Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 139
Edit:Hà
“Nương, tướng quân!”
Sáng sớm cuối xuân trời xanh như được gột rửa, A Nam ngồi ở trong ngực nương ngước đầu lên, chỉ tướng quân đang bay cao trên bầu trời cho nương xem.
Ngưng Hương ngửa đầu liền thấy bầu trời xanh thăm thẳm, một con chim ưng đang dang đôi cánh xuôi theo bầu trời, phảng phất như không nhúc nhích mà chỉ lướt đi theo gió bay cao, thoạt nhìn chỉ là một điểm đen nhưng Ngưng Hương lại biết, diều hâu này tên là tướng quân được Lục gia nuôi gần một năm, từ móng vuốt đến đỉnh đầu đã có cao chừng hai thước, lúc đôi dang ra còn dài hơn ba thước, thoạt nhìn rất hung mãnh.
May mắn duy nhất chính là tướng quân vô cùng thông thái, cho phép Lục Thành và A Nam chạm vào nó, nó không thích những người Lục gia khác lại gần, nó không công kích mà chỉ uỵch cánh bay lên nóc nhà, đến nỗi người ngoài khi nhìn thấy tướng quân cơ hồ đều bị dọa chạy, ai có lá gan đến gần nó cũng bị hai mắt lóe hàn quang sắc bén dọa sợ.
“Con cũng muốn bay.” Nhìn chim yêu của mình, A Nam lẩm bẩm, lòng mắt trắng đen rõ ràng trong mắt phượng chiếu ngược bóng dáng nho nhỏ của tướng quân.
“A Nam không có cánh thì làm sao bay được?” Chu Ngọc cầm mắt cá chân A Nam quơ quơ, cười hỏi.
A Nam nhìn nàng suy nghĩ một chút, nghiêng đầu chỉ Lục Thành đang đánh xe: “Phụ thân mua!”
Bé muốn nương, phụ thân liền đem nương về nhà ở, muốn con quay, phụ thân cũng mua về cho bé, phụ thân lợi hại nhất.
Chu Ngọc cười ha ha, trêu ghẹo biểu ca: “Đại biểu ca, muội cũng muốn có cánh, huynh cũng mua cho muội một đôi nhé, cánh của muội phải đẹp một chút.”
Lục Thành quay đầu lại nhìn mọi người trên xe, cười mà không nói.
Lục Ngôn ngồi trên càng xe còn lại bên cạnh huynh trưởng, ngửa đầu nhìn tướng quân đang bay cao, bên trong mắt hoa đào một mảnh trong vắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Xe lừa từ từ dừng ở bên ngoài vườn trái cây.
Ngoại trừ Lục Thành, Ngưng Hương, Lục Ngôn và Chu Ngọc, còn lại A Đào, A Mộc và A Nam đều là trẻ con, bọn nhỏ rất thích ở vườn trái cây chơi đùa, không hiểu tình thú ngắm hoa. Lục Thành nhìn tất cả mọi người lớn nhỏ sau đó ôm lấy A Nam, nhìn Chu Ngọc nói: “A Nam và A Mộc đi chậm, ta với tẩu tử muội dẫn bọn chúng đi chơi, muội mang A Đào tùy ý đi dạo đi, con đường ở khu vườn này muội cũng đã biết, cẩn thận một chút đừng để bị mắc vào nhánh cây.”
Ngốc tử cũng biết hắn có ý tứ gì khác, Chu Ngọc ý tứ sâu xa nhìn soi mói hắn, Ngưng Hương đỏ mặt xoay qua chỗ khác, lúc xoay người không quên trừng Lục Thành một cái.
“Đi thôi, chúng ta qua bên kia ngắm hoa.” Chu Ngọc thức thời dắt tay biểu muội dẫn A Đào đi .
Ánh mắt Lục Thành chuyển qua nhị đệ, đưa cho Lục Ngôn một ý “đệ thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó”.
Lục Ngôn xuy một tiếng, dứt khoát làm người tốt làm đến cùng, hướng về A Nam đưa tay nói: “A Nam, nhị thúc ôm con đi xem sóc nhé?”
A Nam vốn hết sức thích nhị thúc, chỉ là phân lượng của nhị thúc chỉ đánh không lại phụ thân và nương, cộng thêm sóc có thể tạm thời hấp dẫn bé, tiểu tử không chút do dự hướng về nhị thúc dang tay ra. Lục Ngôn ôm cháu trai vào lòng, lại cúi đầu hỏi A Mộc mặt đã tràn đầy mong đợi, “A Mộc có đi không?”
“Đi!” A Mộc hưng phấn nói.
Vì vậy Lục Ngôn liền ôm một đứa dắt một đứa đi về hướng vườn hạt dẻ bên kia.
