Đọc truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục – Chương 138
Edit: Hà
Trước khi mặt trời lặn, một nhà bốn người lại trở về Lục gia.
Lại lần nữa đối diện với Lục Ngôn và Lục Định, Ngưng Hương vẫn có chút ngượng ngùng, may mắn hai huynh đệ bọn họ thần sắc như thường mới hóa giải lúng túng của nàng.
“A Ngọc đâu?” Không thấy Chu Ngọc, Ngưng Hương kinh ngạc hỏi.
“Dượng nhớ biểu tỷ nên đã đón tỷ ấy về rồi, biểu tỷ nói mấy ngày nữa tỷ ấy lại đến.” Hai người ca ca không ai có ý mở miệng, A Đào nhu thuận giải thích.
Ngưng Hương sau khi hiểu ra thì lại hỏi buổi tối mấy người muốn ăn cái gì, cả nhà đều theo ý nàng duy chỉ có A Nam ngước đầu lên nói muốn ăn mì.
“Đại tẩu làm mì ăn ngon, A Nam thèm ăn.” Lục Ngôn cười trêu ghẹo nói, tối hôm trước tẩu tử làm mì trường thọ cho A Nam, mấy người bọn họ ai ăn cũng không dư thừa một chút nào, nước lèo cũng chỉ còn lại một chút, làm hại tẩu tử liên tục tự trách làm quá ít. Kỳ thật bọn họ đều ăn no rồi, do tẩu tử làm quá ngon đương nhiên bọn họ ăn không sót lại gì.
“Vậy thì làm mì đi.” Thấy bọn họ đều thích ăn, Ngưng Hương vui vẻ đáp ứng.
Nhưng buổi tối lúc ăn cơm, thiếu đi một mình Chu Ngọc mà trên bàn cơm đã có chút vắng lạnh, Ngưng Hương vội vàng chăm sóc A Nam nên không để ý, mấy người khác cũng không để bụng trong lòng, chỉ có Lục Ngôn lặng lẽ nhìn về vị trí Chu Ngọc thích ngồi vài lần.
Ban đêm đến giờ đi ngủ, Lục Thành tự nhiên không dám lộn xộn nữa, hắn ôm tức phụ thở dài nói: “Sư phụ vừa mất, về sau ta không thể thường xuyên xin nghỉ được nữa.”
Ngưng Hương đã liệu đến việc này, nhưng Ngô gia mỗi tháng cấp hai lượng bạc tiền công, Lục Thành nhàn rỗi chỉ cần qua bên kia trông vườn, việc này rất thoải mái, không có gì oán hận, nhưng nàng chỉ lo lắng một việc, nàng tựa trong lòng Lục Thành nói: “Vậy buổi tối chàng cũng phải ở trong vườn sao?”
“Đúng vậy.” Trong bóng tối, Lục Thành hết sức nghiêm túc nói.
Miệng nhỏ Ngưng Hương lập tức mím thật chặt.
“Hương Nhi cũng dời qua đó ở cùng ta nhé? Buổi tối làm chăn ấm cho ta.” Lục Thành tai nàng thương lượng.
“Ta còn phải ở nhà chăm sóc hài tử.” Ngưng Hương mất mát nói, không có hài tử nàng liền có thể qua đó.
Thấy nàng tin thật không chút nghi ngờ, Lục Thành nhịn không được nữa bật cười, hắn lật người nằm trên người nàng hôn nàng, “Ngốc, ban ngày ở đó là được, tối muộn đương nhiên phải về nhà bồi tức phụ rồi.” Trước đây sư phụ ở lại vườn trái cây là vì không muốn về nhà, khi vườn trái cây vừa chín có thể ăn được mới cần phải gác đêm, liên tục canh đến mùa thu hoạch.
Đến lúc đó Lục Thành cũng đã lên kế hoạch sẵn rồi, hắn sẽ phái một đệ đệ sang vườn trái cây ở, như vậy buổi tối hắn vẫn được về nhà như cũ.
Hắn vậy mà lại dám lừa gạt mình, Ngưng Hương tức giận đẩy hắn, đẩy đến lúc Lục Thành hô hấp nặng nề lại bắt đầu không thành thật.
“Lục Thành…” Trải qua chuyện tối hôm qua, lòng Ngưng Hương vẫn còn sợ hãi, ôm đầu hắn không cho hắn hôn xuống nữa.
“Chỉ một lần, ta biết rõ đúng mực.” Lục Thành thuần thục cởi quần áo trong của nàng, giọng điệu cầu khẩn nói.
Ngưng Hương do dự, đang muốn nhắc nhở hắn ôm nàng sang tây phòng thì đột nhiên Lục Thành đã chặn miệng nàng.
Nếu như nói tối qua dội xuống mấy trận mưa lớn thì đêm nay chỉ có một chút mưa nhỏ tí tách, không quấy rầy giấc mộng của bất cứ ai.
