Đọc truyện Nàng Đại Tỷ Tôi Yêu – Chương 5: Rung động
Một buổi tối yên bình, nữ sinh mạnh nhất trường bước vào phòng thằng em trai mà không gõ cửa, khiến nó giật bắn mình và lúng túng che cái điện thoại lại.
Hừ, đang làm chuyện mờ ám chắc luôn.
-“Hey sister, whats up?”
Hoài Thương vớ tay lấy cái hộp bút màu trên bàn.
-“Tiếng anh với chả tiếng u, cho tao mượn nhé?”
Xin phép để chứng tỏ bản thân là người lịch sự. Chứ ngoài mấy thứ đồ linh tinh của con gái mà nó không xài được thì thôi bỏ, còn lại đồ của cô thì cũng xem như là đồ của nó.
-“Tất nhiên rồi chị hai!”
Khi bà chị già quay đi, Hoài Nam mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lấy điện thoại ra bấm. Thời cơ chín mùi, cô lao nhanh đến dựt, làm thằng nhóc bất ngờ đến không kịp trở tay.
Xem nào, nó đang nhắn tin. Nhưng nội dung tin nhắn thì trời đất ơi! Cô nhìn mà sốc hết sức! Cái gì mà “chồng đang làm gì vậy?”, “chồng đang nhớ vợ”, “vợ cũng nhớ chồng”,…
Đây là những lời của một thằng nhóc mười tuổi sao?
-“Trả em trả em!”
Nó nhảy đong đỏng.
-“Khai mau, mày nhắn tin với ai?”
-“Chị tánh kì quá! Bạn em thôi!”
-“Bạn gái?”
-“Tụi em chỉ giỡn thôi! Trả em đi!”
-“Không ai giỡn như vậy với con gái hết, mày còn không khai thật là tao mách mẹ, mẹ ơi…”
Mẹ Huỳnh mà biết thì no đòn mất, Nguyễn Hoài Nam đành đầu hàng.
Đúng vậy, là bạn gái nó. Nó và cô bé tương tư nhau lâu rồi, mà không ai dám lên tiếng. Cho đến một ngày, bắt gặp cô bé đi chung với một cậu bé khác, máu ghen nó nổi lên.
Ngày hôm sau, nó quyết định tra hỏi cô bé cho bằng được. Hỏi hỏi mãi, cuối cùng cũng chịu nhận mình thích cậu rồi. Sau đó, hai đứa quyết định quen nhau luôn.
Tình cảm con nít, dễ thương nhỉ?
-“Mắc cái chứng gì xưng vợ vợ chồng chồng? Tụi bây có biết tụi bây mấy tuổi không?”
-“Ây da, xưng vậy mới lãng mạn chớ…”
Cô nhéo má nó.
-“Thôi đi cho tao nhờ, lãng mạn cái đầu mày!”
-“Chị đừng mách mẹ nha?”
Hoài Thương gật đầu, rồi khẽ suy tư một chút. Thằng này có bạn gái, làm ăn cũng khá nhỉ? Khoan đã, nó có bạn gái…
-“Trời ơi!! Thế quái nào mày lại có bồ trước tao?!”
Năm lần bảy lượt cô đều bị đá không thương tiếc, và bây giờ đang FA. Thế mà thằng nhóc lại có bồ trước cô. Một đứa mười lăm tuổi đi thua một đứa mười tuổi, còn là em mình, có nỗi nhục nào hơn nỗi nhục này không?
Bực bội, đá đít nó một cái, vùng vằng ra khỏi phòng.
-“Khi không có anh Bảo, mình toàn làm bao cát cho chị ấy trút giận. Tính tình như bà chằn thế này, ế là phải!”
Ném đôi dép lào là ném đôi dép lào.
Nằm trong phòng, thủ lĩnh đám học sinh năm nhất cảm thấy cực kỳ cực kỳ hỗn loạn.
Mấy con bạn, cả thằng em trai, ai ai cũng có người yêu. Khả Ngân dù mới đá thằng bồ, nhưng trước đó nhỏ cũng đã hẹn hò với rất nhiều người. Ai cũng có nhiều mối tình, còn cô thì sao? Chưa kịp hẹn hò thì bị đá như cơm bữa.
Chỉ còn Tiểu Bảo chưa có người yêu, nhưng có khi cậu ta có trước cô cũng nên, trông ngây thơ nai tơ xem chừng cua gái giỏi lắm.
Không được, cô không thể thua tụi nó được, cô nhất định phải kiếm một người bạn trai, nhất định phải kiếm, tình thế khẩn cấp lắm rồi.
