Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Chương 90


Đọc truyện Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire – Chương 90

Nhìn người con trai trước mắt Bo và Hong thở phào nhẹ nhỏm, bước lại gần Hong nói. -Tea Hin… cậu làm tôi…

Nhưng lại một lần nữa, đôi đồng tử của Hong và Bo phải căng ra, tim đập nhanh như muốn vỡ tung ra khỏi lòng ngực, sau Tea Hin, một thân ảnh với đôi mắt có sức nóng bức người, đôi mắt có phần vô hồn, bất cần.

Tiếng sóng liên tục vỗ mạnh vào bờ, nó dồn dập, hối hả. Gió bắt đầu mạnh hơn, mang theo những tia lạnh lẽo của biển khơi.

Tim đập nhanh liên hồi, hồi hợp, căng thẳng làm ko khí trở nên ngợp thở lạ thường, hai bàn tay bóp chặt chấp lại, đôi mắt nhìn đi chỗ khác như muốn lẫn tránh mà quay đi.

Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Hong Bo cùng cô đi khỏi đây nhưng khi bước chân khẽ nhấc lên thì…

-Tử Y là ai ?. Cứ tưởng tiếng nói ấy sẻ phát ra từ miệng của người con trai ấy, từ miệng của con người ở đằng sau nhưng hai người lại thêm một lần nữa lầm.

-Là chị họ của tôi… ko liên quan đến cậu… đừng hỏi !. Lạnh giọng Hong nói.

Bước chân bắt đầu bước ngày càng đồn dập và nhanh hơn, nó chợt dừng lại, một cánh bạch hồng khẽ rơi xuống, rơi lên tay cô.

Từng cánh bạch hồng rơi xuống, rơi khắp một vùng trời, hòa cùng làn gió lạnh của biển càng làm cho nó trở nên thuần khiết.

-Tới rồi… làm sao đây ?… làm sao đây ?. Nhìn Bo lấp bấp nói.

Đôi mắt với sức nóng bức người ngày càng ngụi đi khi bàn tay cứng cáp nắm trọn trong tay cánh bạch hồng mềm mỏng.

Trong lớp mạng hoa bạch hồng mờ ảo, một thân ảnh với những tà áo dài bay lượn xuất hiện ngày một rõ, ngày một tiến gần hơn.

Hình ảnh ấy càng làm tăng nỗi lo sợ của Hong, cố gắn ko để bi kịch của ngày trước có cơ hội tái diễn, cố gắn giữ cho sự bình yên sau phần hỗn loạn nhưng số mệnh ko phải thứ ta có thể quyết định, mệnh trời luôn luôn trớ trêu, cho ta con đường rộng mở rồi đẩy ta vào ngỏ cụt, có lẽ cuộc sống bình lặng đã đến hồi kết.

Màu đỏ của ngọc rubi nhẹ nhàn, chậm rãi lướt qua từng nhân vật hữu hiện tại đây và dừng lại ở một điểm, nơi đôi mắt màu đen với sức nóng như lửa địa ngục, cũng vô hồn và có chút bất cần.

-Hong !

Chậm rãi bước đến gần Hong, coi như những người hiện diện như vô hình, đưa bàn tay trắng nõn thon nhỏ lên bờ má của cô, nhẹ nhàn tém lọn tóc che đi một phần mắt.

-Chưa.. khỏe !

Mọi lo lắng, sợ hãi như được một lực nào đó làm tan biến, cười nhẹ nhìn nó. -Tớ đi hóng gió… ko sao.

Giơ ngón tay lên, từ trên đầu ngón tay, một giọt nước bất ngờ xuất hiện nhẹ nhàn rơi xuống thắm ướt một phần đầu ngón.

-Gió mạnh.. ko tốt !

Chỉ sau vài phút ngỡ ngàn với khuôn mặt vừa mới xuất hiện Tea Hin đã nhanh chóng có mặt cạnh nó, nắm chặc cổ tay nhỏ nhắn. -Chị Tara ?… là chị phải ko ?.

-Tea Hin… mau bỏ tay ra !. Nhìn anh Hong gắt.

-Chị Hong… chị nói đi… là chị Tara phải ko. Giọng dồn dập ngày càng lớn.

-Ko phải… Tara làm sao có mặt ở đây… cậu nhìn nhầm người rồi đấy… mau bỏ tay ra !.

Bàn tay nới lõng rồi từ từ buôn thả tay nó, quay sang nhìn người con trai đằng kia như muốn hỏi anh, người con gái này có phải Tara hay ko.

Từng bước nhẹ nhàn tiến tới chỗ nó, đôi tay chậm rãi lấy từ trong túi ra một vật màu trắng và giơ lên trước mặt nó, ko nói gì chỉ nhìn nó mà im lặng.

Ngước đôi mắt màu rubi đỏ lạnh lẽo lên nhìn Yun một cánh chậm rãi, ko một biểu hiện gì, chỉ nhìn anh. Đôi mắt dời đi quay sang cái lục lạc có hình đôi cánh màu bạc trước mắt. Nhíu mày nhìn Yun rồi giựt lấy chiếc lục lạc làm cho Bo, Hong và Tea Hin thêm phần khó hiểu.