Mưa phùn lác đác nhẹ nhàng, sau khi tạnh mưa, Ngưng Hương như đóa hoa nhỏ chỉ cảm thấy thỏa mãn.
“Hương Nhi…” Lục Thành vừa vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, vừa khàn giọng gọi nàng.
Ngưng Hương nhẹ khẽ ừ một tiếng.
“Đêm mai hay là chúng ta sang tây phòng đi.” Lục Thành dùng cằm cọ vào đầu nàng, nói ra cảm thụ hắn biểu đạt đêm nay.
Nàng nhỏ giọng rầm rì cũng dễ nghe, nhưng hắn càng muốn nghe nàng khóc cầu xin hắn, càng muốn hai người không cần cố kỵ chuyện gì.
“Ta ngủ.” Hắn muỗn cân nhắc chuyện lăn qua lăn lại với nàng, Ngưng Hương buồn bực kết thúc đề tài.
Lục Thành cười nhẹ ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
~Thời điểm giữa tháng, cây ăn quả bắt đầu nở hoa, đến khi nửa tuần thì cơ hồ tất cả cây ăn quả đều nở, Lục Thành liền quyết định trước khi gieo trồng vụ xuân sẽ mang mọi người trong nhà đi ngắm hoa.
“Đệ không đi, đệ ở nhà giữ nhà.” Lục Định đối với chuyện ngắm hoa không có hứng thú, hắn là người trước tiên đưa ra dị nghị.
Lục Ngôn thật nhanh quét mắt nhìn tẩu tử một cái, cảm giác mình đi có thể sẽ làm trễ nãi chuyện tốt của huynh trưởng, hắn vừa muốn mở miệng thì A Đào chợt nhớ tới chuyện gì, nàng nhìn Lục Thành nói: “Đại ca, biểu tỷ nói đã hai năm nay tỷ ấy vẫn chưa được đi sang vườn trái cây ngắm hoa, lần trước tỷ ấy còn nói với muội năm nay nhất định phải đi ngắm một chút, vậy ngày mai chúng ta cũng sang đó đón biểu tỷ đi xem được không?”
Biểu muội quả thức rất thích đi sang vườn trái cây chơi, Lục Thành gật đầu, thấy mặt trời vẫn chưa xuống núi, hắn phân phó nhị đệ: “Ngươi lên trấn trên biểu muội xem nàng có muốn đi không, nếu đi thì đêm nay sang nhà chúng ta luôn, đỡ cho sáng mai còn phải đi vòng qua đó đón muội ấy.”
“Để tam đệ đi.” Lục Ngôn mất hứng nói.
“Tại sao ngươi không nói luôn là để A Mộc hay A Nam đi?” Thấy đệ đệ không nghe lời, Lục Thành trầm mặt, hai người đệ đệ đương nhiên trước tiên phải sai sử đứa lớn.
“Nhị ca mau đi đi, nhớ mua cho muội bánh táo đỏ ở Trương gia.” A Đào cười hì hì nói.
“Tỷ tỷ đệ biết làm bánh táo đỏ!” Nhắc tới đồ ăn ngon, A Mộc lập tức nói, mắt to nhìn sang tỷ tỷ.
Thấy mọi người đều nhìn về phía nàng, Ngưng Hương khiêm tốn nói: “Ta làm lung tung thôi, nhất định không ngon bằng trong cửa hàng bán.”
Lục Thành vẫn còn chút tiền dư của tức phụ, hắn lấy túi tiền trên người ra rồi đưa cho nhị đệ, “Mua hai cân táo đỏ… còn cần gì nữa?” Nói đến một nửa liền nghiêng đầu hỏi tức phụ.
Ngưng Hương biết rõ bên trong túi tiền của Lục Thành lúc nào cũng có năm đồng dự bị, số tiền ấy đủ để mua đồ, cho nên nàng liền nói cho Lục Ngôn cần phải mua những gì.
Tẩu tử đã có lệnh, Lục Ngôn không kháng cự nữa, hắn tiếp nhận túi tiền rồi trực tiếp ra cửa chính mà đánh xe lừa, thôn trấn cách gần đó, đi chừng một phút đồng hồ là đến.
Vào thôn trấn, Lục Ngôn suy nghĩ một chút, trước tiên hắn đi Chu gia mời người, Chu Ngọc vừa nghe các biểu ca muốn đi vườn trái cây, nàng lập tức chạy về sương phòng sắp xếp một bộ quần áo, sau khi thu dọn xong bao đồ nàng liền muốn đi theo Lục Ngôn trở về. Chu Thiên Hữu cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến nên không hỏi nhiều, chỉ dặn dò nữ nhi đàng hoàng một chút, đừng chạy tán loạn khắp nơi.
