Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 44
Edit: Hà
Lục Thành là một đại nam nhân hai mươi hai tuổi.
Nếu tính là người trong thôn bình thường so với nhà bình thường thì cũng đã thành thân, nhưng hắn đã vào tuổi này mà vẫn chưa thành thân cũng là tương đối hiếm thấy. Trừ phi là có bộ dạng thực sự không dễ nhìn, hoặc là trong nhà nghèo cho nên nhà gái không muốn gả, bình thường vừa hai mươi đều đã lập gia thất.
Lục Thành cũng không nôn nóng cưới vợ, một lòng nghĩ muốn tích góp ít tiền nuôi gia đình, nhưng sau khi gặp được Ngưng Hương, trong lòng hắn chỉ còn lại chuyện cưới vợ mà thôi, ban ngày nhớ nàng, buổi tối càng muốn có nàng hơn, nhu cầu nam nhân ở phương diện kia giống như đã bị đè lại đã nhiều năm, hiện tại đột nhiên đã tìm được lối ra đành tiết ra miệng, lúc bộc phát thì tất nhiên càng mạnh hơn so với người bình thường.
Huống chi người hắn thích còn là cô nương ngàn dặm mới tìm được một, toàn thân lại không có chỗ nào không câu dẫn người.
Vì vậy Ngưng Hương càng giãy dụa thì hắn càng áp nàng chặt hơn, lồng ngực dày như bức tường đang nghĩ cách nghiền nàng, mà nàng thì sức yếu, thân thể lại yếu đuối bị áp sát vào trên cành cây, cảm nhận rất rõ đôi chân thô to của nam nhân dán sát vào người làm cây dương thụ nàng rung lên.
Trời nắng chang chang không một cơn gió, trong rừng những cành cây khác đều đang ủ rũ, còn cành bên này lại bị buộc đung đưa theo từng tiết tấu của họ.
Chim chóc đều bị kinh động bay đi mất, mà cái lồng ở trên đầu của hai người cũng đã sớm rơi xuống.
Sống lưng màu lúa mạch bóng loáng hiện ra, nam nhân chỉ còn mặc cái quần, một tay ôm chặt eo nhỏ người yêu, tay kia lại không biết đặt ở đâu. Nếu nhìn từ đàng xa chỉ thấy phần eo lộ ra ngoài, hoàn toàn không nhìn thấy cô nương, giống như nam nhân đang ôm cây to cọ cọ, khuỷu tay phải khẽ lay động, dựa theo biên độ kia giống như là đang xoa cái gì.
Lục Thành biết tay mình đặt ở đâu.
Đặt ở chỗ hắn đã từng vô tình đụng phải, vô tình nhìn thoáng qua chỗ ấy, lúc đó hắn còn nghĩ tới bánh bao, bây giờ đụng phải Lục Thành mới phát hiện mình thật sự là người nhà quê chưa từng trải mùi đời. Bánh bao sao có thể so với nàng? Chỉ sợ nếu đây là bánh bao thì hắn đã sớm nhào nhặn thành từng mảnh vụn, làm sao giống như bây giờ…
Đây là chỉ đụng chạm cách y phục, nếu như dò xét vào trong sẽ là mùi vị gì đây?
Lý trí đã hoàn toàn biến mất, chính nhờ vào lòng kích động mà nhao nhao muốn thử thì đột nhiên trong miệng nếm được mùi máu.
Lục Thành hoảng sợ ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ nàng làm sao thì trên mặt đột nhiên ăn một cái tát thật mạnh.
Không đau nhưng lại đánh cho lý trí của hắn trở về.
Lục Thành cúi đầu liền thấy nàng ngã ngồi dưới đất, cái trán chống đỡ trên hai đầu gối, hai tay che mặt khóc hu hu, khóc như muốn trút ra hết nước mắt, như cô nhi bị người khác khi dễ lại không nhà để về.
Nhiệt độ trên người nhanh chóng bay đi hết, nghe thấy tiếng khóc nàng hết sức day dứt, Lục Thành cảm thấy hối hận, ngồi xổm xuống đỡ nàng, “Hương nhi…”
“Cút!” Ngưng Hương ngẩng đầu hung hăng đẩy hắn.