Coi mọi người xung quanh như vô hình, giựt lấy chiếc lục lạc rồi nhẹ nhàn treo vào thắt lưng một cách tự nhiên.

Ngước lên nhìn Yun, nó thêm một lần nữa nhíu mày.

-Của.. tôi !

Bật cười, tiếng cười vang vọng khắp một vùng trời, hòa vào cùng tiếng sóng đang dồn dập, từ cái ngày đó đây là lần đầu anh cảm thấy vui như vầy, lần đầu tiên anh có thể bật cười thành tiếng từ ngày nó bỏ đi.

-Anh… ko sao chứ. Lo lắng Tea Hin hỏi.

-Cậu ta chạm mạch rồi hay sao ?. Chề môi nhìn Yun đang ôm lấy bụng cười ko biết trời trăng gì.

-Chắc vậy !. Bo tiếp lời.

Nhận được nhiều lời chỉ trích từ phía ba kháng giả nhưng anh ko hề có ý định nín cười, nó nhìn Yun, nhìn anh như một sinh vật lạ, khó hiểu.

-Tên.. khùng

Chỉ với một câu nói ngắn gọn nó đã ngưng được tiếng cười ko hợp hoàn cảnh của Yun, đôi mắt màu đen ánh lên nhiều tia ấm áp, bước tới ôm lấy người con gái trươc mặt trước bao sự ngỡ ngàn của Hong, Bo và Tea Hin kể cả nó.

-Ấm thật… rất ấm !. Nhắm tịt mắt lại anh thì thầm.

-Yong ko lạnh à ?.

-Yong sẻ ko lạnh… nếu có Y Y bên cạnh.

-Thật sao… nhưng mọi người đều nói ở gần Y Y rất lạnh mà.

-Ko đâu… ấm lắm… rất ấm !

-Bo à…

Quay sang nhìn Hong. -Sao ?.

-Nếu như Tử Y nhớ lại mọi chuyện thì phải làm sao đây… giá như cậu ấy có thể quên đi chuyện đó mãi mãi thì tốt biết mấy. Giọng trầm buồn quay sang nhìn Bo làm cho ko gian càng trở nên ảm đạm.

Ngã đầu lên vai Bo một cách uể oãi và tự nhiên mà cô ko hề biết khuôn mặt đỏ bừng của anh hiện giờ. -Cậu ấy sẻ lại đau khổ nữa cho coi…

Ánh mắt đợm buồn làm cho lòng người bên cạnh cũng phải nhói lên vài phần. Vẫn để yên tư thế cho Hong dựa. -Chuyện gì đến nó sẻ đến… kí ức mất đi rồi cũng sẻ có ngày tìm lại… thà đau một lần còn hơn cứ đau dây dẵng… mọi chuyện rồi cũng phải giải quyết… thà sớm còn hơn muộn để ko phải hối hận.

Hàng nước mắt cứ thế mà tuôn trong vô thức, đôi ngư nhắm tịt khuất đi ánh nắng và chìm vào giấc mộng.


-Quản gia Miss… ko biết đã xẩy ra chuyện gì nữa… từ khi đi thăm tiểu thư Hong trở về thì cung chủ có nhiều biểu hiện lạ lắm. Lo lăng hiện rõ trên nét mặt, Uyên nhi nhìn ông Miss luyên thuyên mãi ko ngừng.

Lẵng lặng nhìn vào bên trong, nơi tầm nhìn bị khuất bởi một cánh cửa lớn màu trắng, nhẹ nhàn ông mở cửa và tiến vào trong, bóng ông khuất dần sau cánh cửa để lại những tì nữ và binh lính canh giữ của tộc Nam Phong ở ngoài.

Nhìn người con gái trước mặt, ngồi trên một tản băng lớn và cắn ngón tay.

Cúi chào nó như thường lệ. -Người ko sao chứ ?

Vẫn vững cái hình hài ban đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về một hướng xa xâm vô định.

-Có phải người đang nghĩ về Kang Yun ?.

Khuôn mặt nó nhẹ nhàn chậm rãi ngước lên nhìn ông đang đứng trước mặt và cách ko xa.

-Nếu như người đang thắc mắc về chuyện đó thì thần cũng ko biết gì để nói nhưng… thần biết một việc… người đã mất đi một phần kí ức khi chuyển thể vào đêm ấy… có thể Kang Yun là người quen trước kia của người.

-Ta biết… ta.. mất đi một phần kí.. ức… ta biết… ta quen hắn…

-Vậy thì người còn thắc mắc gì nữa ?

-Hắn.. rất.. lạ..

-Hắn.. làm ta.. nhớ.. Yong..

-Hắn giống.. Yong..

Bàn tay nhò nhắn đưa ra, một khuôn mặt hiện lên trong ko gian, ko quá nhỏ cũng ko quá lớn, nó nằm ngay trên lòng bàn tay, một gương mặt với đôi mắt đen huyền cùng mái tóc cùng màu, làn da trắng và khuôn mặt nhỏ nhắn của một đứa trẻ.

