ngưng Hương không thấy nhưng nàng nghe được rất rõ ràng, tự giễu trong lòng càng sâu.
Ngay cả A Nam dính nàng như vậy cũng không thèm nàng nữa, nàng dựa vào cái gì mà cảm thấy Lục Thành đến tìm nàng ?
Còn tự cho là đúng mà tránh né, trong lòng Lục Thành nhất định là đang chê cười nàng rồi?
Rốt cuộc cũng không đợi nữa, Ngưng Hương nhặt giỏ may vá lên, tiếp tục đi vào trong.
“Từ cô nương.” Lục Thành ôm A Nam ngăn nàng lại, nhìn vẻ mặt Từ Thu Nhi đứng dưới gốc cây hồng đang tìm tòi nghiên cứu bọn họ, Lục Thành hạ thấp giọng, nhanh chóng nói: “Ta nghĩ mấy lần đưa nàng trở về thì ngoài cửa thành những người đứng chờ xe đa có người nhận ra hai chúng ta, biết rõ nàng thường thường ngồi xe lừa của ta về nhà. Vậy nên buổi sáng ở cánh rừng bên cạnh… Có lẽ có người có thể đoán được.”
Trong lòng Ngưng Hương chấn động, giỏ may vá trong tay rớt xuống, Lục Thành nhanh tay nhanh mắt lanh lẹ đỡ lấy.
Trong đầu Ngưng Hương chỉ còn lại một chuyện.
Ngày mai nàng làm sao có thể ngồi xe của Quách lão tam trở về đây?
Trên xe vẫn luôn là nam nhân chiếm đa số, cho dù chỉ là suy đoán nhưng bọn họ sẽ dùng ánh mắt gì nhìn nàng đây?
Trừ phi nàng không ngồi xe của Quách lão tam, nhưng nàng phải đi đâu tìm xe trở về thành đây? Khoảng cách đường về cũng chỉ bốn mươi dặm, nàng tự đi về cũng được, nàng không sợ mệt mỏi, nhưng lỡ may gặp kẻ xấu thì sao, đoạn đường này đi qua rất ít thôn khác, phần lớn đều là đất hoang không người.
“Ngày mai chúng ta còn có vài rổ anh đào muốn bán, ta biết nàng không muốn gặp ta, ta sẽ để Tam đệ đưa nàng đi, hắn mới mười ba tuổi mà tính tình lại như hũ nút, lại thành thật, ta se kêu A Đào bồi nàng, nàng cũng không cần lo lắng.” Lục Thành cúi đầu bóp tay con trai, có chút tự giễu nói, “Chỉ là vội bán anh đào nên sáng mai giờ dần phải xuất phát rồi, nếu nàng đồng ý thì ta kêu Tam đệ tới đón nàng.”
Ngưng Hương do dự.
Bên kia Lý thị tò mò đi tới, “Các cháu nói chuyện gì thế?”
Lục Thành thành thật nói hắn đang hỏi Ngưng Hương có muốn đi nhờ xe hắn về hay không.
Lý thị vừa nghĩ một chút liền đáp ứng thay cháu gái, “Vậy thì cùng đi đi, buổi chiều trời rất nóng đỡ phải gấp rút lên đường.”
Đỡ một ngày phơi nắng không nói, lại còn có thể bớt vài văn tiền đi xe.
Tác giả có lời muốn nói: Lục nhị: Ta không phục, vì sao không để cho ta đưa chị dâu vào thành!
Lục tam: Bởi vì ta thành thật, sẽ không bắt nạt Hương nhi tỷ tỷ.
Lục Thành gâu gâu: … Đều ở nhà đợi đi, hai đệ cho rằng ta sẽ để hai đệ chiếm tiện nghi sao!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.