Một quyết tâm được sáng lập, Hoài Thương phóng nhanh sang nhà bên cạnh, gõ cửa cốc cốc.
-“Có chuyện gì vậy?”
Nửa đêm nửa hôm, không biết cô định nói chuyện gì, Thiên Bảo hơi tò mò nha.
-“Kể từ giờ hai chúng ta ai kiếm được người yêu trước là người đó thắng! Tui nhất định sẽ thắng! Ông cứ chờ đó đi!”
Con bạn thân quyết tâm cao hơn ngọn cỏ, bước đi trong vinh quang, bỏ lại cậu đứng đó, mặt nghệt ra như mất sổ gạo.
Chuyện kể rằng ngày hôm sau, Nguyễn Hoài Thương chủ động đến làm quen một thằng con trai cùng khối.
Ban đầu hắn ta còn hơi ái ngại cô là nữ sinh nổi tiếng, nhưng qua cách nói chuyện, hành xử, hắn nhận ra cô rất dễ thương và dịu dàng, chẳng giống như những lời đồn đại tý nào.
-“Cậu quen tớ, cậu có chắc qua ngày hôm sau sẽ không tránh xa tớ không?”
Cô hỏi, khiến hắn bật cười.
-“Cậu hỏi gì kỳ thế? Tại sao phải tránh xa?”
-“Thì tớ mang tiếng hung dữ, có khi cậu sợ mà bỏ chạy cũng nên.”
-“Không thể nào, cậu tuyệt vời như thế này, tớ quả thật đổ trước cậu rồi, tớ còn sợ cậu bỏ tớ trước nữa kìa.”
Trong lòng vui vui, có lẽ lần này sẽ không gặp trở ngại gì nữa. Bước vào lớp, cũng không giấu được tâm trạng thoải mái.
-“Tớ có bạn trai rồi nha! Hoài Thương đây có bạn trai rồi nha!”
-“Chúc mừng tỷ! Chúc tỷ trăm năm hạnh phúc!”
-“Tôi cá cô và thằng đó sau hai ngày sẽ chia tay!”
Có ai có duyên như cha nội này không? Cô thục cùi chỏ Minh Tuấn, tức tối phủ định.
-“Cái miệng ăn mắm ăn muối! Nói cho mà biết, chúng tôi sẽ quen nhau lâu thật lâu!”
-“Uầy, cô cũng chỉ nói thuận miệng thôi, ai mà biết được.”
Tâm trạng đang tốt nên không muốn kiếm chuyện nữa, cô bỏ phế tên tóc vàng qua một bên, tung tăng đi đến bàn cậu bạn thân.
-“Tiểu Bảo ơi, tui có bạn trai rồi này!”
-“Ừm.”
Hơ, trả lời gì cụt ngủn, hình như đang giận thì phải? À mà cũng đúng thôi, cậu ta cảm thấy ghen tỵ với cô vì cô chiến thắng chứ gì, cô biết tỏng nhá.
-“Người thắng thì bao người thua ba bịch bánh tráng trộn, chịu hem?”
Tiểu Bảo chán, úp mặt xuống bàn luôn, cô cũng không ghẹo nữa.
Ngày hôm sau, bắt gặp bạn trai đang đi trên đường, cô tươi cười, định bước đến gần nhưng không hiểu sao, hắn ta thấy cô như thấy ma, vội vàng bỏ chạy một mạch.
-“Này!! Sao cậu lại chạy?!”
Chẳng lẽ, lại đến nữa sao? Ngọt ngào ngày hôm đó, nhưng lại biến mất qua ngày hôm sau.
Không phải, nhất định không phải. Khi vào trường, cô tìm đến tận phòng học hắn, vẫn cư xử như bình thường.
-“Ra về cùng đi chơi nhé?”
Hắn mím chặt môi, hít vào một hơi, chầm chậm nói.
-“Tớ không muốn có bất kỳ quan hệ nào với cậu nữa.”
-“Gì chứ?”
-“Chúng ta chia tay đi.”
-“Cậu đã hứa sẽ không bỏ tôi…và bây giờ lại thay lòng đổi dạ. Từ khi nào mà bọn con trai mấy người đã trở nên thất hứa như vậy hả? Tại sao?”
-“Tại cậu rất đáng sợ, tớ không muốn dính dáng đến loại người như cậu nữa!”
Hắn ta chạy đi, cô đứng đó, bần thần hồi lâu, mắt mũi tự dưng cay xè hết à.
Sân sau trường, là một nơi tuyệt vời, có cây cối, chim chóc, không khí trong lành, thoáng mát. Hoài Thương rất thích nơi này, cô hay đến đây nằm ngủ, hôm nay cũng vậy.