-Giống.. lắm..

Sau một ngày nhộn nhịp chuẩn bị để mở tiệc thì đêm đến, bãi biễn ở một góc đảo càng rộn ràn hơn khi tụ hội tất cả các vam hiện diện trên đảo, đa phần là vam cấp trung và quý tộc.

Những ánh đèn của nến được trang bày khắp nơi tỏa sáng một vùng rộng lớn, như người ta thường nói, thế giới của ma cà rồng là thế giới tiệc tùng, một thế giới ăn chơi. Những ly rượu máu động vật có mặt khắp mọi nơi, thức ăn cũng ko kém phần linh đình.

Trái ngược với ko khí náo nhiệt của buổi tiệc, ở một góc ko xa gần đó, trên một chiếc ghế gỗ dài, một thân màu đen đang chiễm chệ nằm trên, lấy một tay làm gói tay kia thả tự do, nhắm tịt mắt. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần như một tác phẩm do nhiều nhà chạm khác làm nên, ko một khuyết điểm. Lâu lâu lại nở một nụ cười trên môi, tắt đi rồi lại cười tiếp như một điệp khúc ko ngừng chạy càng làm cho khuôn mặt đó thêm phần quyến rũ.

Mái tóc màu đen lâu lâu thì bị lán gió hất lên che đi một phần khuôn mặt.

—>

-Bỏ.. ra

-Nếu ko ?

Bàn tay nhỏ nhắn nâng lên chạm vào ngực Yun, chậm rãi đẩy Yun ra, đưa đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi lướt nhẹ nhàn qua đôi mắt đen huyền của anh, hai đôi mắt, một nóng một lạnh, đều bất cần tuy sự chênh lệch của sự bất cần ko nhỏ.

Hai người như hai khúc tượng hoàn mĩ bất động, mặc kệ gió thổi ngày càng mạnh, sóng biển dâng tới, mặc những ánh mắt ngộ nghỉnh của Tea Hin, Bo và Hong đang nhìn mình, nếu một trong hai người ko có chuyển biến hay ý định nhúc nhích thì có lẽ cuộc đối mắt sẻ diễn ra đến lúc mặt trời lặng.

-Đẹp lắm… đôi mất ấy… rất đẹp !. Yun lên tiếng.

Nó đơ người, ko phải vì được khen mà vì lời nói ấy, cách nói đó, giống đến ngạc nhiên.

-Đẹp thật ! . Cậu bé tóc đen khẽ đưa đôi tay trắng nõn của mình sờ lên đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi.

Chớp chớp đôi mắt nhìn cậu, cô bé tóc màu bạch kim nhìn cậu bé tóc đen.

-Sao cơ ?.

-Mắt cậu ấy… rất đẹp !.

Giữ trời, mọi vật được phủ một lớn tuyết dầy, hai thân ảnh một trắng một đen nổi bật khắp một vùng trời. Cười rạng rỡ. -Thật sao ?

Quay người, nhẹ nhàn bước đi, được vài bước nó lại dừng. -Ngươi.. đừng làm trò đó.. nữa !

-Sao cứ.. giống vậy

-Yun !

Đôi mắt màu đen huyền khẽ mở, nhìn người trước mắt. -Cô làm gì ở đây.

Cười rạng rỡ nhìn Yun.-Mẹ kêu em đi tìm anh về !.

Nhíu mày. -Mẹ ?… cô đang nói cái gì thế… ai là mẹ cô.

-Thì mẹ chồng ko phải mẹ sao ?!. Nắm tay Yun kéo anh dậy. -Đi thôi… hôm nay mẹ sẻ công bố lễ đính hôn của chúng ta đấy !.

-Đính hôn ?.

-Ngươi.. đừng làm trò đó.. nữa !

-Sao cứ.. giống vậy.

Trong đầu Yun bất chợt lại nhớ đến hình ảnh khi sáng, nhớ đến hai câu cuối cùng từ đôi môi của nó thốt ra.

-Đúng vậy… mẹ sẻ công bố với mọi người về ngày đính hôn của chúng ta !.

-Ai nói là tôi sẻ đính hôn với cô. Bật dậy bỏ đi.

Bám theo Yun, kéo tay anh tỏ vẻ thân mật. -Ko ai nói hết… chúng ta đính hôn là do hai tộc quyết định mà !.

Hất tay James ra nhìn cô bằng ánh mắt với sức nóng bức người. -Cô nghĩ họ có thể quyết định được chuyện của tôi sao ?


-Đúng vậy !.

-Hừ… nực cười !… tôi nói cho cô biết… họ-ko-có-quyền-quyết-định-hôn-nhân-của-tôi… và… bất-cứ-mọi chuyện-liên-quan-đến-tôi !.Gằng từng chữ rồi bỏ đi một cánh lạnh lùng.

Nhìn theo Yun, thân ảnh ngày càng khuất dần ánh nhìn, đôi mắt hậm hực ánh lên tia độc ác.

-Để rồi coi… cậu là của tôi… chỉ tôi thôi !

-James… sao ko thấy Yun ?.