“Có huynh đệ thật tốt.” Vướng bận đều đã đi hết, Lục Thành cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thê tử.
Ngưng Hương không nói đúng sai, mắt hạnh dời về phía vườn hoa như mây.
Lục Thành không trì hoãn nữa, hắn dắt nàng từ từ đi lên phía trước, Ngưng Hương nhìn hoa, hắn nhìn nàng.
Bị cặp mắt hoa đào cứ nhìn chằm chằm vào mình, Ngưng Hương muốn chuyên tâm ngắm hoa cũng không thể tập trung sự chú ý, nàng đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, nhỏ giọng giận hắn, “Đến đây ngắm hoa mà chàng cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
Mới vừa thành thân hắn như vậy thì dễ hiểu, nhưng dù sao cũng đã hơn nửa tháng rồi, hắn giống như vẫn chưa nhìn đủ vậy. Như hai người lần đầu tiên gặp mặt.
“Nàng còn đẹp hơn so với hoa.” Nếu nàng đã hỏi, Lục Thành liền đem lời trong lòng nói ra, hắn dừng bước chân ôm người vào trong ngực, một tay ôm eo nàng, một tay khẽ vuốt khuôn mặt trắng hồng của nàng, thấy lông mi nàng loạn chiến ngượng ngùng nhắm mắt lại, Lục Thành mới cúi đầu nói: “Hương Nhi, còn nhớ lúc năm ngoái chúng ta ở vườn trái cây gặp mặt không?”
Ngưng Hương còn nhớ, lúc ấy Bùi Cảnh Hàn mang nàng cùng Tố Nguyệt đến ngắm hoa, gặp được Lục Thành.
“Khi đó ta đã thích nàng rồi, hoặc là nói lần đầu tiên chở nàng về nhà ta đã vừa ý nàng.” Ngón tay Lục Thành nhẹ nhàng quanh quẩn ở khóe mắt nàng, giống như đang mời gọi nàng mở mắt ra, nàng quả thực mở mắt, mắt hạnh ngập nước nhìn hắn, lúc đó tay Lục Thành mới thỏa mãn chuyển qua nơi khác, tiếp tục nói: “Cho nên ta mới uyển chuyển hỏi thăm nàng khi nào có thể chuộc thân.”
Ngưng Hương kinh ngạc cố gắng hồi tưởng đoạn đối thoại lúc ấy, mình quả thật đã bị Lục Thành lấy lí do mùa thu hái trái cây làm đề dẫn cho cuộc nói chuyện chuộc thân.
Người nàythật sự là giảo hoạt.
Trong lòng ngọt ngào, nàng nhìn xung quanh một chút rồi kéo tay Lục Thành sờ mặt nàng xuống, nhỏ giọng nói: “Đừng để người khác nhìn thấy.”
Lục Thành ừ, thông minh lôi nàng đến sau gốc cây ăn quả tương đối tươi tốt, đè nàng trên thân cây, dán trán hắn lên trán nàng hỏi: “Biết ngày đó khi các nàng đi rồi, ta nghĩ đến chuyện gì không?”
Ngưng Hương không biết nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt hắn dần dần rực nóng lên, nàng có thể đoán nhất định là chuyện không đứng đắn.
“Ta nghĩ nếu như có cơ hội, ta nhất định phải mang nàng tới đây ngắm hoa, chỉ có hai chúng ta, trước tiên ta cùng nàng ngắm hoa, sau đó lại kéo nàng đến sau gốc cây, khí lực nàng nhỏ, cho dù nàng tránh thế nào cũng không thoát khỏi ta, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc ta xâm lược… Hoa như mưa rơi xuống trên lưng nàng…”
Nói đến một nửa liền đè hai tay nàng lại, không cho nàng bịt lỗ tai, tùy ý để nàng trốn tránh nghiêng đầu sang hướng khác, hắn đuổi theo nàng, bức nàng từng chữ từng câu đều nghe rõ, nghe rõ tưởng tượng có chút thô bỉ vô sỉ của hắn.
Sau đó Ngưng Hương kinh hãi phát hiện Lục Thành không chỉ là muốn, hắn quả thật đúng là muốn làm.
“Lục Thành!” Ngưng Hương luống cuống dùng hết khí lực đẩy hắn, cố gắng giảng đạo lý cùng hắn, “Lục Thành, lỡ bọn A Nam trở lại bất ngờ nhìn thấy làm sao bây giờ? Các biểu muội đi vòng qua bên này làm sao bây giờ? Chàng không sợ bị người khác bắt gặp nhưng chàng thay ta suy nghĩ được không?”
Nàng ủy khuất, sợ hãi muốn khóc.