Lục Thành ngồi bên cạnh không cân bằng tốt bị nàng đẩy một cái lảo đảo một bước lui về phía sau, kinh ngạc nhìn đôi môi nàng phát sưng lại còn chảy máu, chật vật đáng thương. Rốt cuộc hắn đã ý thức được mình làm chuyện gì, Lục Thành thực sự hối hận, vội vã quỳ đến trước người nàng, “Hương nhi…”
“Ba” một tiếng, Ngưng Hương dùng hết sức lực toàn thân lại cho hắn một bạt tai. Nàng cực hận, lúc đánh hắn thân mình nàng đột nhiên nâng lên cao, cho nên tát này so với lúc nãy lại vang lên nặng hơn.
“Súc. Sinh!”
Đánh còn chưa đủ, Ngưng Hương đỏ mắt phun một ngụm nước bọt vào hắn, tiếp theo cũng không thèm nhìn hắn mà đỡ gốc cây nghiêng ngả đứng lên, xoay người liền chạy nhanh về hướng đường lớn bên kia, chỉ muốn mau chóng rời khỏi rừng cây thì mới nhớ lại y phục trên người còn loạn. Ngưng Hương cúi đầu sửa sang lại nhìn thấy y phục bên trái đã nhăn nhó, nghĩ đến vừa rồi bị hắn thô lỗ khi dễ, Ngưng Hương lại bi phẫn ngồi xổm trên đất bật khóc thành tiếng.
Nàng thực sự cho rằng Lục Thành là người tốt, nhưng hắn đối xử tốt với người khác cũng không chứng tỏ hắn sẽ đối xử tốt với nàng.
Nếu như hắn thật sự thích nàng, vậy không nên không để ý suy nghĩ của nàng mà cưỡng bách nàng, mấy lần hắn như vậy đối với nàng, vậy hắn cùng với Bùi Cảnh Hàn có gì khác nhau? Hắn còn không bằng Bùi Cảnh Hàn, ít nhất đời trước lúc Bùi Cảnh Hàn lần đầu tiên bắt nạt nàng chỉ đè ép thân nàng, không có chạm vào ngực nàng.
Nếu như hắn là Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương sẽ hận sẽ chán ghét sẽ không cảm thấy thất vọng, nhưng Lục Thành…
Không trách bọn họ, không trách bọn họ, đều do gương mặt này của nàng, chỉ trách khuôn mặt ma quái này của nàng câu dẫn nam nhân, câu dẫn từ con cháu quan lớn đến hán tử nhà nông đều muốn ức hiếp nàng!
Đời trước lần lượt chịu đựng Bùi Cảnh Hàn là vì hy vọng có đường rời phủ, đời này lại đụng phải Lục Thành, chỉ sợ cho dù nàng rời khỏi Hầu phủ nhưng chỉ cần Lục Thành không buông tha nàng, không phải nàng vẫn không được bình an như cũ sao?
Bọn họ muốn chính là gương mặt này của nàng, nếu không có nó thì tốt rồi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn thấy nhánh cây khô bên cạnh, nàng cầm lấy định cào lên mặt mình.
“Nàng điên rồi!” Lục Thành đang đuổi tới lại cho rằng nàng muốn đâm vào cổ tìm cái chết, hù dọa hắn muốn rơt tim ra ngoài, vài cái đã đuổi tới gần kịp thời nắm lấy cổ tay nàng, đoạt lấy nhánh cây kia ném thật xa, thuận thế đem cô nương quỳ trên mặt đất kéo đứng lên, cầm tay nàng trừng mắt rống lên, “Chỉ vì ta mạo phạm nàng một lần mà nàng liền tìm chết sao?”
Hắn biết hắn sai rồi, nhưng rốt nàng ghét hắn, không muốn gặp hắn đến mức độ nào, cho nên mới thà rằng chết cũng không để cho hắn có cơ hội chuộc tội chứ?
Nếu như nàng đối với hắn có một chút thiện cảm thì nàng sẽ không nghĩ tới cái chết!
Bị nàng tát hai bạt tai nhưng cũng không làm hắn buồn bực vì hành động tự sát của nàng, khiến hắn khó chịu đến mức…
Nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch thê thảm đầy nước mắt của nàng, Lục Thành không có cách nào phát hỏa với nàng, đành một quyền đánh vào thân cây bên cạnh.
Ngưng Hương bị hù dọa sợ run cả người, theo bản năng nhìn sang thì thấy mu bàn tay hắn chảy đầy máu.