-Anh ấy sẻ đến ngay thôi mà… chắc có việc !.

-Thật sao ?. Đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, dù gì cô cũng là mẹ Yun, tính tình của anh ra sao cô đâu phải ko biết.

Làn gió về đêm mang theo những cái lãnh lẽo của khí trời mùa đông, nhưng cái lạnh ấy như ko tồn tại với một người, thân bạch y với những tà áo dài, trái người với sự tung tăng bay lượn của tà áo dài, người con gái ấy như bất động bóng in dưới mặt hồ phẵng lặng, hướng đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi về phía bầu trới với vài ánh sáng của sao đêm, những ngôi sao đơn độc tỏa sáng cả bầu trời rộng lớn, trên bâu trời đen ấy, hai ngôi sao, chỉ duy nhất hai ngôi sao đang sáng bừng cả một vùng trời.Nó nổi trội nhất và đẹp nhất trong số cái ngôi sao hữu hiện trên đó

Cùng một bầu trời nhưng lại khác cảnh vật, một ko gian yên tĩnh chỉ nghe được tiếng sống vỗ bờ mạnh mẽ và dồn dập, tiếng gió ù ù bên tai, gió mạnh hất tung những lọn tóc bay loạn xạ, đôi mắt đen huyền thẩm buồn nhìn lên bầu trời, nơi ngự trì các vì sao lấp lánh, tỏa sáng.

-Dù hình dáng em có thây đổi như thế nào… tôi vẫn có thể nhận ra… vậy… tại sao em… lại ko nhận ra tôi ?

-Yong à… cậu có giống như ngôi sao ấy ko… luôn luôn kề cạnh nhau… Yong… Y Y… Jus nữa !

-Tôi vẫn ko thây đổi… nhưng tại sao… khi gặp tôi… em lại lạnh lùng như thế ?

-Yong à… tớ vẫn ko thây đổi… nếu một ngày… Yong gặp Y Y… Yong sẻ nhận ra phải ko !

-Tôi và em có thể như hai ngôi sao ấy ko… tỏa sáng… và luôn bên nhau !?

-Tớ và cậu sẻ như hai ngôi sao này… luôn bên nhau !.

-Sao giờ này vẫn chưa thấy Yun ?. Nhìn James bà Kang hỏi.

-Có lẽ anh ấy…

-A… Yun kìa !. Chỉ tay về phía sau của bà Kang.

-Yun… con đi đâu vậy ?.

Ko để ý đến ai anh đi thẳng vào sâu bên trong, nơi buổi tiệc đang diễn ra.

-Vào thôi con. Nhìn James.

-Dạ !.

-Cung chủ… người đi đâu vậy ?. Nhìn người con gái đang lẵng lặng đi vào trong, Uyên nhi, tì nữ thân cận nhất của nó lo lắng hỏi.

Nằm xuống chiếc giường ưa thích của mình, đôi mắt từ từ khép lại, ánh sáng mở dần nhường chỗ cho bóng tối, nó thiếp đi trong tĩnh lặng.

Xung quanh, tất cả đều mờ nhạt, trằng xóa, những tấm màn trắng treo khắp nơi, đột đột tuyết lại rời, dang tay ra hứng lấy ngững bông tuyết đang rơi, từ sau tắm màn, một cái bóng màu đen ngày càng hiện rõ.

-Ngươi.. lai.. ai ?.

-Y Y !

Trước mặt nó, một khuôn mặt khá quen thuộc, mái tóc đen, mắt đen và bộ đồ đen, người con trai với cái tên Kang yun luôn ám ảnh nó ở mọi lúc mọi nơi.

-Kang.. Yun ?

-Yun tới rồi à… lâu rồi ko gặp cháu !. Nhìn Yun mẹ Woo cười tươi nói, một người phụ nữ với khuôn mặt nhân từ, hiện hậu trái ngược với vẻ đẹp sắc sảo của bà Kang.

Quay sang nhìn cô gái đứng cạnh. -Đây có phải là tiểu thư James của tộc Tudor ko !?.

-Dạ vâng ạ… chào Lee phu nhân !. Lễ phép cúi chào với vẽ mặt rạng rỡ.

-Kang phu nhân quả ko sai… tiêu thư james đúng là rất đẹp !. Mẹ Woo nói tiếp.

-Phu nhân quá khen !.

-Được rồi… cũng đến lúc ra mắt mọi người !. Cầm ly rượu máu bà Kang nói.

-Cậu ko nhận ra tớ à Y Y ?. Nỡ nụ cười hiền hậu nhìn nó.

-Yong ?… cậu.. là Yong !?.

Cười nhẹ ôm lấy nó. -Phải… là tớ… cậu ko nhận ra tớ sao ?.

-Nhưng rõ ràng… cậu là Kang Yun… mà !.

Ngước đôi mắt màu đỏ lên nhìn người con trai trước mặt.

Bước lên bục cao nhìn mọi người -Hôm này… tôi tổ chứ buổi tiệc này là có nguyên nhân.