Lục gia mặc dù gia cảnh không tốt nhưng nhân phẩm ba người huynh đệ đều hết sức đoan chính, Chu Thiên Hữu yên tâm giao con gái cho các biểu ca nàng chăm sóc, đến nỗi hành động quá đáng lần đó của Lục Ngôn, Chu Thiên Hữu đương nhiên không để trong lòng, biểu huynh biểu muội cãi nhau một lần thì có là gì? Huống chi đầu lĩnh dẫn mọi người sang vườn trái cây chính là Lục Thành.
Chu Ngọc cũng cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến, đến khi ra cửa mới phát hiện cửa chính trống rỗng, nàng nhịn không được oán hận: “Huynh tự đi bộ đến sao? Vậy để ta bảo Triệu thúc chuẩn bị xe ngựa đi.”
“Được, ngươi là thiên kim đại tiểu thư, đi bộ nhiều mệt mỏi, vậy ngươi tự mình ngồi xe về trước đi, ta đi mua đồ.” Lục Ngôn châm chọc nhìn biểu muội một cái, xoay người rời đi.
Biểu ca nói chuyện không chút khách khí, lúc này còn xem thường nàng, ám hiệu nàng không đi bộ được đường xa, Chu Ngọc căm tức cắn môi, không thèm để ý đến người gác cổng đang muốn tiến lên hỏi nàng có muốn phu xe chuẩn bị ngựa hay không, nàng tức giận đuổi theo Lục Ngôn, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn nói: “Ta ra ngoài muốn ngồi xe là vì nhà chúng ta có xe, ta không ngu như mấy người khác, có lừa sai sử không muốn muốn tự mình đi, giống như muốn tỏ vẻ hắn còn lợi hại hơn so với con lừa!”
Lục Ngôn rất muốn quay lại nói nàng có thể tự mình ngồi xe ngựa, chỉ là lúc hắn quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tiểu cô nương bị ánh mặt trời chiều chiếu sáng như hoa đào, hắn đột nhiên không muốn đấu võ mồm cùng nàng nữa. Đại ca nói đúng, dù sao hắn mười chín rồi, cần gì phải tích cực cãi nhau cùng một tiểu nha đầu.
“Tẩu tử biết làm bánh ngọt táo đỏ, ngươi biết sao?” Thả chậm bước chân sóng vai cùng nàng, Lục Ngôn nói sang chuyện khác.
Chu Ngọc không biết làm, cho nên tự động đem lời hỏi thăm của hắn lý giải thành khiêu khích, nàng giận dỗi nghiêng đầu sang một bên: “Ai cần ngươi lo.”
Muốn nói chuyện đàng hoàng mà cũng không được, Lục Ngôn không hào hứng bắt chuyện cùng nàng nữa, hai biểu huynh muội yên lặng đi đường, ai cũng không để ý ai.
Nguyên liệu làm bánh táo đỏ rất nhanh đã mua xong , hai người như ra trận đi thẳng về thôn Đông Lâm.
Lục Ngôn người cao bước chân lớn, Chu Ngọc không cam lòng rớt lại phía sau, rõ ràng mệt mỏi cũng không lên tiếng, kết quả vừa qua khỏi cầu đá nàng liền thở hồng hộc . Lục Ngôn quả thật không muốn làm khó xử biểu muội, hắn chỉ là đi theo bước chân bình thường, cho đến khi nghe hơi thở gấp gáp của biểu muội, Lục Ngôn mới ý thức mình đã sơ ý, vừa lúc quay đầu thoáng thấy biểu muội cầm bao đồ bị rớt kéo lên đầu vai, hắn không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra, “Để ta cầm giúp ngươi.”
Chu Ngọc hoài nghi nhìn chằm chằm hắn.
Lục Ngôn lập tức thu tay lại, xoay người nói: “Có cần hay không.”Sau đó liền tiếp tục sải bước đi lên phía trước.
Nghĩ đến mình ăn khổ lần này đều là vì hắn không chịu đánh xe lừa, Chu Ngọc lập tức cảm giác mình cậy mạnh không có ý nghĩa, nàng gỡ xuống bao đồ đưa cho hắn, “Cầm lấy!”
Khóe miệng Lục Ngôn giật giật, mắt nhìn phía trước, chỉ đưa tay ra ngoài.
Chu Ngọc dùng sức đem bao đồ để trên cánh tay hắn.
Lục Ngôn đem bao đồ khoác lên đầu vai, cảm giác hơi nặng, hắn hiếu kỳ hỏi nàng, “Trong đây bỏ gì vậy?”
“Ai cần ngươi lo!” Chu Ngọc tức giận không muốn nói chuyện với hắn, nàng tăng nhanh bước chân chạy tới đằng trước.
Hết lần này đến lần khác bị sặc, Lục Ngôn cũng buồn bực cực kỳ, chỉ là nhìn tiểu cô nương phía trước vóc người mảnh khảnh, tâm tình hắn không hiểu sao lại tốt lên.
Nếu biểu muội đã như vậy, hắn nhường cho nàng.