Lá gan Ngưng Hương trước giờ không lớn, hiện tại lại thấy Lục Thành chảy máu, nàng đột nhiên sợ hãi, khó có thể tưởng tượng nếu vừa rồi cành cây đó quẹt ở trên mặt mình sẽ đau đớn cỡ nào, trong nháy mắt lại nghĩ tới lúc này đệ đệ cùng cả nhà đại bá mẫu đang đợi nàng về.
Đi tìm cái chết chỉ khi bị áp bách gian nan không chịu nổi mới xúc động có ý niệm đó trong đầu, có người trong cơn xúc động không có người ngăn cản bỗng nhiên ngơ ngẩn cuối cùng lại chết thật, lại không biết có ai biết hắn hối hận hay không, có người thì bị người khác ngăn cản đến khi xúc động vừa qua thì không cần người khuyên mà bản thân đã hối hận trước.
Ngưng Hương chính là vì cuộc đời này lại có người bắt nạt nàng cho nên mới thiếu chút nữa không chịu nổi
Bây giờ có người đem nhánh cây cho nàng, nói cái gì đi nữa nàng cũng sẽ không cào làm bị thương chính mình.
Không đáng, không đáng bởi vì chuyện này mà hành hạ bản thân để cho cả nhà lo lắng.
Không phải là chỉ bị Lục Thành chiếm tiện nghi một lần sao? Lại không phải chưa từng trải qua, coi như bị một con chó khác gặm là được rồi.
Sau khi suy nghĩ minh bạch, mắt Ngưng Hương lại hướng về bao đồ còn đang treo trên cây của mình, nàng lần nữa đi về phía đó, nhặt nhánh cây tương đối dài cách đó không xa chuẩn bị móc bao đồ xuống.
“Ta không chạm vào nàng nữa có được không?!”
Mắt thấy nàng còn muốn đi tìm cái chết, Lục Thành nghẹn muốn hộc máu, đi tới đá một cước bay nhánh cây kia, mảnh cây vỡ vụn xẹt qua bả vai nàng oán hận nói: “Ta không chạm vào nàng, nàng không thích ta, ta cũng vậy không bám nàng nữa, như vậy nàng hài lòng chưa?”
Lúc hắn còn đang đuổi theo thì Ngưng Hương đã rũ mắt xuống, nghe thấy hắn nói như vậy mắt nàng lóe sáng lên.
Đúng rồi, hắn vừa mới hiểu lầm nàng muốn tìm cái chết đúng không?
Cắn cắn môi, Ngưng Hương quét mắt qua mu bàn tay hắn đang bị thương, không nói gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, giống như khúc gỗ đứng đó vẫn chưa nghĩ thông suốt, Lục Thành nhìn mà tự trách, lại còn đau lòng không thôi.
Hắn thật sự rất thích nàng, xúc động phạm sai lầm cũng là bởi vì thích nàng.
Nhưng nàng không cần hắn, thà rằng chết cũng không cần hắn.
Lục Thành ngửa đầu nhìn trời, một hồi lâu mới thở một hơi thật sâu, buông vai nàng ra, trầm giọng khuyên nhủ: “Ta thực sự sẽ không bám theo nàng nữa, nàng cũng đừng có ý nghĩ ngốc nghếch mà đi tìm cái chết, A Mộc mới năm tuổi, nàng chết thì thằng bé phải làm sao bây giờ?”
Nhắc tới đệ đệ, Ngưng Hương nghiêng đầu, ủy khuất nghĩ đến đệ đệ ruột sống nương tựa lẫn nhau liền nhịn không được rơi nước mắt.
Lục Thành biết nàng đã không còn muốn tìm cái chết , hắn nhìn nàng một cái rồi đi đến dưới tàng cây, rồi lại đem bọc đồ của nàng lấy xuống, khoác ở trên vai mình nhìn nàng nói: “Đi thôi, một lần cuối cùng ta đưa nàng về nhà, xe Quách lão tam đã qua, nàng như thế trở về nhất định sẽ khiến Thu Nhi suy đoán chúng ta có phải là đang tức giận nhau hay không, dù sao về sau cũng không gặp lại, tội gì trước khi chia tay lại khiến bọn họ suy nghĩ lung tung?”
Ngưng Hương nhìn ống quần của hắn, chậm rãi gật gật đầu.
Người này lúc không bắt nạt nàng thì làm việc thật là chững chạc .
Hận hắn sao?
Lúc ấy là hận, nhưng bây giờ khóc lóc xong cũng đã khiến hắn quyết định dừng tay, Ngưng Hương chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, chỉ mong hắn nói được làm được.