-Tôi chính thức thông báo với mọi người… con trai tôi… Kang Yun và James… tiểu thư của tộc Tudor sẻ đính hôn với nhau sau khi cuộc thi kết thúc… lúc đó mong mọi người đến chung vui… chúng tôi sẻ tổ chức tại đây !.

Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi, rối sau đó là tiếng vỗ tay của hầu hết mọi người.

-Sao mình thấy khó chịu vậy nè. Hong bực dọc nói, nghĩ đến việc Yun sẻ đính hôn với James thì cô lại thấy đau lòng thây, nghĩ đến cái ngày nó bỏ đi cô càng thây khó chịu.

-Hong… cậu sao thế ?. Bo hỏi.


-Ko sao… chỉ ko thích thôi !.

-Tớ biết cậu nghĩ cho Tử Y nhưng chuyên của họ phải để tự họ giải quyết… chúng ta ko nên xen vào… cũng ko giúp gì cho họ đâu !.

-Tớ biết… những vẫn khó chịu !.

-Khì… vậy cậu đến đó lôi tên Yun đến cho Tử Y đi… chắc sẻ hết khó chịu đấy !. Gãi cầm nhìn Yun đang đứng cạnh James.

-Nếu làm được… tớ cũng làm rồi !.

-Cung chủ !… người sao vậy ?… cung chủ !. Uyên nhi la to.

Nó vẫn ko động đậy, khuôn mặt đã lắm lem nhiều giọt mồ hôi.

-Người đâu !. Lo lắng Uyên nhi hét lớn.

Nghe tiếng cô hai cô tì nữ bên ngoài chạy vào.

-Chuyện gì vậy chị Uyên ?. Một trong hai cô nói.

-Mau đi báo cho quản gia Miss… cung chủ lạ lắm… mau… nhanh lên !

Buổi tiệc ngày càng chìm trong sự thích thú, sôi nổi, bà Kang thì lo tiếp chuyện với các tộc khác bao gồm cả các tộc khác phái, hắc đạo và trung lập.

-Ông Miss… cuộc thi kết thúc… ông sẻ ở lại dự lễ đính hôn của Kang tộc và tộc Tudor chứ ?. Nâng ly rượu máu lên nhìn ông Miss cười nói.

-Hiện giờ tôi cũng ko thể quyết định được

-Nhưng bà ko định về Nam Phong sao ?. Nhìn bà Simon ông nói.

-Về chứ… dù gì cũng phải về gặp mặt cung chủ một lần chứ !.

-À… nếu vậy thì bà ko cần về làm gì… cung chủ…

Lời nói của ông bị cắt ngan bởi hai cô tì nữa chạy hối hả vào, ai cũng thắc mắc nhìn, bật dậy ông hỏi.

-Có chuyện gì ?

-Cung chủ… cung chủ lạ lắm… quản gia… ông mau vể coi đi ạ !. Một trong hai cô thở dốc nói.

-Cái gì… đi mau !. Ngạc nhiên ông nói.

Bà Simon càng ngạc nhiên hơn, nghe cô tì nữ nói có nghĩa là cung chủ đang ở đây, nhìn biểu hiện của ông Miss bà càng thấy kì lạ nên cung đi theo, bốn người nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc tiến về phía khu VIP.

-Có chuyện gì vậy nhĩ ?. Mẹ Bo thì thầm.

-Bo à… chuyện gì vậy… sao ông Miss hốt hoản thế… hay là Tử Y có chuyện ?. Cầm tay Bo Hong nói.

-Đi xem đi.

-Uhm

Hong và Bo cũng tất tóc chạy đi, cả hai và ông Miss đều ko khỏi lo lắng.

-Cung chủ à… cung chủ… người mau tĩnh lại đi… người sao vậy ?.

Vừa gọi nó vừa lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi vương vấn trên vần trán và khuôn mặt, cô ko biết phải làm gì ngoài cách này, đây là lần đâu tiên nó như thế, thể chấc của nó từ lúc sinh ra đã miễn nhiễm tất cả các loại bệnh và nó chưa bao giờ ra mồ hôi nhiều đến thế, đã nằm trên một tản băng lớn còn ra mồ hồi thì càng lạ hơn nữa.

Cánh cửa phòng nó mở ra, sau đó là bốn thân ảnh xuất hiện, ông Miss và bà Simon lo lắng tiến lại gần, hai cô tì nữ đứng canh ngay cửa.

Đôi mắt khẽ động và dần mở toan, xung quay nó đều màu trắng, căng phòng ko một đồ vật, ko có gì ngoài bốn bức tường, ko một cánh cửa dẫn ra ngoài, nhanh nhẫu nó lục lại phần kí ức của mình, nó nhớ nó đang nói chuyện với Yong nhưng đột ngột nó lại ngất đi và giờ tĩnh dậy thì lại ở đây, thật ra, chuyện gì đang diễn ra?

Đưa tay lên xoa vần thái dương, rồi ngước mặt lên, một cánh cửa hiện ra trong ko gian, từng bước nó bước tới, chạm tay vào cành cửa đó rồi đi vào cánh cửa đó, một khu rừng hiện ra trước mắt nó, khu rừng đang được cơn mưa bao trùm, ko hiểu sao nó lại thấy nơi này rất quen, nơi này giống như… ko nhớ nổi.