“Được, ta nghe lời nàng.” Lục Thành cũng không dự định lúc này quấn lấy nàng, thấy nàng đã gần như sụp đổ, hắn mới dịu dàng ôm lấy nàng, vừa trấn an vừa vỗ lưng nàng nói: “Bây giờ ta sẽ nghe lời nàng, vậy lát nữa nàng cũng phải đáp ứng ta, chờ buổi trưa bọn họ ngủ ở trong lều thì nàng phải ngoan ngoãn đi theo ta.”
Cùng hắn đi, đi đâu?
Ngưng Hương có ngu hơn nữa cũng hiểu ý tứ của hắn. Nàng không muốn đồng ý, mới do dự một chút hắn lại đè ép nàng, hiển nhiên đang uy hiếp, Ngưng Hương không có lựa chọn khác, chỉ đành cắn môi gật đầu, xe đến trước núi ắt có đường, trước tiên cứ tránh thoát lần này, chuyện tới trước mắt lại nghĩ biện pháp sau.
Được lời hứa hẹn, Lục Thành tung tăng như chim sẻ hôn nàng vài ngụm, ngoan ngoãn buông lỏng nàng ra.
Cũng may mắn hai người quả thật không có làm chuyện gì, mới vừa đi từ phía sau gốc cây ra không lâu, xa xa liền truyền đến tiếng bước chân, thân ảnh cao to vừa đi vừa nhìn xung quanh, đúng là Nghiêm Kính. Bắt gặp phu thê Lục Thành, Nghiêm Kính có hơi thất vọng, che giấu nói: “Ta vừa gặp bọn A Nam, Lục Thành, ngươi đến đây, ta có việc hỏi ngươi.”
Lục Thành để tức phụ xấu hổ đi ngắm hoa, còn hắn đi theo Nghiêm Kính ra xa một khoảng cách.
“Thu Nhi có đến đây không?” Nghiêm Kính nhìn qua vườn trái cây hỏi.
Đầu tiên Lục Thành nhíu mày, sau đó cười cười, bình tĩnh nói: “Nàng không tới, chỉ có nhà chúng ta tới thôi.”
Nghiêm Kính khó tin nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nói tục một câu rồi tiến lên muốn đánh Lục Thành: “Ai bảo ngươi nói cho hắn biết !”
Thiệt thòi hắn do dự nửa ngày mới làm bộ thuận miệng hỏi Lục Ngôn có những ai tới vườn trái cây, nghe Lục Ngôn vừa hướng về ổ sóc ném hòn đá nhỏ vừa nhắc tới tên Từ Thu Nhi, hắn cao hứng liền chạy tới, không ngờ Lục Ngôn lại gạt hắn!
“Lục Thành, việc ngươi làm ngươi có suy nghĩ không, ngươi…”
“Ta thật sự không nói.” Lục Thành né tránh hắn, bất đắc dĩ giải thích, “Ta lại không phải tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, cái gì cũng đều nói ra ngoài. Lão nhị đầu óc thông minh, ngươi cũng không phải không biết, lúc trước Từ Hòe thích Quản Bình đã bị hắn nhìn ra, có khả năng lần trước ngươi theo ta đi Từ gia đón dâu đã để hắn phát hiện đầu mối rồi.”
Nghiêm Kính tin Lục Thành, nhưng không thấy được người yêu hắn không thoải mái, bèn trừng mắt với Lục Thành: “Vậy sao ngươi không dẫn theo Thu Nhi đến đây?”
Lục Thành dở khóc dở cười: “Hương Nhi còn chưa nhớ tới chuyện mời đường muội, ta làm tỷ phu lại nhớ thương cô em vợ thì tính là cái gì?”
Nghiêm Kính mặc kệ, nghĩ đến mình muốn đuổi theo Từ Thu Nhi chỉ có thể dựa vào Lục Thành, hắn nhìn người đúng sau lưng Lục Thành đang ngắm cảnh, cắn răng uy hiếp nói: “Lục Thành, ta nói cho ngươi biết, lần sau nếu có cơ hội như thế, ngươi nếu không giúp ta giật dây, ta liền đem chuyện Lý Tú Lan thích ngươi nói cho tẩu tử biết, lòng nữ nhân đều nhỏ nhen, không thấy cũng sẽ đoán mò, ta cũng không tin tẩu tử một chút cũng không hoài nghi ngươi!”
Năm ngoái lúc nhà Từ gia đi theo hái hạt dẻ hắn cũng dùng Lý Tú Lan uy hiếp Lục Thành như vậy, Lục Thành nhịn một lần không nhịn được lần thứ hai, châm chọc nói: “Ngươi cứ việc nói đi, người ta cũng cưới về rồi, nàng không tin ta cũng có thể dỗ nàng tin, ngược lại nếu ngươi thực có can đảm loạn ngôn, vậy đời này ngươi đừng hy vọng chúng ta là anh em tốt nữa.”