Sẽ làm được sao?
Hắn đối với Phùng cô nương tín nghĩa như vậy mà.
Một đường không lời đi đến bên cạnh xe lừa, Lục Thành đem bọc đồ của nàng trả lại cho nàng, “Lên xe đi.”
Ngưng Hương tiếp nhận bao đồ, nhìn cái dốc cao thấp giọng nói:”Tới đường lớn rồi lên.”
Lục Thành không kiên trì nữa mà dắt xe lừa cua quẹo, đầu cũng không quay lại lên dốc.
Ngưng Hương yên lặng đi sau lưng hắn.
Rất nhanh đã đến trên đường, Ngưng Hương thấy hắn đứng phía trước đợi nàng nàng liền lên xe trước, quay mặt về phía sau xe.
Lục Thành nhìn nàng một cái, mím môi, tiếp tục đánh xe.
Xa xa nhìn thấy tỷ đệ Từ Thu Nhi đang ở cửa ngã ba phía trước chờ nàng, Lục Thành mới nhìn phía trước tạ lỗi với nàng, “Chuyện hôm nay là ta có lỗi với nàng, ta biết ta làm như nào nàng cũng sẽ không tha thứ cho ta, nhưng ta thật lòng hy vọng nàng có thể sớm ngày ra ngoài phủ tự do tự tại, Từ cô nương, nàng bây giờ còn thiếu bao nhiêu bạc, ta cho nàng mượn được không?”
“Không cần, ta tích góp được rồi.” Ngưng Hương ngồi sau xe nói, giọng nói xa cách.
Lục Thành thức thời ngậm miệng lại, đến trước Từ Thu Nhi với A Mộc mới thân mật như trước.
Từ Thu Nhi đã đoán hắn có ý với Đường tỷ, lên xe sau hướng về Ngưng Hương nháy mắt ra hiệu, bởi vì Ngưng Hương bị Lục Thành làm bị thương phía trong khóe môi cho nên tiểu cô nương cũng không nhìn ra khác thường.
Ngưng Hương giả vờ như không thấy, cười hỏi chuyện gần đây trong nhà, một phút đồng hồ sau thì tỷ đệ ba người xuống xe, vẫn như mấy lần trước tạm biệt Lục Thành.
Lục Thành gật đầu rồi tự mình đánh xe đi trước.
Sắp tới đầu thôn Liễu Khê, hắn chợt nhớ tới trên xe còn có anh đào hắn để cho nàng.
Lục Thành quay đầu lại nhìn thì thân ảnh tỷ đệ Từ gia xa xa đã sớm biến mất.
Nhìn lại rổ anh đào, Lục Thành cười khổ, kỳ thật hắn muốn đưa nhưng chắc nàng cũng không chịu nhận rồi?
Sự hào hứng ban đầu đã trơ trụi trở về nhà.
A Nam đang ngồi xổm trong sân xuỵt xuỵt thì thấy phụ thân đã về, tiểu tử cao hứng gọi to phụ thân.
Vừa qua một tuổi A Nam càng ngày càng lớn, có thể tự mình nghiêng ngả đi một đoạn đường, cũng sẽ gọi phụ thân.
Nhìn thấy nhi tử hoạt bát đáng yêu, trong lòng Lục Thành hơi thư thái một chút, xuống xe tháo dây buộc lừa cẩn thận rồi mới đi đến bên cạnh nhi tử, hôn bé thật mạnh, “A Nam có nhớ phụ thân không?”
A Nam ngoan ngoãn gật đầu, hôn xong phụ thân thì cái đầu nhỏ nhìn về hướng xe lừa, chỉ anh đào cười hưng phấn, vô tình hạ chân vừa vặn đụng phải bên hông Lục Thành bị Ngưng Hương làm bị thương.
Mùi vị dưới tàng cây đè nàng lần nữa vọt lên tới ngực.
Lục Thành cúi đầu, sờ tay lên hà bao treo trên cổ nhi tử, nhẹ giọng hỏi nhi tử, “A Nam còn nhớ ai cho con vật này không?”
“Nương!” A Nam trong trẻo nói, cho dù bé đã quên “mẫu thân” là ai, có bộ dạng như thế nào.
Lục Thành sờ đầu nhi tử, tia sáng tối tăm di chuyển bên trong đôi mắt đào hoa.