Bước tiếp, lần theo con đường nó cứ đi, ko hiểu sao nó đi trong cơn mưa nhưng người thì ko một giọt nước, hình ảnh cô gái với chiếc đầm dài nhiều tà và mái tóc màu bạch kim xỏa dài đang lướt đi. Ko gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng mưa róc rách, tiếng gió thổi, đột ngột một tiềng khóc nhỏ vang lên, lần theo tiếng khóc nó đi đến một bụi cây, trước khi lại gần bụi cây nơi phát ra tiếng khóc nó thấy một người phụ nữ tóc bạch kim bay đi, ko thấy rõ mặt người phụ nữ này nên nó ko để ý mà tiến gần lại nơi phát ra tiếng khóc nức nỡ ấy.

Đôi đồng tử nó mở to, căng ra, là một cô bé, tóc bạch kim xỏa dài cuộn tròn dưới nền đất, chiếc đầm trắng nhộm màu của bùn, khuôn mặt nhợt nhạt đo thắm mưa nhưng vẫn lộ rõ đôi mắt màu đỏ của ngọc rubi, cô bé này ko phải là nó sao, chính là nó lúc nhỏ.

Bước thêm vài bước tiến gần lài nơi thân ảnh bé nhỏ đó ngồi, hơi khụy xuống đưa tay ra định sờ lên khuôn mặt đó nhưng thân ảnh đó lại đôt ngột bật dậy chạy đi, nhanh chóng nó chạy theo, chạy đến một vách núi, nhìn thân ảnh với chiếc đầm trắng đang núp sau một thân cây cao to.

Tiếng “keng…keng” làm nó thôi chú ý đến thân ảnh nhỏ ấy, nó tiến đến vánh núi, tiến gần lại nơi phát ra tiếng “keng… keng” đó, đưa mắt nhìn xuống vách núi, ba thân ảnh đang giao chiến, nó thấy, hai người đang cầm thanh kiếm kia, hai người có mái tóc màu bạch kim, hai người có khuôn mặt đó, cái khuôn mặt mà nó tưởng chừng sẻ quên đi, hai người đó ko ai khác chính là mẹ và ba nó.

Nhìn qua người vận áo đen, một người đàn ông đứng tuổi, người đang ông có đôi mắt màu xám xịt, đôi mắt chứa đầy sự tàn ác, ông ta và ba mẹ nó đánh nhau quyết liệt, nhưng theo nó thấy thì ba mẹ nó đang dần mất sức, người đàng ông kia đang chiếm ưu thế.

Đầu óc nó ngày càng rối, hình ảnh bà mẹ nó chết bất chợt lại hiện về, nhắm tịt mắt, đầu nó như muốn nổ tung, những kí ức nó ko muốn nhớ cứ ùa về, tiếng thét thất thanh ấy, tiếng khóc hòa trong tiếng mưa, nhất là cái chết của hai người ấy, nó cứ liên tục xuất hiện quấy rối tâm trí nó, bịt tại lại, nó ko muốn nghe nữa, nó muốn dừng những âm thanh ấy lại nhưng sao ko được, đôi ngư bắt đầu ngấn lệ, hai hàng nước mắt bất chợt tuôn ra.

Vừa bịt tai vừa lắc đầu để hình ảnh và âm thanh đó biến mất nhưng càng làm thì nó càng xuất hiện rõ hơn, tim nó như thắt lại, đau lên từng đợt, nỗi đau mà nó đã ko còn cãm nhận được hơn mười năm trời.

Đôi mắt nhắm tịt ướt đẫm nước, đôi tay cố bịt lấy tai, nó liên tục lắc đầu và chạy đi trong vô vọng, nó cứ đâm đầu chạy, ko biết sẻ chạy về đâu, chạy đến khi nào, bao lâu nhưng nó vẫn chạy, chạy mãi, chạy đến giữ khu rững, thân người nó như mất đi sức lực, khụy xuống nền đất, ko gian như quay cuồng, xoay vòng quanh nó, hình ảnh ấy, tiếng khóc ây đột ngột tắt đi trong đầu nó, nhưng nó vẫn khóc, tiếng khóc như muốn xé toạt ko khí ra, nó ngất đi trong vô thức, thân hình nằm dài trên nền đât cứng cáp.

Êm, cảm nhận được mình đang năm trên một thứ gì đó rất êm, ko gồ ghề như nền đất, thứ gì đó đang rơi trên mặt nó, khẽ động đôi mắt, bật dậy và từ từ mở mắt ra, nó cảm nhận được tuyết đang rơi, thấy nền đất đã được lớp tuyết trắng bao trùm, đứng dậy nhìn xung quay, chỉ thấy tuyết, khắp người nó cũng bị vài hột tuyết bám lên, từng bước nó lướt đi, nhìn xung quay nhưng vẫn ko thấy gì.

-Yong à… Jus à…!

Một tiếng nói đột ngột vang lên, chạy theo nơi phát ra tiếng nói đó, từ xa nó thấy được ba cái bóng, một đen, một trắng, một nâu.