Nói xong liền xoay người muốn đi.
Nghiêm Kính sợ hãi nhào tới ôm lấy huynh đệ tốt của mình, giọng nói uốn éo quái dị cầu khẩn: “Lục Thành…”
Nếu Ngưng Hương làm động tác này, Lục Thành cầu cũng không được, đổi thành huynh đệ của hắn, hắn chỉ muốn đá đi thật xa, “Cút!”
Hết khiển trách lại chuyển sang căng thẳng nhìn về phía thê tử. Nghiêm Kính là nam nhân, hắn tất nhiên không sợ thê tử hiểu lầm bọn họ, nhưng Lục Thành sợ mất mặt trước mặt thê tử vì có một bằng hữu không chững chạc như vậy.
Nghiêm Kính thấy vậy liền thu liễm lại, ngăn cản trước mặt Lục Thành nghiêm chỉnh nói, “Tề lão thái gia trấn trên tháng sau đại thọ tám mươi tám tuổi, bảo là muốn mời gánh hát tới diễn, sau buổi trưa khi ăn xong bắt đầu hát, hát liên tục đến hoàng hôn, ngươi nhớ dẫn tẩu tử đến, thuận tiện dẫn Thu Nhi theo cùng được không? Lục Thành, con trai ngươi có, tức phụ ngươi cũng có, không thể tự mình ăn uống no đủ liền mặc kệ huynh đệ phải không?”
Lục Thành không muốn giúp hắn, có chút khinh bỉ nói: “Thích nàng thì tự mình nghĩ biện pháp, cầu người khác làm gì?”
“Dĩ nhiên vì quan hệ của ngươi cùng Từ gia, nhà cũng gần kề bên.” Nghiêm Kính vừa hâm mộ lại ghen tị nói.
Hắn ngược lại muốn học thủ đoạn của Lục Thành, nhưng Từ Thu Nhi không có việc gì không ra khỏi cửa, hai nhà lại cách gần hai mươi dặm , hắn muốn theo đuổi cũng không có biện pháp. Không có việc gì lại chạy tới Từ gia, không khiến người khác hoài nghi mới là lạ.
Nghĩ đến khó xử của hắn, Lục Thành thả lỏng tâm tình nói: “Được, ta sẽ giúp ngươi một lần, lần này còn không được ngươi đừng tìm ta nữa.”
Nghiêm Kính liên tục nói lời cảm ơn, sảng khoái nói: “Buổi trưa ta mời các ngươi đi Tiên Cư ăn tiệc.”
Lục Thành định để cả nhà ăn trưa ở tiệm bình thường, nếu Nghiêm Kính đã hào phóng như thế, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
Mà hơn mười dặm phía nam trấn Lưu Tiên, một chiếc xe ngựa đang vững vàng hướng về thôn trấn đi đến.
Gió xuân phất qua thổi lên một góc rèm cửa sổ, nha hoàn bên trong dung mạo xinh đẹp đưa lưng ngồi trên đùi chủ tử, váy dài màu hoa đào che khuất vạt áo đẹp đẽ quý giá của hắn. Nàng khẽ ngửa đầu giống như trên mui xe treo cái gì, nàng nhỏm người lên muốn ngồi sang bên cạnh nhưng chủ nhân không cho phép, hắn dùng sức ấn nàng liên tục nhấp nhô lên xuống.
“Thế tử không sợ buổi chiều đi săn không còn khí lực sao?” Tố Nguyệt nghiêng đầu đứt quãng hỏi, mặt như phù dung, mỹ mâu dịu dàng.
Bùi Cảnh Hàn thích nhất cặp mắt hồ ly câu dẫn người này của nàng, nghe nàng nghi vấn chính mình như vậy, hắn cười nhạt một tiếng, sau lưng không dựa vào bản xe nữa, hai tay ôm lấy nàng, thân thể từ từ nghiêng về phía trước, bám vào tiểu nha hoàn thì thầm bên tai, “Tin hay không đến trên núi, ta có thể vừa cưỡi ngựa đi săn vừa…”
Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Tố Nguyệt nhìn hắn một lát, môi đỏ mọng mấp máy không tiếng động nói hai chữ: Không tin.
Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn trở nên sắc bén, hắn mạnh mẽ ôm nàng quỳ trên xe.
Tố Nguyệt cắn môi cười, không hiểu sao nàng lại nhớ tới hai câu thơ của Thẩm Du Du.
Khi ta say những lúc đắc ý, dưới trăng vàng chớ để chén không.
Đời này nàng theo chân bọn họ dây dưa, ai cũng đều hao tổn, vì sao nàng có chút không vui?
Bùi Cảnh Hàn có thể trái ôm phải ấp, nàng cũng có thể hưởng thụ hắn hầu hạ, dù sao việc này phí sức lực chính là hắn.