Đoạn, tiếng lá cây xột xoạt làm cô tỉnh giấc, xoay qua thì thấy thằng bạn thân đang đi đến.
-“Lần này là chuyện gì làm bà buồn?”
Đoán hay thế.
-“Sao ông biết tui buồn?”
Cậu ngồi xuống cạnh cô.
-“Mỗi khi tâm trạng bà không vui, bà luôn đến sân sau trường. Bà thích đến đây vì nó yên tĩnh, thoáng mát và dễ chịu, khiến cho bà cảm thấy thoải mái.”
Không hổ danh mác bạn thân mười năm, câu nào câu nấy đều trúng phóc, cô phì cười, ngước lên nhìn trời nhìn mây.
-“Mọi người đều ghét tui, mọi người đều tránh xa tui. Chắc tui nên thay đổi tính tình thôi.”
-“Xét cho cùng, bà buồn vì bà không tìm được bạn trai?”
Đành rụt rè gật đầu.
-“Này, chẳng ai đi so đo với nhau chuyện có người yêu trước cả!”
-“Nhưng…”
-“Bà thử nghĩ xem, bà với thằng đó quen nhau thì bà được cái gì? Được cái mác có người yêu, được cái mác thắng cuộc, nhưng bà có thích thằng đó không? Bà sẽ hạnh phúc chứ?”
-“…”
-“Tình yêu là câu trả lời, và bà biết chắc điều đó. Tình yêu là đóa hoa, bà phải để nó mọc lên, chứ không phải lợi dụng nó.”
Tiểu Bảo nói đúng, cô đang lợi dụng chuyện này, chỉ để đạt được mục đích.
-“Vì thế đừng đem chuyện đó ra so đo nữa, được cái này thì mất cái khác, hiểu chưa?”
-“Hiểu rồi.”
Chần chừ một lúc, cậu tiếp.
-“Bà cũng đừng thay đổi tính tình nhé…”
Sắc mặt cậu bỗng đỏ ửng.
-“Tui thích tính cách mạnh mẽ của bà lắm, đừng thay đổi nó.”
Trước sự thành thật của tệ toàn tập, đại tỷ bật cười sảng khoái.
-“Ôi chu choa, hôm nay toàn nói những câu sến súa! Được rồi, tui sẽ ghi nhớ những lời ông dặn, cảm ơn vì đã giúp tui sáng mắt ra!”
Sân sau trường hôm đó, ồn ào, rộn ràng và nhộn nhịp tiếng nói cười vui vẻ. Cũng nhờ ngày hôm đó, cô mới biết được rằng Tiểu Bảo nhà cô, cũng rất là tâm lý nha.
….
Vào một ngày đẹp trời nọ, điều bất ngờ đã xảy ra. Đó là một ngày mà Hoài Thương vừa đi vừa đọc truyện, rồi lại suy nghĩ vẫn vơ.
-“Câu chuyện lãng mạn quá!”
-“Mình tự hỏi, liệu mình sẽ có được tình yêu như vậy chứ?”
-“Chắc không rồi, bởi vì mình đã thích ai đâ…”
Bất chợt, một bóng lưng lao đến trước mặt cô, xém tý nữa là đè lên người cô rồi. Trong lúc cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì người đó tay ôm trái banh, lưng quay lại.
-“Xin lỗi nha, bạn anh đá hăng quá, em không sao chứ?”
Hoá ra trong lúc cô mãi mê suy nghĩ, thì trước mặt có một trái banh bay tới, và người đó kịp thời lao đến đỡ banh, cứu cô một bàn thua trông thấy.
-“Mà em đừng có vừa đi vừa đọc sách nữa, nguy hiểm lắm.”
Người đó cười, quay đi, và tiếp tục cuộc chơi.
Người đó cao lắm, da ngăm ngăm, gương mặt lại hài hoà, cùng đôi mắt sáng, và nụ cười rất duyên.
Mồ hôi người đó chảy, và cơ thể người đó như có mùi của ánh nắng, xen lẫn mùi thơm hoa oải hương nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên cô biết được, cảm giác được che chở, cảm giác được bảo vệ là như thế nào.
Nguyễn Hoài Thương, một cô nàng không hề biết tình yêu là gì, và cũng chưa hề yêu ai.
Nhưng giờ đây, nhìn theo bóng dáng kia chạy nhảy trên sân cỏ, lồng ngực của cô, bỗng chốc thổn thức, xao xuyến lạ kì.
Và cô mới nhận ra rằng, trái tim mình đã biết đến hai chữ, rung động!