-Chúng ta chơi đắp người tuyết đi !. Cô bé có mái tóc bạch kim xỏa dài cười tươi nói.

-Ư ừ !. Cậu bé có mái tóc đen huyền cười đáp.

-Thôi đi… hai người chơi giỏi vậy… tớ đâu biết chơi đâu… tớ luôn thua !. Cậu bé tóc vàng nói.

-Jus này… hay cậu làm người chấm điểm đi… Y Y và Yong sẻ thi xem ai thắng !. Cô bé tóc bạch kim nói.

-Ừ cũng được.

Nó đứng đơ người nhìn ba thân ảnh nhỏ ấy, quay sang nơi khác nó lại thấy hai thân ảnh cao lớn, một trắng một đen đang ngồi đắp tuyết, nó tiến lại gần, hình ảnh đó ngày càng rõ, người con trai trong bộ đồ màu đen, người con gái trong chiếc đầm trắng.

Mọi thứ đột nhiên biến mất, người con trai ấy, người con gái kia cũng vậy, khung cảnh xung quanh nó giờ là một ngọn đồi với hai cánh đồng hoa hồng, hoa hồng trắng và hoa hồng đen.

Đứng trên con đường thẳng nằm giữ hai cánh đồng, nó quay lại, gần đó, một cái xích đu, một bộ bàn ghế trắng, gần chiếc xích đu nó thấy, hai thân ảnh, một trắng một đen đang nằm trên nền cỏ, hai đầu đối nhau.

-Yun…

Trong đầu nó, một loạt hình nhử một đoạn kí ức ùa về, cúi đầu hơi nhẹ để cảm nhận những hình ảnh kia, Yun đang cõng một người, người con gái này lại là hình ảnh trước kia của nó.

Ngước đầu lên, ko thấy cánh đồng với ngọn đồi đâu, chỉ thấy những tắm màn trắng treo khắp nơi, cả tuyết nữa.


-Y Y…

Quay người lại.

-Yun ?

-Ko… là Yong… cậu lại quên… tớ là Yong

-Yong ?

-Phải… tớ đã nói với cậu rồi mà… tớ là Yong và cũng là… Yun

-Cung chủ… cung chủ… người tĩnh rồi sao… người đâu…

-Cung chủ… cung chủ… người tỉnh rồi sao… người đâu…

Uyên nhi thấy tay nó động đậy hốt hoản la toán lên, nghe thấy tiếng cô một tì nữ hối hả chạy vào.

-Chị Uyên… chuyện gì vậy ?. Tì nữ

-Mau đi gọi quan gia Miss… cung chủ tỉnh rồi… mau đi. Quay qua nhìn cô tì nữ mới vào.

-Vâng… vâng. Nhanh chóng cô chạy vụt đi với tốc độ nhanh nhất có thể.

Quay sang nhìn nó, bàn tay nó cử động ngày một mạnh và rõ làm cho Uyên nhi mừng rỡ nhưng nỗi lo lắng của cô vẫn ko kết thúc bởi cô vẫn chưa biết tình hình hiện tại của nó ra sao, lần đầu tiên trong đời cô thấy nó có tình trạng như vậy, cô đã theo hầu nó từ lúc nhỏ, từ lúc được cô được đưa đến Nam Phong nhưng chưa hề thấy nó như thế này bao giờ.

-Cung chủ… người đừng có sao nha… nếu người có làm sao thì Uyên nhi ko biết phải ăn nói ra sao với lão phu nhân… với thần dân của Nam Phong. Đưa đôi mắt sầu buồn nhìn nó, giọng nói trầm buồn hòa cùng vài tiếng nấc.

Hàng mi khẽ động vào mở dần, nhấp nháp bờ môi khô và đã nhạt đi. Thấy nó cựa quậy và có ý định bật dậy thì Uyên nhi ngăn lại.

-Cung chủ… người đừng vội cử động.

-Chuyện gì vậy ?. Ngước nhìn Uyên nhi nó thắc mắc, cảm thấy cơ thể rất khó chịu, đầu nặng trĩu.

-Người ko biết gì sao… người đã hôn mê ba ngày rồi. Nói xong Uyên nhi tiện tay bưng tách trà lại cho nó.

-Ba ngày ?

-Dạ phải… quản gia Miss rất lo cho người nên đã cử vài người trở về Nam Phong thưa chuyện với tứ đại hộ pháp… có lẽ họ sắp đến rồi.

-À còn nữa… máy hôm nay tiểu thư Hong rất lo cho người… muốn đến thăm người nhưng bị quản gia Miss cản… cô ấy có dặn khi người tỉnh dậy phải báo tin liền…

Nói đến đây cô chợt giật mình. -Híc… em quên báo rồi…

Nhìn Uyên nhi luyên thuyên ko ngừng rồi rơi mắt khỏi cô hướng về khoản ko. Nhớ đến những gì xẩy ra trong khi nó bất tỉnh, cố gắng nhớ lại.

-…tớ là Yong và cũng là… Yun

Đôi đồng tử mở to, hai tay nắm chặt khẽ run lên. Ko thể nào như thế, Yun là Yong ư?, làm sao có thể, nếu vậy khi gặp nó với hình dạng này anh phải nhận ra chứ, nếu anh là Yong thì phải nhận ra nó chứ.

Nhìn biểu hiện la lùng của nó Uyên nhi lo lắng. -Cung chủ… người sao vậy… người đừng làm em sợ.

Ko để ý đến Uyên nhi đầu nó ngày càng trở nên nặng trĩu, rối mù, cảm giác khó chịu dâng trào. Hai tay ôm lấy đầu, lắc mạnh.

-Cung chủ… người làm sao vậy… người ko sao chứ ?. Lo lắng khi thấy thái độ của nó, cố gắng hỏi nó nhưng những lời nói của Uyên nhi ko hề lọt vào tai nó.

Bước xuống giường và chạy đi, hai bàn tay cứ run lên từng đợt.

-Cung chủ… cung chủ à… người đi đâu vậy… người còn yếu lắm… cung chủ…

Chạy theo nó nhưng khoản cánh của cô và nó ngày càng xa và thoán chút đã khuất đi bóng của nó.

Uyên nhi chạy ra khỏi phòng nó vừa đúng lúc ông Miss đi tới, nhìn bộ dạng lo lắng của cô ông hỏi: -Uyên nhi… chuyện gì vậy.

-Quản gia Miss… cung chủ lạ lắm… người tỉnh dậy rồi có những cử chỉ lạ lùng và mới vừa chạy đi rồi.

-Cái gì… mau đuổi theo… tìm cung chủ về… tình hình của cung chủ hiện tại rất phức tạp… mau tìm người về. Hốt hoản ông Miss nói.

-Ông Miss… có chuyện gì vậy. Tiếng của một chàng trai vang lên đằng sau ông.

Quay người lại ông khẽ cúi đầu. -Thiếu gia… người đến rồi… cung chủ vừa tỉnh dậy và chạy đi rồi… với lại tình hình hiện tại của cung chủ rất xấu.

Bước lại chỗ ông Miss Thiên khẽ nhíu mày. Sau anh là ba khuôn mặt khá quen thuộc, Phong, Danh và Nguyệt.

-Mau đi tìm đi. Nguyệt lo lắng nói.

-Anh Thiên… chung ta cũng mau đi tìm chị ấy đi. Danh nói.

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi nơi vừa nãy đông người giờ chỉ còn lại hai binh lính đứng canh giữ còn toàn bộ những người kia đều đi tìm nó.

-Uyên nhi… em có biết cung chủ thường tới đâu ko?. Vừa đi Danh vừa nhìn Uyên nhi hỏi.

-Dạ… người ít khi ra ngoài nên chỉ lui tới vài chỗ… nhiều nhất là khuôn viên khu học viện Ireland. Một loạt cô kễ ra những gì cô biết.

-Lúc tỉnh dậy cung chủ có nói gì ko?. Thiên hỏi.

Cố gắn nhớ lại sự việc khi nãy.- Hình như là ko.

Đôi đồng tử hơi căng và mở to khi cô chợt nhớ ra một điều gì đó. -A… lúc người bỏ chạy em có nghe thoán qua tên của ai đó… hình như là… là…

Cố gắng nhớ lại nhưng cô lại ko nhớ được nó đã nói gì.

-Làm sao bây giờ… chị Uyên… chị ráng nhớ đi… .Nguyệt lo lắng than.

-Cầu mong là chị ấy đừng gặp phải anh ấy. Danh thì thầm.

Nghe được câu thì thầm của Danh, Phong nhìn Danh hỏi. -Em nói gì… gặp ai ?.

-Là anh Yun… bạn trai trước đây của chị ấy đó.

Nhíu mày Phong quay sang Nguyệt. -Nguyệt… cung chủ trước đây có bạn trai ư… sao anh ko nghe hai đưa nói gì vậy ?.

-Ờ thì… . Toát mồ hôi. -…bây giờ đâu phải lúc nói chuyện đó… lúc khác em nói anh nghe. Cười gượng.

Vẫn đưa ánh mắt nghi ngờ hình viên đạn nhìn Nguyệt, thấy biểu hiện chẳng lành của Phong, Nguyệt tiếp tục nói.

-Anh cũng biết là chị ấy ko thích ai nói về chuyện của mình mà… anh ko nhớ chuyện lúc nhỏ của chị ấy sao… hai người bạn chơi chung với chị ấy đã mất tích đó… từ lúc đó hễ ai nhắc đến tên Jus và Yong là khó sống với chị ấy… nên em ko thể nói cho anh biết chứ bộ.

-Hơ ?. Dường như nhớ được chuyện gì đó Uyên nhi nhanh chóng lục lại kí ức. -“Yun ?… Yong ?… mình hình như đã nghe hai cái tên này ở đâu đó thì phải !”. Cố gắng nhớ, cô liên tục lục lọi phần kí ức của mình. “Yun… Yong… Yun… Yong… Yun… a !”

-Em biết cung chủ đi đâu rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.